Tôi cứ ngỡ lời giải thích ấy ít nhiều cũng sẽ làm dịu cơn giận của mẹ.
Không ngờ mẹ lại càng tức giận hơn, kéo tay em trai tôi, hậm hực trách mắng:
“Thấy chưa? Nhìn đi mà xem! Người ta nói đến là vì lo cho mẹ đấy, còn con đứng ra bênh vực thì người ta lại phủi sạch sẽ, chẳng dây dưa gì cả.”
“Mẹ muốn hỏi đây, mẹ với ba con đang yên đang lành, con có gì mà không yên tâm? Có gì cần phải đến mà hỏi hả?”
“Nói dối như thế mà con không thấy xấu hổ à? Từ nhỏ tới lớn, mẹ đã ghét nhất cái bộ mặt mưu mô tính toán của con rồi. Cút đi cho khuất mắt mẹ!”
Tôi không thể chịu nổi sự sỉ nhục như thế nữa, quay người bỏ chạy ra ngoài.
Trước khi bước ra cửa, tôi vẫn còn nghe tiếng mẹ đang răn dạy em trai tôi:
“Thấy chưa? Con đó, ngốc nghếch bị người ta lợi dụng mà còn tưởng mình tốt đẹp lắm.”
“Nó mà thật sự không vì tiền, sao lại cầm cái thẻ đi? Muốn chứng minh mình trong sạch thì càng không nên lấy.”
Nước mắt tôi cuối cùng cũng không thể kìm được nữa, lặng lẽ tuôn rơi.
Dù sao thì, trong lòng mẹ tôi, tôi vẫn luôn là kẻ âm hiểm tính toán.
Theo bà, là vì hồi nhỏ tôi hay giành vặt đồ ăn và đồ chơi của em trai.
Em tôi thì ngây thơ, chỉ cần vài câu ngon ngọt của tôi là ngoan ngoãn dâng lên tận tay.
Nhưng những chuyện cũ ấy — những chuyện mẹ tôi luôn khắc ghi trong lòng — tôi thực sự không còn nhớ gì nữa.
Có thể hồi nhỏ tôi thực sự từng có tính tranh giành như một đứa trẻ, thậm chí từng bắt nạt em.
Thế nhưng từ khi tôi có ký ức, từ lúc tôi biết suy nghĩ, tôi đã cố hết sức để bù đắp rồi.
Tôi luôn nhường phần ngon, phần tốt cho em trước.
Nhưng em trai tôi cũng rất hiền lành, dễ thương, nó luôn chọn phần nhỏ nhất, xấu nhất, để phần lớn hơn, tốt hơn cho tôi.
Nhưng điều đó, trong mắt mẹ tôi, lại càng trở thành bằng chứng cho sự “tính toán” của tôi.
Tôi vẫn nhớ như in, năm tôi tám tuổi, ba từ nơi xa mang về một hộp sô-cô-la có bao bì cực kỳ sang trọng, tôi và em trai đều thèm thuồng, ao ước.
Hôm đó có một cô hàng xóm qua nhà giúp mẹ gỡ chỉ len.
Hai chị em tôi ăn sô-cô-la đến miếng cuối cùng, cứ nhường tới nhường lui, ai cũng muốn dành phần cho người kia.
Hai đứa tranh nhau mãi không dứt, chỉ vì muốn đối phương ăn miếng cuối.
Người hàng xóm cười vui vẻ nói:
“Nhà cô đúng là chị em tình cảm tốt thật, em trai biết thương chị, chị gái cũng biết nhường nhịn em, không như nhà tôi, suốt ngày đánh nhau ầm trời.”
Mẹ tôi vừa gỡ chỉ, vừa cười mà rằng:
“Cái thằng nhỏ này đúng là thật thà, suốt ngày chỉ nghĩ đến chị nó. Còn con chị thì, lớn hơn mấy tuổi, tâm tư thì phức tạp lắm.”
Khi đó, tôi thực sự không hiểu vì sao mẹ lại nói thế.
Chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói, rất tủi thân.
Kể từ ngày đó, tôi càng dè dặt hơn, cẩn trọng hơn trong từng lời ăn tiếng nói và hành động của mình.
4
Đôi khi, để thể hiện lòng chân thành của mình, tôi cố ý tránh xa những thứ tốt đẹp.
Em trai tôi thích ăn cá, tôi liền không gắp một miếng nào.
Ba mua đồ chơi mới về, tôi ép mình không được nhìn tới, nhét hết vào tay em trai.
Tôi nhớ khi còn nhỏ, tôi luôn nở nụ cười lấy lòng mẹ:
“Mẹ ơi, con rất thích em trai. Sau này con kiếm được tiền, con sẽ mua thật nhiều đồ cho em ấy.”
Mẹ tôi đôi khi sẽ mỉm cười, đôi khi còn khen tôi.
Từ đó trở đi, dường như thái độ của mẹ dành cho tôi đã thay đổi khá nhiều, không còn nói những lời nặng nề như “ăn hiếp em”, “tính toán với em” nữa.
Tôi rất mãn nguyện, cảm thấy mình thật sự rất hạnh phúc.
Nhưng trong cặp sách của tôi lại xuất hiện những món đồ chơi và đồ ăn vặt do chính em trai lén nhét vào.
Tôi cảm thấy ngọt ngào, nhưng đồng thời lại thấy áp lực.
Tôi sợ mẹ phát hiện sẽ càng thêm cho rằng tôi giả tạo, cố tình đóng vai người chị ngoan.
Vì thế, tôi chỉ dám giấu kín tất cả, chỉ đến đêm khuya mới khóa cửa, lén lút lấy ra chơi một mình.
Cho đến…
Lúc em tôi học cấp hai, tôi đã lên cấp ba,
nhà tôi đối mặt với một cuộc khủng hoảng phá sản.
Ba ngồi rầu rĩ hút thuốc, nhìn chúng tôi nói:
“Không thể nuôi cả hai được nữa, một trong hai phải nghỉ học.”
Em trai tôi nhanh nhảu lên tiếng trước:
“Để chị con học đi, chị học giỏi, sau này nhất định sẽ có tương lai. Con suốt ngày ngủ gật trong lớp, mỏi cả lưng, thà nằm nhà ngủ còn sướng hơn.”
Ba tôi im lặng.
Nhưng mẹ thì không đồng ý, bà cho rằng con trai học lên cấp ba sẽ thay đổi, chỉ cần học lên là tự khắc sẽ ổn.
“Như Nam dù bây giờ có học giỏi thật, nhưng ai biết được đến lớp 12 thì thế nào? Không ít con bé lên cấp ba là đuối ngay.”
“Như Nam, con là chị, con quyết định đi.”
Lúc ấy, suy nghĩ của tôi rất kỳ lạ.
Tôi cho rằng việc mẹ giao quyết định đó cho tôi là vì mẹ tin tưởng và yêu thương tôi.
Vừa cảm thấy áp lực nặng nề, tôi lại vừa có được một cảm giác kỳ quái – một kiểu mãn nguyện méo mó vì được “hy sinh vì người khác”.
Tôi thật sự rất thích học, lý trí của tôi không muốn từ bỏ.
Nhưng cảm xúc bốc đồng của tuổi trẻ, cộng với sự mê muội vì cảm giác cảm động với chính bản thân, khiến tôi thiếu lý trí nói ra:
“Con nghỉ học, để em học.”
Trên mặt mẹ tôi lập tức nở nụ cười.
Tôi coi đó là sự khích lệ và công nhận của bà.
Vì thế tôi càng tỏ ra chín chắn, nghiêm túc dặn dò em:
“Em nhất định phải học cho tốt. Chỉ có em mới có thể trở thành niềm tự hào của nhà họ Kiều mình.”
Nhưng đêm trước ngày mẹ chuẩn bị hành lý cho tôi đi làm, em trai tôi lại… biến mất.
Chuyện này về sau trở thành “bằng chứng” tôi là kẻ mưu mô, độc ác, nham hiểm —
và mãi mãi không thể rửa sạch.
Tôi ngồi trong xe taxi, hồi tưởng lại chuyện xưa, nước mắt cứ thế rơi không ngừng.
Lúc đó điện thoại reo lên — là em trai tôi.
Nó hào hứng nói:
“Chị ơi, mau ra ngân hàng xem thẻ có bao nhiêu tiền đi! Em nói rồi, đừng chấp mẹ làm gì, bà đến tuổi mãn kinh rồi, đầu óc bất thường, mình là người bình thường, đừng so đo với bà làm gì.”
Tôi thật sự rất khâm phục em mình.
Tinh thần của nó mạnh mẽ đến mức kinh ngạc.
Thật ra hồi nhỏ, vì mẹ thiên vị em trai, còn đối với tôi thì luôn mang ác cảm và nghi ngờ vô cớ, tôi không phải chưa từng oán giận thằng bé.
Có thời gian tôi buông xuôi, nghĩ rằng:
“Dù gì mọi người cũng đã nghĩ mình xấu như vậy, thì làm kẻ xấu thật luôn đi.”
Tôi đi giành đồ của nó, xé vở bài tập của nó.
Thậm chí bắt chước lời mẹ, chửi nó y như thế.
Nhưng nó lại ngốc nghếch đến ngạc nhiên, luôn trì độn mà tươi cười.
Tôi giành đồ của nó, nó hai tay dâng lên, khiến tôi cảm thấy chẳng còn thú vị gì nữa.
Tôi xé vở bài tập của nó, nó còn vỗ tay vui vẻ:
“Tuyệt quá! Tuyệt quá! Không phải làm bài tập nữa, ghét làm bài nhất!”
Thất sách!
Tôi vốn rất sợ thầy cô, sợ không làm đủ bài. Quên mất em trai tôi là cái kiểu chẳng sợ trời, chẳng sợ đất…
5
Sau đó, tôi thay đổi chiến lược, bắt đầu nghiêm khắc ép nó học hành, buộc nó làm bài tập, ôn bài.
Nó tuy rên rỉ suốt, nhưng vẫn nghe lời tôi.
Luôn dùng đôi mắt long lanh lấp lánh ánh sáng nhìn tôi:
“Chị, chị tốt với em quá!”
Nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch, đơn thuần của nó, tôi lại không nỡ chút nào.
Trông nó thật giống kiểu “con trai nhà địa chủ” bị nuôi dưỡng như bảo vật – ai chẳng lo sợ khi để một đứa như thế ra đời, dễ bị bắt nạt chứ?
Tôi cứ thế tự tẩy não mình, tự mình hòa giải với mẹ, một chiều tha thứ, tự huyễn hoặc rằng mẹ tôi đáng được tha thứ.
Bởi vì em trai tôi đối xử với tôi quá tốt.
Tôi cũng không muốn cứ mãi mắc kẹt trong mớ suy nghĩ tiêu cực.
Hoặc có thể nói, là bởi vì nó yêu tôi đủ nhiều.
Nên tôi cũng bị ảnh hưởng bởi cái “năng lực không cảm nhận nỗi đau” của nó.
Tôi biết càng nghĩ sâu càng đau đớn, càng suy xét kỹ càng dễ đi vào ngõ cụt.
Vậy nên, tôi dứt khoát gạt bỏ tất cả, thật sự bước vào ngân hàng – định để tiền bạc đánh bại mọi nỗi buồn.
Trên đường đi, nỗi u sầu trong tôi dần bị sự phấn khích thay thế.
Sẽ có bao nhiêu nhỉ?
500.000? 600.000? Hay 700.000?
Trời ơi, từng tế bào trong cơ thể tôi đều run lên vì phấn khích.
Nhưng khi tôi đứng trước cây ATM, nhìn thấy số dư tài khoản —
cảm giác như một xô nước lạnh dội thẳng từ đầu xuống tận xương tủy.
Lạnh lẽo.
Ngạt thở.
Cơn sóng tuyệt vọng dâng lên nhấn chìm mọi suy nghĩ của tôi.
Chỉ có —
30.211.
Mà thậm chí không phải là khoản gửi có kỳ hạn, mà là tiền gửi không kỳ hạn.
Tôi không tin vào mắt mình.
Rút thẻ ra, lại đút vào.
Nhập lại mật khẩu.
Màn hình lại hiện ra, nhưng lần này thậm chí còn không còn 30.000 nữa.
Chỉ còn lại 211.
Trong lòng tôi hiểu rõ.
Tài khoản của mẹ tôi đều liên kết với điện thoại.
Bà đã rút hết tiền rồi.
Người dạy bà liên kết với điện thoại, hướng dẫn cách rút tiền, thậm chí — lại chính là tôi.
Tôi chụp lại màn hình, gửi cho em trai.
Nó lập tức nhắn lại một dấu chấm hỏi.
Tôi không trả lời nữa.
Tôi lau nước mắt, nhưng vô ích.
Nước mắt tôi cứ thế trào ra, từng đợt nối tiếp nhau, không cách nào ngăn lại.
Điện thoại reo — là em trai gọi.
“Chị ơi, sao vậy? Trong thẻ của chị chỉ có chừng đó tiền thôi á?
Có phải vì là tiền gửi không kỳ hạn nên không hiện đủ không?
Chị đừng vội, chị đến quầy hỏi thử xem có khoản nào gửi có kỳ hạn không?”
“Để em hỏi mẹ, có phải mẹ cầm nhầm thẻ không?”
“Nhưng cũng lạ… từ nhỏ đến lớn mình chỉ có hai cái thẻ đó thôi, sao mà nhầm được nhỉ?”
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy trời? Em lo quá đi mất.”
Tôi không nói gì cả.
Chỉ lặng lẽ cúp máy.
Bởi vì tôi không biết nên nói gì, cũng không dám nói gì.
Tôi sợ nếu mở miệng, sẽ nói ra những lời làm tổn thương em trai — người mà tôi luôn yêu thương và gìn giữ.
Tôi sợ, sẽ không thể kiềm chế được mà trút giận lên nó.
Dù nó vô tội.
Nhưng chính sự vô tội của nó…
mới là điều tàn nhẫn nhất với tôi.
Tại sao nó lại có thể vô tội đến thế?
Khiến tôi đến cả việc trút giận cũng không làm được?