Tôi đến bệnh viện đăng kí khám bệnh.
Không ngờ bác sĩ lại là bạn trai cũ mà tôi đã đá cách đây hai năm.
Tôi vừa định bỏ chạy.
Anh ta mặt nghiêm túc bế tôi lên giường bệnh.
“Vén áo lên.”
01
Tối qua uống rượu quá chén với hội chị em,
Sáng ra tỉnh dậy, dạ dày đau như xoắn.
Lập tức đăng ký khám tiêu hoá.
Vừa bước vào phòng khám, chỉ thấy bác sĩ cúi đầu “soạt soạt” viết gì đó trên giấy.
Nhìn bóng lưng anh ấy – vai rộng, eo thon, tóc đen như mực,
Chắc là một bác sĩ đẹp trai còn trẻ.
Tôi ngồi phịch xuống trước mặt anh ta, giọng mềm yếu:
“Bác sĩ, em hơi khó chịu một chút…”
“Khó chịu chỗ nào?”
Anh ấy xoay người, khẽ ngẩng đầu.
Ánh mắt tôi bất ngờ va phải đôi mắt đào hoa sâu thẳm, dịu dàng ấy.
Chân tôi mềm nhũn, suýt nữa trượt khỏi ghế.
“Rất khó chịu sao?”
Anh ấy nhíu mày, đưa tay định đỡ tôi.
Tôi lập tức ngồi thẳng lưng, đẩy ghế lùi lại một chút.
“Không khó chịu, rất khoẻ ạ!”
02
Tôi tranh thủ liếc bảng tên trên ngực áo blouse.
Phó chủ nhiệm khoa: Thẩm Mặc Tầm.
Tim tôi chìm xuống đáy.
Ai mà ngờ chỉ đi khám bệnh cũng đụng ngay bạn trai cũ chứ?
Nhìn lại bản thân –
Đầu tóc rối bù, mùi rượu chưa tan, chó hoang ngoài đường thấy còn lắc đầu.
Chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống cho rồi.
“Em chắc chắn chứ, thật sự không khó chịu chỗ nào?”
Giọng Thẩm Mặc Tầm trầm khàn mà dịu dàng, khiến người ta thấy tê tê trong lòng.
Tôi cụp mắt, lắc đầu, không dám nhìn anh.
Hơi thở của anh lại càng lúc càng gần.
“Chẳng lẽ cô Diệp đến đây để tán tỉnh yêu đương?”
Tôi nghe ra sự đùa cợt trong giọng nói anh, lập tức bực mình.
“Bác sĩ Thẩm hiểu lầm rồi. Xin lỗi vì đã làm phiền công việc của anh, tôi đi ngay.”
Tôi đang chuẩn bị đứng dậy thì một bóng đen bao trùm trước mặt.
Chưa kịp phản ứng, eo tôi đã bị siết chặt trong vòng tay ấm áp, chân không chạm đất — bị bế lên ngang người!
“Thẩm Mặc Tầm, anh điên rồi à?”
Tôi không dám vùng vẫy, trái lại còn ôm chặt lấy cổ anh,
Sợ té dập mông.
Lồng ngực Thẩm Mặc Tầm nóng hừng hực, khiến mặt tôi cũng đỏ lên theo.
Anh im lặng như cục đá, không nói không rằng.
Không lẽ anh định ném tôi ra ngoài?
Tôi đành nhắm mắt, giả chết.
Mãi cho đến khi lưng tôi chạm vào thứ gì mềm mềm —
Ủa? Giường bệnh?
Tấm màn trước mặt khép lại “soạt” một tiếng.
Tôi nửa nằm nửa ngồi trên giường, còn eo anh thì đang kề sát giữa hai chân tôi.
Hai tay anh chống lên mép giường, giam tôi trong vòng tay.
Tôi cứng đờ người, tim đập thình thịch.
Ánh mắt anh nhìn tôi chăm chú, lúc thì dịu dàng như nước, lúc lại nóng rực như lửa.
Đúng là đang… quyến rũ tôi rõ mười mươi!
“Diệp Thiển, em có thể chăm sóc tốt cho bản thân mình không?”
Không khí đang mờ ám thì Thẩm Mặc Tầm đột nhiên bật ra một câu khó hiểu.
“Hả?”
Tôi chẳng hiểu gì.
Anh thở dài bất lực.
“Anh đã xem hồ sơ bệnh án của em. Ba tháng trước chẩn đoán có u tuyến vú, bác sĩ bảo ba tháng sau tái khám, sao em không đến?”
Hic— đúng là có chuyện đó, mà tôi quên bẵng đi mất.
Một giọt mồ hôi lạnh lăn xuống trán.
Thẩm Mặc Tầm vẫn như xưa —
Kiểu bác sĩ chính trực, thuần khiết, nghiêm túc.
Cứ tưởng anh đang tán tỉnh mình, hóa ra là mình ảo tưởng.
Tôi đang thầm mắng bản thân thì đột nhiên anh đặt tay lên vạt áo tôi.
Bên tai vang lên giọng trầm khàn:
“Vén áo lên.”
“Anh sờ thử chút.”
03
Tôi giật mình như bị điện giật,
Hai tay ôm chặt lấy ngực,
Kinh ngạc nhìn anh.
“Anh… anh sờ cái gì cơ?”
“Khám vú.”
Giọng Thẩm Mặc Tầm bình thản như không.
“Đợi đã, có đúng quy trình không đó? Đây là khoa tiêu hoá mà?”
“Tôi từng công tác ở ngoại khoa, đừng sợ.”
Tôi chịu hết nổi, đẩy anh ra.
“Thẩm Mặc Tầm anh thay đổi rồi! Anh định giở trò sàm sỡ bệnh nhân đấy à!”
“Thiển Thiển, tại sao anh lại không được sàm sỡ em?”
Anh nghiêng đầu, hỏi một cách rất… đương nhiên.
Tôi nghẹn họng, đây không phải hỏi ngược à?
“Anh đâu còn là bạn trai tôi nữa, lấy gì mà đụng vào người tôi?”
Nói hơi thẳng, khiến Thẩm Mặc Tầm bị sặc, im lặng rất lâu.
Ánh mắt anh xao động, tựa như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi.
Tôi nói sai à?
Chúng tôi đã chia tay hai năm,
Giờ chỉ là người dưng.
Nhưng không hiểu anh đang nghĩ gì, đột nhiên quay lưng lại.
Trong không khí vang lên một câu đầy u oán:
“Vậy tin nhắn em gửi cho anh tối qua là sao?”
04
Tin nhắn? Tin nhắn gì cơ?
Não tôi như bị treo mất ba giây.
Chết tiệt!
Chẳng lẽ tối qua say rượu lại nhắn tin cho bạn trai cũ?
Tôi bật dậy khỏi giường như lò xo.
Lướt qua bóng người đang đứng cô đơn phía sau, lao tới cái túi có điện thoại.
Mất một lúc mới mở được khoá.
Tay tôi kéo nhanh xuống danh sách trò chuyện.
Vừa thấy cái ảnh đại diện hoa sen quen thuộc là tôi… vỡ vụn luôn.
Tin nhắn cuối cùng là: [Chồng yêu]
Trời ơi, là thể loại gì vậy hả trời!?
Thậm chí không biết là ai nhắn cho ai luôn.
Tôi không dám mở ra đọc, chỉ thấy mồ hôi chảy ròng ròng.
Thẩm Mặc Tầm lặng lẽ như hồn ma bước tới trước mặt tôi, lông mày nhíu chặt:
“Anh hiểu rồi, em về đi.”
Hiểu gì mà hiểu? Về đâu mà về?
“Giờ anh rất bận, em đi đi.”
Anh nhét đại cái túi vào tay tôi, rồi vội vàng đẩy tôi ra khỏi phòng khám.
Cửa “rầm” một tiếng đóng sầm lại.
Không cho người ta lấy một chút cơ hội giải thích.
Nhưng mà… có gì để giải thích đâu chứ?
Trên tàu điện về nhà, tôi tìm một góc không ai, lén lút mở lại cuộc trò chuyện.
Không xem thì thôi, vừa xem mà hoảng hồn:
Diệp Thiển: [Còn đó không?]
Bác sĩ Thẩm – Bệnh viện số 1: [Sao vậy?]
Diệp Thiển: [Em thấy khó chịu.]
Bác sĩ Thẩm: [Khó chịu chỗ nào?]
Bác sĩ Thẩm: [Em ở đâu? Anh đến đón.]
Bác sĩ Thẩm: [Cuộc gọi đã bị từ chối]
Diệp Thiển: [Em khó chịu trong lòng… Em nhớ anh lắm, Thẩm Mặc Tầm.]
Bác sĩ Thẩm: [Nghe máy đi.]
Diệp Thiển: [Vậy anh làm bạn trai em đi.]
Mười phút sau —
Bác sĩ Thẩm: [Được.]
Diệp Thiển: [Móc ngoéo treo cổ trăm năm không được đổi ý!]
Bác sĩ Thẩm: [Anh đến tìm em được không?]
Diệp Thiển: [Không được. Từ giờ không có lệnh của em, anh không được nói chuyện.]
Diệp Thiển: [Bây giờ gọi em là “chồng yêu”.]
Mười phút sau nữa —
Bác sĩ Thẩm: [Chồng yêu.]
Trời đất quay cuồng!
Tôi, Diệp Thiển, là người phụ nữ tồi tệ nhất thế gian.
Dám đùa giỡn với tình cảm của một bác sĩ hiền lành trong sáng!
Tôi đáng bị trời đánh.
Tắt màn hình.
Rồi mở lại xem lần nữa.
Lại tắt.
Lại mở.
Tắt.
Lại mở.
Thế nhưng… Thẩm Mặc Tầm thật sự đã đồng ý!
Anh ấy thậm chí còn không hỏi gì, đã đồng ý!
Người đàn ông cao lãnh, khó tiếp cận như anh ấy…
Hồi đó tôi tốn bao nhiêu công sức mới theo đuổi được.
Vậy mà giờ lại dễ dàng gọi người ta là “chồng yêu”?
05
Về đến nhà, tôi lôi con bạn thân dậy khỏi giường.
Nó dụi mắt hỏi có chuyện gì.
Tôi ghé tai nó thì thầm:
“Hôm nay tao gặp lại Thẩm Mặc Tầm rồi.”
Con nhỏ nằm bẹp như bánh bao lại bật dậy như lò xo.
“Thầy Thẩm hả?”
Tôi gật đầu, rồi đưa cho nó xem đoạn chat tối qua.
Con bạn tốt hét lên một tiếng chói tai:
“Á a a — ngọt muốn xỉu luôn rồi!”
Ngọt? Ngọt chỗ nào chứ!?
“Tao thấy nhục muốn chết luôn đây này!”
“Nhãm! Đây là chuyện vui trời ban còn gì!”
Nó lập tức hứng thú, giọng cũng cao vút:
“Thầy Thẩm là kiểu đàn ông cực phẩm, ngàn năm khó gặp!”
Nó nắm lấy tay tôi, nói như một bà mẹ đầy chân tình:
“Diệp Thiển, dạo này mày không phải hay thèm đàn ông lắm à?
Đây không phải trời rơi bánh, mà là trời rơi vàng đấy! Phải biết nắm lấy cơ hội!”
Tôi hếch mặt làm bộ kiêu kỳ:
“Tao không cần, ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ.”
Nó liếc trắng mắt, quăng tay tôi sang một bên:
“Đồ thần kinh! Vài hôm nữa tao đi du lịch Tân Cương, không rảnh lo cho mày nữa.”
Tôi cười bất lực, vừa định đứng dậy thì bị nó kéo ngược lại giường.
Nó đè tôi như con heo, ép tới nỗi tôi không thở nổi, còn thì thầm bên tai:
“Tao nghe nói thầy Thẩm hai năm nay vẫn độc thân.
Rõ ràng là còn nhớ mày!
Ít ra mày cũng nên cho người ta một cơ hội chứ, cho tao hồi hợp lại đi!!”
Đúng là hết cách với nó. Tôi chỉ còn biết gật đầu lia lịa cho xong.
Chơi thì chơi, đùa thì đùa…
Nhưng lúc bình tĩnh lại, tôi bắt đầu thật sự nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này.
Dù gì… hồi đó lúc chia tay, hai đứa cũng đâu có vui vẻ gì.