Từ hôm đó trở đi, mỗi ngày bắt nàng quỳ trong từ đường để chuộc tội.

Tin tức từ Hầu phủ truyền đến tai ta đúng lúc ta đang ngồi dùng điểm tâm trong điện, bên cạnh là Hạ Liễn đang cười tủm tỉm rót trà cho ta.

Chúng ta quen nhau từ sau lễ cập kê.

Khi đó Họa Tử Thịnh – vị hôn phu của ta – ngày ngày như hình với bóng với Lưu Miên Miên, vì lấy lòng nàng mà chẳng ngần ngại làm mấy bài thơ chế giễu dáng vẻ mũm mĩm của ta.

Sợ cha mẹ buồn lòng, ta chỉ biết âm thầm rời phủ, tìm góc khuất mà khóc.

Chính vào một ngày như thế, ta gặp được Hạ Liễn.

Hắn nghe ta khóc lóc kể lể, chẳng nói lời an ủi nào, chỉ lặng lẽ quay người… đi đến tửu lâu mua cho ta một chiếc giò heo.

Ta không nhịn được, vừa ăn vừa khóc.

Từ đó, mỗi khi buồn, ta lại đến dưới gốc cây ấy. Mỗi lần, Hạ Liễn đều mang theo một chiếc giò heo.

Khi ấy, ta không hề biết thân phận của hắn.

Đến khi Họa Tử Thịnh công khai tuyên bố muốn cưới Lưu Miên Miên, ta khóc suốt đêm.

Hạ Liễn ngồi cạnh chia cho ta chiếc giò, rồi nghiêm túc hỏi:

“Muốn đến một nơi, không ai dám cười ngươi, muốn ăn gì thì ăn, sống tự tại không?”

Ta sửng sốt:
“Có thật có nơi như vậy sao?”

Hắn gật đầu, ánh mắt mang theo dụ hoặc:

“Làm phi tần của trẫm, cả đời này, muốn ăn bao nhiêu… đều có thể.”

Và ta, đã gật đầu.

Không lâu sau khi Lưu Miên Miên gả cho Họa Tử Thịnh, ta nhập cung.

Hạ Liễn từ nhỏ thể trạng yếu, quốc sư từng nói trước năm ba mươi không thể đại hôn. Hơn nữa, ta vốn không phải người phô trương, nên vẫn luôn ít xuất hiện.

Nhưng kể từ khi tiến cung, không ai dám chê cười ta nữa. Bất kể ta muốn ăn gì, Hạ Liễn đều thuận theo.

Ta từng hỏi hắn:
“Chàng không chê thiếp mập sao?”

Hắn cười, nói:

“Trẫm vốn thể hư, nếu cưới về một nữ tử gầy nhẳng như cọng tre, đứng bên nhau chẳng phải thành… một đôi đũa sao?”

“Hơn nữa, người ta biết gì chứ? Nàng chỉ là hơi tròn trịa, mẫu hậu còn từng bảo đó gọi là ‘tướng phúc hậu’.”

Nhưng ta không ngờ, mấy ngày sau,

Họa Tử Thịnh, lê lết cái chân què… lại tiến cung.

Mừng thọ Thái hậu, bá quan văn võ đều vào cung dâng lễ chúc thọ.

Hạ Liễn chẳng rõ là do không muốn thấy Họa Tử Thịnh lê chiếc chân què, hay đơn thuần vì chán ngán, bèn hạ chỉ miễn cho hắn không phải vào cung dự yến.

Nào ngờ hắn vẫn cố chấp lết vào, ánh mắt đỏ ngầu, ngang nhiên chắn đường ta.

“Tuyết nhi, chúng ta… có thể nói chuyện một lát chăng?”

Ta thực chẳng hiểu giữa ta và hắn còn điều gì đáng để trò chuyện, liền dứt khoát từ chối.

Nào ngờ hắn kéo lấy tay áo ta, nghẹn ngào nói:

“Tuyết nhi, ta biết trong lòng nàng vẫn còn ta. Lưu Miên Miên – tiện phụ ấy – từ sau khi ta què chân liền vụng trộm với nam nhân bên ngoài. Lúc này ta mới hay, năm xưa ngoài ta ra, nàng ta còn dây dưa với không biết bao nhiêu người.”

Vừa nói, hắn vừa nghiến răng, vẻ mặt oán hận:

“Thì ra nàng ta chọn ta chỉ vì ta là hôn phu của nàng, căn bản chẳng yêu ta. Tất cả chỉ là mượn tay ta để trả thù nàng! Tuyết nhi, ta hối hận rồi.”

“Nàng gả vội vào cung chẳng phải vì muốn khiến ta ghen sao? Nay ta đã hiểu tâm ý của nàng rồi. Chúng ta bỏ trốn đi, đến nơi không ai biết chúng ta là ai. Ta đã chuẩn bị sẵn hành lý cả rồi.”

Ta suýt nữa bị hắn chọc cười.

Ta ăn ngon mặc đẹp, được sủng ái nhất hậu cung, lại phải theo hắn bỏ trốn? Hắn nghĩ ta là kẻ ngốc chắc?

Huống hồ, tình cảm ta dành cho hắn năm xưa chỉ vì cái danh “hôn phu” mà cha mẹ định đoạt. Nếu năm ấy người đính hôn với ta không phải là Họa Tử Thịnh, thì kẻ đó hôm nay mới là quá khứ đáng cười.

Ta lập tức kéo tay cung nữ, quay đầu rời đi.

Giữa buổi yến, cung nữ thân cận của mẫu thân vội vã chạy đến, nói rằng mẫu thân lỡ trẹo chân.

Ta vội vã tới đó, lại phát hiện trong phòng chẳng phải ai khác, mà là… Họa Tử Thịnh – kẻ vừa bị ta cự tuyệt ban nãy.

Hắn mắt đỏ như lửa, lời lẽ điên dại:

“Tuyết nhi, nàng phải là của ta!”

“Ngươi điên thì điên một mình, ta tuyệt đối không thích ngươi!”

“Không thể nào!”

“Không sao cả. Dù nàng không thích ta, nhưng từ sau hôm nay… nàng cũng không còn lựa chọn nào khác.”

Lúc này ta mới phát giác trong không khí có mùi hương lạ, lập tức che mũi… nhưng đã quá muộn.

Trước khi ngất đi, ta chỉ kịp nhìn thấy nụ cười điên cuồng của Họa Tử Thịnh.

Trong điện thọ yến, rượu ngon đầy bàn, tiếng đàn sáo vang vọng, chẳng ai ngờ Quý phi nương nương… đột nhiên biến mất.

Giữa lúc bọn cung nhân hoảng hốt chạy đi tìm, Lưu Miên Miên đột ngột đứng bật dậy, hai mắt đỏ hoe.

“Thần phụ vừa thấy Quý phi cùng trượng phu thần phụ một trước một sau đi về phía điện bên kia, có lẽ bây giờ vẫn còn ở đó…”

“Thần phụ sớm đã biết biểu tỷ còn vương tình với phu quân, nào ngờ hai người lại dám làm chuyện ấy ngay trong yến tiệc mừng thọ Thái hậu, đều là thần phụ không quản họ chu toàn…”

Cả đại điện xôn xao, ánh mắt mọi người bắt đầu hướng về nàng.

Thái hậu nheo mắt nhìn nàng, sắc lạnh:
“Còn không dẫn đường?”

Lưu Miên Miên vừa khóc vừa dẫn đường, còn cố ý gọi theo hết thảy phu nhân mệnh phụ cùng đi.

Đến trước cửa điện, từ trong truyền ra tiếng nam nữ thở gấp, tiếng thì thầm bẩn thỉu, khiến đám đông xôn xao.

“Biểu tỷ hồ đồ quá, Hoàng thượng và Thái hậu nương nương yêu thương nàng như thế, vậy mà lại dám…”

“Hy vọng Thái hậu nương nương có thể nể tình xưa mà cho nàng con đường sống.”

“Thần phụ nguyện cùng thế tử hòa ly, thành toàn cho biểu tỷ và phu quân.”

“Thế tử phi đúng là rộng lượng, còn dám xin tha cho người đàn bà đoạt chồng mình.”

“Trong thọ yến của Thái hậu mà làm ra loại chuyện này, bị phanh thây cũng đáng.”

Lưu Miên Miên cúi đầu nở một nụ cười thỏa mãn, tay đặt lên cánh cửa đỏ son, mạnh mẽ đẩy ra.

Nàng lao thẳng đến giường, kéo phắt tấm màn xuống, túm lấy nữ tử trên giường lôi ra giữa đại điện.

Người nọ chỉ mặc một lớp sa y mỏng như cánh ve, lập tức bị kéo xuống sàn. Mọi ánh nhìn đổ dồn về phía nàng.

Lưu Miên Miên vừa che mặt khóc vừa nức nở nói:

“Biểu tỷ, sao tỷ có thể làm ra loại chuyện này? Có lỗi với Hoàng thượng, có lỗi với Thái hậu, có lỗi với muội…”

“Nếu tỷ sớm nói mình yêu thế tử, muội thân là muội muội, tất nhiên sẵn lòng nhường chàng. Nhưng sao tỷ có thể sau lưng Hoàng thượng… lại chọn ngày thọ yến mà làm việc đồi bại này…”

“Biểu tỷ, giờ ăn năn vẫn còn kịp…”

Thế nhưng không một ai tỏ vẻ kinh hoảng như nàng tưởng.

Cả điện đường đều nhìn nàng với ánh mắt quái dị.

Nàng nghi hoặc cúi đầu, nhìn rõ nữ tử trước mặt — rồi sắc mặt tái mét.

Bởi người đang bị lôi giữa đại điện không phải là ta, mà là…

Tư Thành Quận chúa — cháu gái của Thái hậu, người nổi danh trong kinh thành với thú vui dưỡng nam sủng, mê trai đẹp, nổi tiếng phóng đãng.

Tư Thành Quận chúa lạnh lùng đứng dậy, thu lại lớp sa y mỏng trên người, sải bước tiến thẳng đến trước mặt Lưu Miên Miên.

“Chính là ngươi hại bổn quận chúa!”

Lưu Miên Miên sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy:
“Sao… sao lại là người… không, đây là hiểu lầm! Tất cả đều là hiểu lầm!”

“Giang Tẩm Tuyết đâu? Nàng ta trốn ở đâu… chắc chắn nàng mới là người giăng bẫy, nàng ta nhất định đang…”

Chưa kịp dứt lời, một cái tát vang dội đã giáng thẳng lên mặt nàng.

“Tên của hoàng tẩu ta, đến lượt ngươi gọi sao? Hay ngươi còn muốn giở trò hãm hại nàng thêm lần nữa?”

Lưu Miên Miên vội vã thanh minh:
“Không… không phải… thần phụ không dám…”

Nhưng cái tát thứ hai, rồi thứ ba… vẫn rơi xuống không thương tiếc.

“Đều là do Giang Tẩm Tuyết! Là nàng ta cố ý hại ta… chắc chắn lúc này nàng đang cùng Họa Tử Thịnh trốn ở một căn phòng nào đó…”

“Ngươi đang gọi ta đấy à?”

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên giữa đám đông. Ta bước ra từ phía sau hàng mệnh phụ đang xem náo nhiệt, phía sau còn có Hạ Liễn thong dong theo sát.

“Thế thì… xin lỗi nhé, ngươi phải thất vọng rồi.”

Chuyện hai người kia mưu đồ mờ ám ta đã sớm đoán được, sao có thể không đề phòng?

Lưu Miên Miên mặt cắt không còn giọt máu, lẩm bẩm:
“Không thể nào… sao có thể… rõ ràng ta đã…”

Nhưng lời đáp lại nàng, lại là cái tát như trời giáng của Tư Thành Quận chúa.

“Gặp hoàng tẩu còn không hành lễ? Quỳ xuống cho bổn quận chúa!”

Một cước giáng xuống, Lưu Miên Miên ngã nhào quỳ gối giữa điện, ánh mắt mơ hồ ngẩng nhìn ta như mộng du.

Thái hậu khẽ lắc đầu:
“Loại ti tiện như vậy… cũng dám tính kế con dâu ai gia? Hầu phủ Vĩnh An, chẳng phải cũng quá to gan rồi sao?”

Phu nhân Vĩnh An hầu thất kinh, lập tức phủ phục xuống đất:

“Là thần phụ quản giáo không nghiêm! Sau khi hồi phủ, thần phụ nhất định sẽ nghiêm trị nàng!”

Hạ Liễn bật cười lạnh:
“Ái phi của trẫm liên tiếp bị con trai con dâu nhà ngươi sỉ nhục, tính kế. Mấy câu ‘quản giáo không nghiêm’ của ngươi… đáng giá được mấy đồng?”

“Trẫm thấy Vĩnh An Hầu phủ… môn phong có phần quá lớn rồi. Từ hôm nay, giáng tước thành Vĩnh An Bá. Tự mình hối lỗi cho tốt.”