3

Ôn Chấp Xuyên nhếch môi cười khinh bỉ, như thể vừa nghe thấy chuyện cười nực cười nhất thế gian.

“Từ nhỏ cô đã đuổi theo tôi nói rằng mình thích tôi, mỗi năm sinh nhật đều ước đến năm hai mươi tuổi sẽ gả cho tôi.”

“Giờ cuối cùng cũng đến hai mươi tuổi rồi, cô thực sự nỡ gả cho người khác sao?”

Chu Tê Ninh tựa vào lòng anh ta, giọng nói cũng đầy châm chọc:

“Cũng chưa chắc. Với địa vị của nhà họ Giang, các cậu ấm quyền quý khắp cả nước đều tranh nhau cưới cô ấy mà.”

“Dù cả thế giới có tranh nhau cưới cô ấy thì cô ấy cũng chỉ muốn làm vợ tôi.”

Nói xong, hai người quay lưng bỏ đi.

Trước khi bước ra cửa, Ôn Chấp Xuyên còn không quên dặn dò thợ cả: “Bộ sườn xám đó sửa xong thì gửi đến nhà tôi, còn khuy măng sét rẻ tiền kia, đổi thành hình vuông, cấm khắc chữ.”

Thợ cả nhìn bóng lưng anh ta, bất đắc dĩ thở dài.

“Tiểu thư Giang, vậy… cô định thế nào?”

“Cô ta thích thì cứ cho. Tôi cũng tiện thiết kế lại một bộ mới.” Tôi ngồi xuống, tiếp tục vẽ bản thiết kế. “Còn chuyện khuy măng sét, đừng để ý đến anh ta. Chú rể không phải anh ta, anh ta không có quyền can thiệp.”

Tối đó, có bạn tổ chức tiệc sinh nhật.

Tiệc được một nửa thì Chu Tê Ninh mới đến, phía sau còn có vệ sĩ của Ôn Chấp Xuyên đi theo.

Tên vệ sĩ đó xách một túi nilon đỏ, đặt xuống cạnh chân tôi.

“Tiểu thư Giang đợi lâu rồi nhỉ? Tôi định sau buổi hòa nhạc sẽ trả lại váy cho cô, nhưng Chấp Xuyên cứ kéo tôi ở lại trên xe…”

“Nhưng tiểu thư Giang nổi tiếng rộng lượng, chắc không để bụng đâu nhỉ?”

Tôi cúi đầu nhìn, thấy chiếc sườn xám ba triệu lúc này như một mảnh giẻ rách, bị vo viên nhét trong túi.

Trên nền vải đỏ còn loang lổ những vết trắng đục, chói mắt đến đau lòng.

Người bên cạnh tôi có kẻ bất bình thay, cũng có người cười thầm.

“Cô ta bị khiêu khích tận mặt mà còn bình thản thế, đúng là yêu Ôn Chấp Xuyên đến mù quáng.”

“Yêu thì sao, thiếu gia Ôn chỉ yêu Chu Tê Ninh thôi.”

“Con gái độc nhất nhà họ Giang mà hạ mình thế này, tôi thấy sau này sản nghiệp nhà họ Giang chắc cũng mang họ Ôn luôn.”

Tôi quay đi không muốn nhìn, chỉ gọi người đến mang đi vứt.

“Cô Chu thích thì cứ lấy.”

Giọng tôi lạnh nhạt khiến sự phô trương của Chu Tê Ninh chẳng khác gì đánh vào bông, cô ta tức đến siết chặt nắm tay, rồi giận dữ đi đến bàn cuối cùng – chỗ dành riêng cho cô ta.

Chẳng bao lâu sau, tài khoản Weibo có hàng triệu fan của cô ta đã leo lên hot search.

“Ngày hạnh phúc nhất là được mặc sườn xám vừa người, nắm tay người yêu, nghe buổi hòa nhạc mình thích.”

Ảnh đăng kèm là cảnh hai người họ đan tay tình tứ, hôn nhau say đắm.

Rất nhanh, hàng loạt tài khoản marketing liền đào lại những bài đăng cũ tôi từng tỏ tình với Ôn Chấp Xuyên, đem so sánh với bài của Chu Tê Ninh, biến tôi thành trò cười trước thiên hạ.

Trong video đối chiếu nổi bật nhất, Ôn Chấp Xuyên còn bấm nút “thích”.

Điều này càng khiến dân mạng phẫn khích, năm chữ “Giang Vọng Tinh đeo bám” bị làm thành sticker lan truyền khắp nơi.

Tôi lạnh mặt, lập tức xóa tài khoản, rồi gửi thông tin cho phòng PR của công ty.

Chưa đầy mười phút, tất cả từ khóa liên quan đều bị dọn sạch.

Ngày trước lễ đính hôn.

Buổi sáng tôi đến công ty giải quyết công việc, lại bị vệ sĩ nhà họ Ôn cưỡng ép đưa về biệt thự nhà họ Ôn.

Vừa bước vào cửa, tôi đã thấy Chu Tê Ninh ngồi trên sofa, khóc lóc thảm thiết.

Ôn Chấp Xuyên dịu dàng an ủi cô ta, thấy tôi lập tức sầm mặt lại.

“Giang Vọng Tinh, cô quá đáng thật đấy. Tê Ninh chỉ đăng một bài Weibo thôi, cô có cần phải cho người khóa hết tài khoản mạng xã hội của cô ấy không! Cô biết rõ cô ấy làm truyền thông tự do mà, làm vậy chẳng khác gì cắt đứt đường sống của cô ấy!”

Tôi chẳng hiểu gì: “Tôi chỉ yêu cầu gỡ các bài viết liên quan đến tôi, những chuyện khác tôi không làm.”

“Còn cãi! Ngoài cô ra, ai có năng lực như thế? Rõ ràng là cô ghen tị với Tê Ninh!”

“Không phải tôi…”

Tôi vừa định giải thích, thì từ trên cầu thang vọng xuống một giọng châm chọc lạnh lùng.

“Chưa cưới đã dám cãi chồng, nhà họ Giang dạy con gái kiểu gì thế?”

Mẹ Ôn với vẻ mặt kiêu căng, ung dung ngồi xuống trước mặt tôi.

Còn ông Ôn – người dạo trước còn cúi đầu với tôi – giờ lại ngồi vắt chân đầy kênh kiệu.

“Vọng Tinh, tuy chúng tôi không thích kiểu tiểu thư kiêu ngạo như cô, nhưng nghe nói cô nhất định phải cưới con trai tôi, vậy thì chúng tôi cũng tôn trọng mong muốn của cô.”

“Có điều chúng tôi có điều kiện: của hồi môn của nhà họ Giang, bắt buộc phải vượt quá 50% tổng tài sản của Giang thị.”

Tôi cười lạnh trong lòng, vừa định lắc đầu từ chối, thì vệ sĩ phía sau đã giáng một cú đấm vào đầu gối khiến tôi đau điếng phải quỳ sụp xuống.

Bà Ôn phất tay, người giúp việc bưng khay trà đến.

“Dù sao sau này cũng là con dâu nhà họ Ôn, hôm nay tôi uống trà con dâu trước, chắc không quá đáng chứ?”

4

“Tiểu thư Giang, cô phải quỳ xuống dâng trà cho phu nhân.”

Người giúp việc nhét một chén trà nóng bỏng tay vào tay tôi.

Ngón tay tôi vừa chạm vào thành chén đã lập tức rụt lại – chén trà rơi xuống đất, vỡ tan tành.

“Giang Vọng Tinh, ngay cả lễ nghi kính trọng trưởng bối cô cũng không biết sao!”

Ôn Chấp Xuyên giận dữ quát lên.

Tôi cúi đầu xoa nhẹ những ngón tay bị bỏng đỏ, lắc đầu:

“Tôi chỉ dâng trà cho cha mẹ chồng của mình. Anh chẳng phải không muốn cưới tôi sao? Vậy thì hay quá, tôi cũng chẳng muốn lấy anh.”

Nói rồi tôi chống tay định đứng dậy, nhưng hai vệ sĩ liền giữ chặt hai bên tay tôi.

Tôi vùng vẫy: “Các người định làm gì! Tôi là tiểu thư nhà họ Giang, các người dám đối xử với tôi như vậy sao!”

Mẹ Ôn giận dữ bước đến, tát tôi một cái vang dội.

Cái tát ấy như chồng lên hàng chục cái tát ở kiếp trước mà bà ta đã đánh tôi, khiến tôi sững người.

“Ngày mai là tiệc đính hôn rồi mà cô còn dám hỗn láo!”

“Chấp Xuyên, con nhìn xem, đây chính là người con sắp cưới đấy — không biết kính trọng trưởng bối, chẳng hiểu đạo lý lễ nghi!”

Ôn Chấp Xuyên không thèm liếc nhìn tôi.

“Là cô ta mặt dày bám lấy con không buông. Nếu không phải vậy, người con muốn cưới chính là Tê Ninh.”

Nước mắt Chu Tê Ninh lại rơi, giọng nức nở:

“Chấp Xuyên, em mơ cũng muốn được gả cho anh, nhưng nhà em thấp hèn, thật sự không dám đắc tội với nhà họ Giang…”

Vừa nói cô ta vừa khóc đến không thể thốt nên lời, khiến Ôn Chấp Xuyên càng thêm thương xót.

Anh ta bước đến, sắc mặt lạnh lùng, đứng trước mặt tôi với ánh mắt trịch thượng:

“Giang Vọng Tinh, chẳng phải cô đã dùng mọi thủ đoạn để được gả cho tôi sao?”

“Được thôi, nhưng tôi muốn cô hứa rằng sau khi cưới sẽ không được can thiệp vào bất kỳ quyết định nào của tôi, không được quay về nhà họ Giang, phải ở lại nhà chúng tôi để hầu hạ cha mẹ tôi và chăm sóc tôi cùng Tê Ninh!”

Một người giúp việc đưa tới bản hợp đồng tiền hôn nhân, nổi bật là điều khoản: “50% tài sản của nhà họ Giang sẽ làm của hồi môn.”

Tôi siết chặt tay, không chịu ký, ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ rực.

“Ôn Chấp Xuyên! Người tôi muốn gả vốn dĩ không phải là anh!”

Mẹ Ôn liếc thấy thời cơ, lại tát tôi thêm một cái nữa.

“Nhà họ Giang gọi là danh môn vọng tộc ư? Vậy mà dạy ra một đứa con gái cãi chồng không ra gì?”

“Hôm nay tôi sẽ thay cha mẹ cô dạy lại cô, để sau này vào cửa nhà chúng tôi khỏi làm mất mặt!”

Ngày hôm đó, tôi không biết đã bị tát bao nhiêu cái, bị ép điểm chỉ bao nhiêu lần.

Tôi chỉ biết trước khi được thả ra, bọn họ còn ra lệnh rằng ngày mai tôi phải mặc váy dài màu xanh lục.

Vì mẹ Ôn và Chu Tê Ninh sẽ mặc đồ đỏ.

Tôi chỉ thấy nực cười.

Ngày hôm sau, tại tiệc đính hôn, tôi vẫn mặc bộ sườn xám đỏ mà mình đã tự thiết kế.

Cha mẹ tôi và nhà họ Trình đang trò chuyện bên trong, tôi đứng ở cửa tiếp khách.

Gần trưa, nhà họ Ôn mới được đoàn người đưa vào.

Cả nhà họ mặc đồ lòe loẹt, Chu Tê Ninh khoác tay Ôn Chấp Xuyên – một đỏ một đen trông chẳng khác gì cô dâu chú rể thật sự.

Những dịp thế này, ông Ôn vốn dĩ luôn khúm núm trước người khác, hôm nay lại ngẩng cao đầu, không coi ai ra gì, cứ như ông ta mới là nhân vật chính trong bữa tiệc.

Thấy tôi vẫn mặc đồ đỏ, sắc mặt mẹ Ôn lập tức sầm xuống.

“Cha mẹ cô đâu? Hôm nay tôi phải hỏi cho ra lẽ, sao lại có cái nhà không biết lễ nghi như các người!”

Nhưng vì hôm nay khách mời đều là những người có máu mặt, tôi không muốn gây chuyện.

“Cha mẹ tôi đang ở trong, bà có thể vào…”

Còn chưa nói hết câu, ngón tay thô lỗ của mẹ Ôn đã chọc mạnh vào vai tôi.

“Gọi họ ra gặp tôi!”

Tôi cau mày né tránh, trong lúc đó thấy Ôn Chấp Xuyên đi tới với vẻ mặt thờ ơ, đứng bên cạnh tôi như thể cùng tôi đón khách.

“Giang Vọng Tinh, cuối cùng cô cũng toại nguyện rồi, chắc cô vui lắm nhỉ.”

“Nhưng đừng mừng quá, thứ cô có được chỉ là thân xác tôi, còn trái tim tôi – mãi mãi cô không thể chạm tới.”

Giọng nói anh ta đầy hận ý, như thể tôi đã phá nát cả đời anh ta nhờ vào thế lực của cha mẹ.

“Ôn Chấp Xuyên, tôi nghĩ mọi người đang hiểu lầm rồi, thật ra hôm nay tôi…”

“Cô dám ngó lơ tôi? Cô quên hôm qua cô quỳ trước mặt tôi cầu xin rồi à?”

Giọng mẹ Ôn vang lớn, vừa nói vừa giơ điện thoại lên – đoạn video tôi quỳ gối hôm qua được phát ngay trước mặt mọi người.

Khách mời đều sững sờ, một số người còn rút điện thoại ra quay lại.

Cả đám phóng viên bị chắn ngoài cổng cũng chen vào được, hò hét lao tới.

“Xin hỏi tiểu thư Giang, đây có phải là màn ra oai của mẹ chồng tương lai không?”

“Việc cô quỳ xuống có nghĩa là đã thần phục cha mẹ chồng? Có phải từ nay nhà họ Giang sẽ cúi đầu trước nhà họ Ôn?”