8
“Những ngày qua, mẹ con em gần như phát điên, mãi mới dám ló mặt ra ngoài.”
“Là lỗi của em, không dạy dỗ được Uyển Uyển, nhưng nó vẫn còn nhỏ, xin anh nghĩ đến công nuôi nấng con suốt bao năm, tha thứ cho con bé lần này đi.”
“Sau này em sẽ không quấy rầy anh nữa, em sẽ rời khỏi Thâm Quyến!”
Tôi đứng bên cạnh mà bật cười — đúng là màn “bỏ xe giữ tướng”.
“Con bé sắp mười tám rồi, giết người thì phải đền mạng. Bạn học nó suýt nữa tự tử, là tôi ra tay cứu về.”
Thẩm Tình cao giọng the thé: “Cô vô lương tâm! Nó tự sát thì liên quan gì đến Uyển Uyển? Con gái tôi sao có thể giết người được!”
“Tiêu Hành, anh nhìn mặt mũi cô ta đi! Cô ta chỉ sợ chuyện xấu bị lộ, nên muốn bức chết mẹ con tôi!”
Đỗ Tiêu Hành ngồi bắt chéo chân, nghe vậy liếc nhìn tôi một cái.
Thẩm Tình thấy anh có vẻ dao động, càng lấn tới: “Anh không biết đấy thôi, đứa bé trong bụng cô ta căn bản không phải của anh!”
Bà ta vừa khóc vừa nói như thật.
“Ba, ba không nghĩ sao? Ba gần bốn mươi rồi! Năm xưa mẹ sinh con đã khó, sao cô ta lại cứ mang thai mãi không dứt?”
Hai người cứ như hát đôi, kẻ tung người hứng, lời lẽ càng lúc càng cay nghiệt.
Tôi thổi móng tay một cái.
Chẳng qua muốn tôi đi xét nghiệm ADN — Thẩm Tình đã mua chuộc bác sĩ, đợi đổ nước bẩn vào đầu tôi.
“Ôn Kính Tang, cô dám đi không?!”
Tôi đang định mở miệng ứng phó thì Đỗ Tiêu Hành lạnh nhạt cắt ngang:
“Nói xong rồi thì cút.”
Không đợi hai người phản ứng, anh túm mỗi người một bên ném thẳng ra ngoài.
“Không cần em xét nghiệm huyết thống sao?”
Tôi vốn tưởng anh từng bị phản bội, khi bị nghi ngờ sẽ khó mà tin tưởng tôi.
Không ngờ anh chỉ nói: “Anh tin em.” Rồi xoay người trở vào phòng.
Trước ngày cưới vài hôm, vì những hành vi quá rõ ràng mang tính toán của tôi, anh từng nảy sinh khoảng cách.
Nhưng điều anh không ngờ là — chính tôi đã tự mình đăng ký xét nghiệm, làm xong thì cầm kết quả trở về.
Anh nhìn bản báo cáo thể hiện quan hệ huyết thống, sắc mặt vẫn bình tĩnh.
“Tại sao?”
Tôi mỉm cười dịu dàng: “Dù bắt đầu có phần gấp gáp, nhưng em thật lòng với anh.”
Sau những ngày ầm ĩ vừa rồi, Đỗ Tiêu Hành đã mệt mỏi rã rời, buông tờ kết quả xét nghiệm xuống.
“Được rồi, Kính Tang, bất kể là con trai hay con gái, nhà máy này sau này sẽ để lại cho con của chúng ta.”
Tôi thầm lắc đầu — như vậy vẫn chưa đủ.
“Anh có biết vì sao em cố tình cho anh ăn ‘thuốc an thần’ không?”
“Hôm ấy em nghe Thẩm Tình gọi điện, nói Đỗ Uyển không phải con ruột của anh, nên cũng lén lấy tóc cô ta đem xét nghiệm.”
Tôi bịa đại một lý do, nhưng sự thật là — Đỗ Uyển đúng thật không phải con anh ta.
Cùng lúc đưa ra báo cáo kia, tôi cũng đặt xuống một bức thư tình Thẩm Tình từng viết cho người khác.
Hôm đó, khi tìm hóa đơn, tôi vô tình phát hiện ra lá thư này trong ngăn kẹp giấy.
Đồ của mẹ cô ta, chẳng hiểu sao lại bị Đỗ Uyển lén lấy mang về.
Bầu trời vang lên tiếng sấm rền, làm bầy chim sẻ trên bậu cửa sổ hoảng sợ bay loạn.
Đỗ Tiêu Hành cầm lấy bức thư, mạch máu ở thái dương nổi gân giật giật.
Cuối thư có ký tên, đề ngày ba tháng trước khi Đỗ Uyển ra đời.
Bên ngoài mưa rơi tầm tã, anh bỗng ngồi phịch xuống ghế sô-pha, cả người như kiệt sức, rơi nước mắt.
Mười bảy năm nuôi con cho người khác mà không hay biết — ai mà không thấy đau?
Nhìn người đàn ông vốn luôn giữ thể diện, giờ mắt đỏ hoe, tôi cũng thấy có chút xót xa.
Tôi hiểu rõ tất cả quá khứ của Đỗ Tiêu Hành.
Những năm qua, chuyện “vượt rào” nhất mà anh từng làm, cũng chỉ là đêm hôm đó say rượu rồi ngủ với tôi.
Nỗi khổ tôi chịu đúng là tai ương từ trên trời rơi xuống.
Nhưng đứng ở góc độ của Đỗ Tiêu Hành, anh thật sự không làm gì sai.
Với anh, Đỗ Uyển là trách nhiệm.
Vì vậy, điều cuối cùng tôi làm — chính là giúp anh cắt đứt hoàn toàn ràng buộc, để hai mẹ con họ không còn liên quan gì đến nhà họ Đỗ nữa.
Đau một lần còn hơn dằn vặt dài lâu.
Thù đã trả, ân oán hai bên cũng xem như kết thúc, tôi và anh mới có thể bắt đầu lại từ đầu.
Tôi ôm anh, vỗ về suốt nửa đêm: “Vẫn còn em đây mà.”
Anh nhắm mắt, giọng rất khẽ:
“Ngày mai, anh sẽ chuyển hộ khẩu của nó đi, gạch tên khỏi gia phả.”
“Yên tâm chuẩn bị đám cưới, không còn ai cản trở chúng ta nữa.”
Chỉ là… đối với kế hoạch trả thù của tôi, gạch tên vẫn chưa đủ.
Cô ta chưa bị tống vào tù, vậy thì cứ để cô ta nếm trải hết những gì kiếp trước tôi từng phải chịu.
Tôi nhấc ống nghe điện thoại bàn, gọi cho đám bạn bè từng chơi ở vũ trường với cô ta.
9
Năm xưa chính đám người đó mà Đỗ Uyển đã thuê để hãm hại tôi. Giờ thì, tôi muốn cô ta trả lại y nguyên.
Chúng nhận tiền tôi đưa, chuốc rượu cô ta say, rồi bỏ thuốc mê.
Nơi ánh sáng không thể chiếu đến, có hàng vạn thủ đoạn đê hèn.
Bị bạn bè phản bội, Đỗ Uyển bị đưa vào hang ổ của lũ côn đồ, mất mấy ngày mới bò về được thành phố.
Lúc đó, Đỗ Tiêu Hành đã chính thức xóa hộ khẩu của cô ta, tuyệt đối không nhận lại. Cô ta đành phải quay về tìm Thẩm Tình.
Nhưng sợi dây nào cũng đứt ở chỗ yếu nhất — Thẩm Tình thân còn lo chưa xong, làm gì có sức mà nuôi cô ta.
Tình cảm mẹ con của hai người rất nhanh liền tan vỡ.
Sau cú sốc cả tinh thần lẫn thể xác, Đỗ Uyển liên tục đòi tự tử, được người ta cứu sống không biết bao nhiêu lần, trở thành “thần xui xẻo” trong mắt tất cả mọi người.
Tôi nghe tin xong, bật cười vui vẻ.
Ngày tổ chức đám cưới, khách khứa chật kín cả nhà hàng lớn.
Bỗng nhiên, Thẩm Tình cầm dao gọt hoa quả xông vào, sắc mặt gần như điên loạn.
Vừa thấy tôi, ánh mắt bà ta trở nên hung tợn.
Một tia sáng lạnh lóe lên, lưỡi dao đâm thẳng về phía tôi.
“Chính mày đã khiến tao sống không yên ổn!”
Tôi vừa định ra hiệu cho nhân viên an ninh được bố trí từ trước, thì giữa đám hỗn loạn, một bàn tay bất ngờ vươn ra từ phía sau.
Đỗ Tiêu Hành lao đến như tên bắn, tay trần nắm lấy lưỡi dao, rồi dốc hết sức đá Thẩm Tình văng ra xa.
Máu chảy dọc theo tay áo vest, nhỏ từng giọt xuống đất, anh chỉ hơi nhíu mày.
Dù tôi đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng trong khoảnh khắc ấy vẫn không khỏi hoảng sợ.
Khi vệ sĩ khống chế Thẩm Tình lại, tôi nhìn vết thương sâu hoắm trên tay anh, tim vẫn chưa hoàn hồn.
Anh dùng tay còn lại vuốt ve gò má tôi.
“Sao em lại không tin là anh sẽ bảo vệ em?”
“Hôm nay là lần đầu em làm cô dâu, không thể để thứ dơ bẩn nào chạm vào được.”
Tôi bỗng bật khóc, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, nghẹn ngào không thành tiếng.
Đỗ Tiêu Hành chỉ sơ cứu qua loa vết thương, nhất quyết đợi tiệc cưới kết thúc rồi mới chịu đến bệnh viện băng bó.
Anh đã cho tôi một lễ cưới trọn vẹn, không còn điều gì tiếc nuối.
Ở một diễn biến khác, Thẩm Tình bị áp giải đến đồn cảnh sát, bị kết tội cố ý gây thương tích, lĩnh án ba năm tù.
Sau khi bà ta bị bắt giam, Đỗ Uyển dường như cũng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Chẳng bao lâu sau, cặp song thai trong bụng tôi không chờ nổi mà muốn chào đời.
Đêm sinh nở hôm ấy, Đỗ Uyển đội mũ y tá, lén lút vào phòng sinh.
Khi mũi kim tiêm sắp đâm vào lồng ấp, cô ta liền bị cảnh sát chìm đã bố trí từ trước khống chế, trói gập hai tay ra sau.
Đỗ Tiêu Hành chống tay lên giường sinh: “Bắt được rồi, Kính Tang. Cố ý giết người chưa thành, án đó ít nhất cũng mười năm.”
Lúc Đỗ Uyển bị giải đi, tôi khẽ nói bên tai cô ta:
“Cô không còn là con nhà họ Đỗ nữa, bác cô chắc chắn sẽ không dung túng cô đâu…”
Thấy trong mắt cô ta vụt sáng một tia hy vọng, tôi biết — cô ta đã nghe lọt.
Đỗ Uyển không biết dùng cách gì, cuối cùng thật sự tìm được ông bác làm quan của mình.
Tối hôm đó, cô ta mơ hồ bị bác mình dụ dỗ, van xin ông ta ra tay cứu giúp, nào ngờ bị chính Đỗ Hải Yến bắt quả tang tại trận.
Giờ đây nhà họ Đỗ đã phát đạt, Đỗ Hải Yến không chịu nổi nhục, đòi ly hôn, làm loạn cả một trận lớn, cuối cùng đích thân tống đứa cháu gái vào tù.
Sau khi bị giam, chỉ vài tháng sau, Đỗ Uyển trầm cảm tự sát trong trại giam.
Thẩm Tình thì không lâu sau đó bị phát hiện ung thư gan giai đoạn cuối, theo con gái mà ra đi.
Đêm hôm ấy, tôi mơ thấy mình sống lại một lần nữa, cuối cùng cũng có thể buông hết gánh nặng.
Tôi và Đỗ Tiêu Hành trò chuyện rất lâu rất lâu.
Anh lặng lẽ lắng nghe, chỉ ôm tôi và nói đúng một câu: “Anh xin lỗi.”
Có lẽ là xin lỗi vì kiếp trước không thể cứu tôi, cũng có thể là vì những chần chừ trong kiếp này.
Tôi khẽ lắc đầu, mỉm cười nhẹ nhõm.
Sớm đã hiểu mỗi người có số phận riêng, tôi sao có thể trách anh được?
Đoạn đời còn lại, chúng tôi còn nhiều năm để cùng nhau đi hết.
Dù hệ thống đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng nửa năm sau, tôi lại mang thai một bé gái.
Sau hai lần nhìn tôi chịu khổ vì sinh nở, Đỗ Tiêu Hành nhất quyết không để tôi sinh thêm nữa.
Dưới sự nuôi dạy tận tâm của vợ chồng tôi, ba đứa trẻ đều ngoan ngoãn, hiểu chuyện, lễ phép và có chí hướng riêng, đam mê riêng.
Tôi mãn nguyện nhìn chúng lớn lên từng năm, không ỷ lại vào sự che chở, cũng không sợ giông tố cuộc đời.
Công việc làm ăn của Đỗ Tiêu Hành cũng ngày càng khởi sắc, từ một “hộ vạn nguyên” trở thành “hộ trăm vạn”.
Vào mùa hải đường nở rộ, tôi dẫn các con đi ngang qua ngôi trường cũ.
Gió xuân cuốn theo tiếng cười của học sinh vang khắp sân trường.
Hiệu trưởng đang phát biểu, tuyên bố thành lập học bổng Xuân Vũ, được tài trợ bởi các nhà hảo tâm trong xã hội.
Tôi và Đỗ Tiêu Hành nhìn nhau, nở nụ cười đầy ăn ý.
Ngày ngôi nhà cũ bị tháo dỡ, bà cụ họ Đỗ cũng đã yếu, miệng cứ lẩm bẩm muốn “lá rụng về cội”, nên trở lại quê nhà.
Những năm gần đây, thật ra bọn trẻ vẫn lén lút về thăm bà, tôi cũng chưa bao giờ ngăn cản.
Lần này, tôi dẫn các con đi đưa tiễn bà đoạn đường cuối.
Trong gió lớn, đôi mắt mờ đục ấy dường như rơi một giọt lệ.
Vài năm sau, một đêm trăng sáng, ba đứa con tôi đang ngủ say, tiếng ngáy khe khẽ vang lên.
Bé gái mơ màng thì thầm trong giấc mơ: “Ngày mai con phải giành giải nhất cuộc thi piano…”
Tôi đếm tiếng cánh hoa rơi ngoài cửa sổ, chợt hiểu ra điều gọi là số phận — vừa tàn nhẫn, lại vừa nhân từ.
Nó biến kẻ thù thành nét mờ trong bức tranh hạnh phúc.
Nhưng cũng lấy nước mắt kiếp trước mà chắt thành mật ngọt kiếp này, không sót một giọt nào, tưới lên đoá hoa nở ra từ vết nứt sâu thẳm.
[Hoàn]