Kỳ nghỉ ngắn Tết Đoan Ngọ, tôi đưa cô bạn cùng phòng từ tỉnh ngoài về nhà chơi.
Không ngờ ngay tối hôm đó, cô ta đã chuốc say anh trai tôi và qua đêm cùng nhau.
Sau đó còn khiến chị dâu tôi sảy thai, rồi lớn tiếng tuyên bố rằng mình đã mang thai con của anh trai tôi, mất mặt đến mức đòi tự tử.
Tin đồn lan nhanh trong trường.
Sợ ảnh hưởng đến tôi, anh trai tôi đành phải cưới cô ta.
Sau khi về làm dâu, cô ta bắt đầu giở trò.
Lấy đứa trẻ ra uy hiếp, ép bố mẹ tôi chuyển tên căn nhà sang cho mình.
Bố mẹ tôi vốn đã yếu, bị cô ta chọc tức đến mức phải nhập viện.
Anh trai tôi bị kẹt ở giữa, chịu áp lực quá lớn, ngã gãy chân, mất luôn công việc.
Cả nhà người thì bệnh, người thì tàn tật.
Tôi sống lại vào một ngày trước kỳ nghỉ.
Bên tai lại vang lên giọng điệu giả vờ phiền muộn của cô bạn cùng phòng:
“Phiền ghê á, Yên Yên, mấy cậu đều về nhà hết, kỳ nghỉ này chỉ còn mình tớ ở lại ký túc xá thôi.”
1
Khoảnh khắc nghe thấy giọng của Vương Na, tôi chợt nhận ra—mình đã trọng sinh.
Kiếp trước vào dịp Đoan Ngọ, trong bốn người cùng phòng chỉ có Vương Na là người tỉnh ngoài, không thể về nhà.
Bố mẹ tôi vốn hiếu khách, lúc gọi video cũng hay nghe Vương Na than vãn, nói rằng rất ngưỡng mộ bầu không khí gia đình tôi.
Cô ta không ít lần ngầm ngỏ ý muốn về nhà tôi chơi, gặp gỡ bố mẹ tôi. Tôi hiểu rõ ý cô ta.
Nhưng vì thường ngày bận học, ít khi có thời gian rảnh nên vẫn chưa tìm được dịp phù hợp để đồng ý.
Khó khăn lắm mới đợi đến kỳ nghỉ ngắn Đoan Ngọ, Vương Na lại một lần nữa than thở ngay trước mặt tôi.
Tôi cũng không suy nghĩ gì nhiều, liền mời cô ta về nhà chơi.
Nào ngờ chính quyết định này đã khiến gia đình tôi gần như tan cửa nát nhà.
Bởi vì ảnh bìa trên vòng bạn bè của tôi là ảnh chụp cả gia đình.
Vương Na nhìn thấy chiếc vòng tay vàng to bản trên tay chị dâu tôi, ánh mắt đầy ghen tỵ.
Tôi tiện miệng nói đó là quà của anh trai tặng, không để ý đến việc Vương Na lẩm bẩm: “Anh cậu đối xử với chị dâu tốt thật, nếu như mà…”
Chỉ vài lời vô ý từ miệng tôi đã đủ khơi dậy lòng tham của cô ta.
Không biết từ khi nào, Vương Na bắt đầu nhắm đến gia đình tôi, âm thầm tính kế muốn thay thế chị dâu để gả cho anh trai tôi.
Tôi hoàn toàn không hay biết tâm tư của cô ta.
Chỉ coi Vương Na là người bạn tốt nhất. Dịp Đoan Ngọ đến gần, thấy cô ta lủi thủi một mình ở trường thật đáng thương.
Tôi chẳng suy nghĩ gì nhiều, liền mời cô ta về nhà chơi—tự tay dẫn sói vào nhà.
Bố mẹ tôi biết tôi có một người bạn rất thân, nên rất nhiệt tình chào đón Vương Na.
Mẹ tôi trổ tài bếp núc, bố tôi mang ra rượu ngon cất kỹ đã lâu.
Không ai phát hiện, Vương Na âm thầm chuốc say anh trai tôi, lẻn vào phòng anh.
Hôm sau, chị dâu tôi từ nhà mẹ đẻ về, cô ta liền ngang nhiên làm loạn, vừa khóc vừa tố cáo rằng bị anh tôi bắt nạt, đòi một lời giải thích.
Chị dâu quá xúc động mà sảy thai.
Chưa đến một tuần, tin đồn đã lan khắp trường, Vương Na còn nói tôi là đồng phạm.
Bạn bè trong trường bắt đầu nhìn tôi với ánh mắt khác lạ.
Vì sợ ảnh hưởng đến tôi, bố mẹ tôi đành ép anh trai ly hôn và cưới Vương Na.
Chưa đầy nửa năm sau khi cưới, bố mẹ tôi lần lượt nhập viện.
Anh tôi cũng bị gãy chân và mất việc.
Còn tôi, ở trường hứng chịu vô vàn lời mắng chửi, đến khi biết chuyện xảy ra ở nhà thì tinh thần hoàn toàn suy sụp.
Tôi chìm trong day dứt không dứt ra được—thật ra, Vương Na nói đúng.
Tất cả đều do tôi dẫn cô ta về nhà.
Nếu không, mọi chuyện đã chẳng đến mức này.
Trong cơn hối hận tột cùng, tôi đã trở thành kẻ hèn nhát—
Nhảy từ sân thượng xuống.
Không ngờ lại trọng sinh trở về một ngày trước kỳ nghỉ.
Lúc này, mọi chuyện vẫn chưa xảy ra.
Vương Na thấy tôi không trả lời, liền nắm lấy tay tôi nũng nịu:
“Yên Yên à, kỳ nghỉ này cho tớ ở nhờ đi mà, một mình ở ký túc xá buồn lắm đó~”
Tôi cố ép bản thân giữ bình tĩnh, không để lộ bất kỳ điều gì khác thường.
Trong lòng, hận ý dâng trào như thủy triều.
Ông trời cho tôi sống lại, nhất định là muốn tôi có cơ hội trừng trị con tiện nhân Vương Na này!
Hiện giờ chưa phải lúc vạch mặt, dù sao tôi cũng chưa có bằng chứng gì trong tay.
Điều duy nhất tôi có thể làm là—tạm thời tránh xa cô ta.
Thế là, đối diện với lời đề nghị của Vương Na, tôi thẳng thừng từ chối.
Tuỳ tiện nói đại: “Kỳ nghỉ này tớ không định về nhà, có nhận một công việc làm thêm để kiếm chút tiền tiêu vặt.”
Bị tôi từ chối, Vương Na bán tín bán nghi:
“Thật á? Nhà cậu giàu vậy còn đi làm thêm gì nữa?”
Nhà tôi ở trung tâm thành phố lân cận, điều kiện kinh tế đúng là không tệ.
Tôi thầm nghĩ phải tạm thời ổn định cô ta trước, chuyện về sau thì tính tiếp.
Tôi bịa thêm:
“Tớ đang muốn dành dụm tiền mua quà cho cháu gái chưa ra đời của mình.”
Mà điều này cũng không hẳn là nói dối.
Tôi và chị dâu rất thân thiết, thường hay chia sẻ mấy món quà chị ấy tặng tôi lên mạng xã hội.
Qua lại thân tình như vậy, tôi quan tâm đến chị dâu cũng không có gì sai.
Nhắc đến lý do này, Vương Na cũng không bám lấy tôi nữa.
Sau khi ứng phó xong, tôi mệt rã rời ngã lưng xuống giường.
Điện thoại bỗng hiện thông báo đặt vé thành công, tôi mới sực nhớ ra—
Kiếp trước để tạo bất ngờ cho Vương Na, tôi đã lén mua thêm một vé cho cô ta.
May mà giờ vẫn còn kịp hủy vé, tôi lập tức hoàn lại chiếc vé đó ngay.
2
Sáng hôm sau thức dậy, Vương Na không có trong ký túc xá.
Tôi thấy hơi lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, kéo hành lý lên đường ra ga bắt tàu.
Nhà tôi ở thành phố bên cạnh, dù gần nhưng đi tàu cũng mất hai tiếng.
Suốt dọc đường không có gì bất ngờ xảy ra, trái tim đập thình thịch của tôi dần bình ổn lại.
Chỉ cần không đưa Vương Na về nhà, không tiếp xúc với cô ta nữa…
Thì những chuyện đời trước sẽ không bao giờ xảy ra.
Ngồi tàu hai tiếng, cuối cùng cũng về đến nhà.
Mẹ tôi đang đứng trước cửa vẫy tay gọi tôi.
Tôi cong khóe mắt, định bước nhanh đến—nào ngờ có một bóng người còn nhanh hơn cả tôi.
Vương Na đeo ba lô trên lưng, bước vội lên nắm lấy tay mẹ tôi:
“Cháu chào hai bác! Nghe Yên Yên nói bác trai bác gái rất hiếu khách, kỳ nghỉ này làm phiền rồi, mong hai bác thông cảm cho nhé!”
Vương Na giỏi ăn nói, chẳng mấy chốc đã bắt chuyện được với bố mẹ tôi.
Còn tôi thì đứng ngây tại chỗ, máu trong người như đông lại.
Tôi không thể ngờ được—Vương Na lại có mặt ở nhà tôi! Cô ta đã theo dõi tôi!
Nhưng rồi tôi lập tức nghĩ đến nguyên nhân—là tin nhắn huỷ vé tàu hôm qua.
Trong đó có ghi thời gian và địa điểm chuyến đi, Vương Na chỉ cần mua được vé—dù là vé đứng—cũng có thể bám theo tôi về nhà.
Đang đờ người thì bố tôi đã cùng Vương Na đi vào trong nhà.
Mẹ tôi thấy tôi đứng chôn chân tại chỗ, liền đón lấy hành lý cười nói:
“Con gái không nhận ra bố mẹ nữa à?”
Nghe giọng quen thuộc ấy, sống mũi tôi bỗng cay xè.
Chỉ muốn nhào vào lòng mẹ, khóc cho đã rồi làm nũng.
Chỉ muốn bất chấp tất cả mà nói hết cho mẹ biết Vương Na có ý đồ xấu, lập tức đuổi cô ta đi.
Nhưng mọi chuyện ở kiếp trước đều quá ly kỳ khó tin.
Bố mẹ tôi lại nổi tiếng hiếu khách, e là sẽ chẳng dễ tin những lời tôi nói.
Trọng sinh quay về, ban đầu tôi còn chưa nghĩ ra phải đối phó với Vương Na thế nào.
Nhưng giờ cô ta tự dâng mình tới cửa—vậy thì coi như đến lúc tính sổ sớm rồi.
Tôi cau mày suy nghĩ một lúc, trong lòng âm thầm hiện lên một kế hoạch.
Tất cả… giống hệt như kiếp trước.
Vương Na liên tục mời rượu anh trai tôi, thấy anh sắp say mèm đến nơi.
Tôi cũng không tỏ thái độ gì, xoay người nâng ly với Quách Dũng:
“Anh Quách, em mời anh một ly!”
Quách Dũng là đồng nghiệp của anh trai tôi, có thể xem như khách quen trong nhà.
Ly hôn, nuôi con gái một mình, mà lại là đàn ông vụng về, chẳng biết nấu ăn nên rất hay đến nhà tôi ăn chực.
Lúc về còn phải gói thêm mang về.
Mà anh trai tôi lại hiền lành, không biết cách từ chối.
Tên này mỗi lần uống say lại hay nhìn tôi bằng ánh mắt dâm đãng, trước mặt bố mẹ tôi không biết bao nhiêu lần đùa giỡn nói muốn lấy tôi làm vợ.
Bố mẹ tôi chán ghét ông ta lắm, nếu không nể mặt anh trai tôi thì còn lâu mới cho ông ta vào cửa.
Đáng ghét là Quách Dũng mặt dày, cứ thích bám lấy nhà tôi.
Vương Na chẳng phải muốn cưới anh tôi lắm sao? Tôi thấy cô ta ghép đôi với Quách Dũng là vừa đẹp.
Quả nhiên đúng như dự tính, Quách Dũng uống say rồi lưu lại nhà tôi qua đêm.
Mẹ tôi vừa càm ràm vừa dọn dẹp.
Vương Na thấy anh tôi say bất tỉnh, mắt liền sáng rực, sốt sắng nói muốn giúp đỡ:
“Dì ơi, để cháu phụ dì một tay!”
Tôi sao có thể để cô ta đắc ý?
Vội chen vào, ngăn lại:
“Làm sao để khách như cậu phải giúp việc chứ? Na Na, nếu thật sự muốn giúp thì thu dọn bát đũa là được rồi. Còn anh tớ, đã có tớ và mẹ lo.”
Giả vờ như không thấy gương mặt tối sầm của Vương Na, tôi gọi mẹ cùng dìu hai tên say khướt lên lầu.
Lúc lên đến nơi, tôi cố ý đổi hướng, đưa anh trai vào phòng dành cho khách.
Mẹ tôi không để ý, bước vào phòng mới thắc mắc:
“Phòng anh con ở kế bên mà, yên Yên lâu quá không về nhà nên quên rồi sao?”
Không phải là quên, mà là tôi đoán chắc Vương Na sẽ không chịu bỏ cuộc, thể nào cũng lén theo sau.