Tôi lập tức quay về nhà.
Mắt tôi đỏ ngầu, gương mặt u ám như một con ma, vừa xấu xí vừa đáng sợ.
Khi tôi đẩy cửa bước vào, mẹ tôi giật mình đến mức đánh rơi điện thoại, ánh mắt thoáng hiện vẻ hoảng sợ.
Nhưng bà nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giọng lạnh như băng, thậm chí còn đầy châm chọc:
“Đi kiểm tra về rồi hả?”
“Sao? Chuẩn bị hỏi tội tôi à?”
“Vừa ra khỏi cửa đã vội vàng chạy ngay đến ngân hàng đúng không? Một phút cũng không chờ nổi. Vậy mà còn dám nói không phải vì tiền?”
“Còn dám nói không phải lợi dụng em con ra mặt giúp?”
“Kiều Như Nam, con có biết điều mẹ ghét nhất ở con là gì không? Chính là cái bộ mặt giả tạo đen tối này đấy.”
“Cũng là con mẹ sinh ra, nếu con có được một phần mười sự trong sáng thuần khiết của em con, làm mẹ ai mà không thương cho được?”
6
“Nhưng con lúc nào cũng như vậy, ngoài mặt thì cao thượng, miệng nói hay lắm, nào là nhường nhịn em trai, nào là hiểu chuyện, rộng lượng. Nhưng thực tế thì sao? Sau lưng lại lừa em, cái gì ngon cái gì tốt cũng đều về tay con. Con tưởng mẹ không biết chắc?”
“Nếu con có gan thì cứ nói thẳng ra là con muốn! Thật đấy, như thế mẹ còn thấy con có chút bản lĩnh!”
Những lời mắng nhiếc chói tai xuyên qua màng nhĩ tôi,
như những mũi tên tẩm độc có gai, từng nhát, từng nhát đâm thẳng vào tim.
Nhưng tôi không muốn để bản thân tiếp tục bị nỗi đau khống chế,
không muốn bị những cảm xúc yếu đuối thao túng nữa.
Vì vậy, dù nước mắt tuôn rơi, tôi vẫn lạnh lùng nói:
“Đúng, mẹ nói đúng hết. Con là đứa ích kỷ, tối tăm, nhỏ nhen, tham lam, đầy toan tính. Con chẳng bằng một góc của em trai.”
“Vậy giờ… mẹ có thể trả lại tiền của con chưa?”
“Con không cần mẹ bù thêm, cũng không cần của hồi môn mẹ chuẩn bị. Con chỉ muốn lấy lại số tiền con đã tự mình kiếm được suốt bao năm qua.”
“Trả lại cho con — đó là tiền của con.”
Mẹ tôi sững người.
Bà nhìn tôi như thể không thể hiểu nổi — tại sao những lời lẽ bà luôn dùng để chế ngự tôi, lần này lại vô hiệu.
Và chính trong ánh mắt của bà, tôi cuối cùng cũng bừng tỉnh.
Tôi hiểu ra vì sao bao lần tôi cố gắng, mẹ vẫn không chịu tin tôi.
Vì sao trong mắt mẹ, tôi luôn đầy rẫy ác ý.
Vì sao bà luôn dùng những lời lẽ cay độc nhất để chửi mắng tôi.
Là vì… nó hiệu quả.
Bà dồn toàn bộ sức lực để đè bẹp tôi, rồi nhìn tôi không còn lòng tự trọng, không còn chính mình, bò đến bên bà, quỳ gối, khóc lóc van xin một chút tình thương và sự dịu dàng.
Bà hưởng thụ sự lấy lòng đó của tôi.
Hưởng thụ cảm giác thượng vị, đứng ở trên mà nhìn xuống.
Còn tôi thì sao?
Trong quá trình cố lấy lòng bà, tôi đã cong lưng đến mức không còn biết cách nào để đứng thẳng.
Tôi đánh mất bản thân, không còn là chính mình.
Tôi thậm chí không còn cảm thấy mình là một “con người” nữa.
Bởi vì… khi tôi chạy vội đến ngân hàng, tôi đã nghĩ:
“Nếu mình giả vờ không biết, nếu mình không truy cứu,
biết đâu mẹ sẽ nghĩ mình đã vượt qua được ‘bài kiểm tra’, và sẽ yêu thương mình hơn.”
Khi ý nghĩ đó nảy sinh, chính tôi cũng thấy kinh hoàng.
Tôi đứng bên lề đường, giơ tay lên, tát mạnh vào mặt mình một cái!
Rồi không kìm được, tôi ngồi thụp xuống.
Cơn đau trong lòng dường như lan ra khắp cơ thể, biến thành nỗi đau thể xác.
Tôi cảm thấy như từng tế bào trong cơ thể mình đều đang co rút, bóp nghẹt — đau đến mức không thể đứng dậy nổi.
“Trả tiền cho con! Trả lại tiền cho con!”
Tôi gào lên, điên cuồng lao về phía mẹ mình.
Bà ta lúc đầu bị phản ứng bản năng sợ hãi chi phối nên lùi lại, nhưng sau đó lại bị sự cứng rắn của tôi chọc giận.
Bà tức giận gào lên:
“Tiền tiền tiền, trong đầu mày chỉ có tiền thôi! Mày đâm đầu vào hố tiền rồi à?”
“Làm gì có tiền nào của mày? Không có tụi tao nuôi mày lớn, mày có mạng mà đi kiếm tiền à? Ăn mặc đi lại chẳng phải đều cần tiền sao? Mày tính thử xem từ nhỏ đến lớn tốn của tụi tao bao nhiêu rồi?”
“Trả hết số đó rồi hẵng nói đến chuyện tiền của mày!”
“Con cái nhà người ta sau khi lấy chồng thì biết hiếu thuận với cha mẹ, người thì mua tủ lạnh, người thì sắm ti vi. Con gái chú Trương nhà bên còn có bản lĩnh mua hẳn một căn biệt thự cho ba mẹ nó.”
“Còn mày thì sao? Suốt ngày về đây ăn bám, mày là thứ con nợ đội lốt người à?”
“Mày chỉ giỏi làm tao tức chết. Chừng nào tao chết vì bị mày chọc tức, lúc đó mày không còn mẹ nữa, mày mới vừa lòng phải không?”
Mẹ tôi gào đến khản cả cổ, mắt trừng lớn đầy tức giận.
Tôi không thèm để ý đến bà nữa, bắt đầu lục tung đồ đạc tìm thẻ ngân hàng.
Cái gì có thể đập thì tôi đập, có thể ném thì tôi ném.
Khung ảnh lớn treo trên tường, là ảnh gia đình bốn người trông hạnh phúc.
Tôi tháo xuống, bẻ gãy làm đôi.
Mẹ tôi khóc lóc, mắng chửi tôi tạo nghiệt,
nhưng tôi hoàn toàn không bận tâm.
Tôi chỉ vào khung ảnh bị gãy, cười lạnh:
“Rõ ràng không phải một nhà bốn người, treo cái này bà không thấy giả tạo à?”
“Tôi giúp bà vứt nó đi. Bà chụp lại cái mới đi, ba người thôi, ba người các người sống cho tốt, đừng lôi tôi vào nữa!”
“Đừng dùng hết lớp này đến lớp khác của lời dối trá để trói buộc tôi nữa!”
7
“Trả tiền lại cho tôi! Trả lại!”
Tôi như phát điên mà gào thét.
Đúng lúc đó, ba tôi trở về.
Ông cau mày đẩy cửa bước vào:
“Chuyện gì vậy? Làm loạn cái gì đây?”
Mẹ tôi như tìm được chỗ dựa, nhào đến khóc lóc kể khổ:
“Cuối cùng ông cũng về rồi, ông xem con gái ông kìa, phát điên lên vì đòi tiền đấy. Không cho thì nó lục tung cả nhà, đập phá đủ thứ, tôi tức đến đau cả tim rồi đây này!”
Ba nhìn tôi:
“Kiều Như Nam, con xem con làm mẹ con giận thành như thế. Ba không tin con chỉ vì tiền. Rốt cuộc có chuyện gì? Làm to thế này không sợ hàng xóm nghe thấy rồi cười vào mặt à?”
Tôi hít sâu một hơi, kể lại đầu đuôi câu chuyện cho ba tôi nghe.
“Mẹ nói con vì tiền. Được, con cũng không muốn biện minh nữa, cứ cho là con vì tiền đi.”
“Ba mẹ mua nhà cho em trai, đưa tiền cưới, còn cho nó thêm 40 vạn. Còn con thì sao? Con cưới đến giờ, một xu hồi môn cũng không có. Cái thẻ ngân hàng mà mẹ hứa sẵn từ trước, mở ra chỉ còn có ba vạn hai. Mà ba vạn đó cũng bị mẹ rút sạch qua điện thoại.”
“Con không được quyền đòi lại à?”
“Con không cần tiền của ba mẹ. Con chỉ muốn lấy lại tiền mà con tự mình kiếm được suốt những năm qua — học bổng, làm thêm. Vậy mà cũng không được à? Có quá đáng không? Ba nói thử xem, có quá đáng không?”
Ba tôi dịu giọng an ủi tôi:
“Không quá đáng, tất nhiên là không.”
Mẹ tôi lập tức định đứng bật dậy phản bác,
nhưng bị ba nắm tay giữ lại.
Ông liếc mắt ra hiệu, bà chỉ đành ngồi xuống,
nhưng vẫn không cam lòng, lẩm bẩm:
“Thấy chưa? Đó là con gái ông đấy, chỉ biết đến tiền.”
“Được rồi, đừng giận nữa. Mẹ con làm sao mà không cho con lấy một đồng nào được? Tính bà ấy cứng đầu thôi, không thích cái cách làm ầm lên như vậy của con.”
“Con là con gái của ba mẹ, từ trước đến giờ ba mẹ luôn đối xử công bằng, từ nhỏ đến lớn con đều biết rõ điều đó, đúng không?”
“Như Nam, con cũng nên nghĩ cho mẹ một chút. Bà ấy có tuổi rồi, sức khỏe cũng không tốt. Vậy mà con không biết thương mẹ, cứ mở miệng ra là đòi tiền, chẳng phải quá lạnh lùng hay sao? Dù gì mình cũng là người một nhà, nhiều chuyện chỉ cần hiểu ngầm là được, không cần phải nói ra hết.”
“Con cứ treo tiền trên miệng, mẹ con cảm thấy con chỉ quan tâm đến tiền, dĩ nhiên bà ấy sẽ buồn. Con nhìn em trai con mà xem, nó có bao giờ đòi hỏi gì đâu? Vậy mà mẹ con có tiếc thứ gì với nó bao giờ?”
“Con phải học cách thông minh hơn một chút, đúng không?”
“Con không thông minh được như vậy, con cũng không có khí chất cao thượng như em trai con.” Tôi cười lạnh, mở miệng đáp.
“Ba mẹ lúc nào cũng vậy, luôn cố gắng tẩy não con, làm con nghĩ rằng nói đến tiền là điều đáng xấu hổ, để con tự nguyện mà không dám nhắc đến.”
“Ăn bám có thể là nhục nhã, nhưng bây giờ con chỉ muốn đòi lại số tiền của chính con. Chính ba mẹ không chịu trả, vậy người thấy xấu hổ phải là ba mẹ mới đúng, không phải con.”
“Ba, con không muốn nghe đạo lý nữa. Con cũng không muốn bị tẩy não thêm nữa.”
“Tiền ở đâu, tình yêu cũng ở đó. Ba mẹ muốn nghĩ con đòi tiền, đòi tình cảm, đòi sự quan tâm gì cũng được. Con tin tưởng ba mẹ đủ nhiều rồi. Con đã cố gắng rất nhiều để làm ba mẹ vui, để giành lấy chút thiện cảm, con đã cực kỳ cố gắng rồi.”
“Yêu thương con cái có lẽ không phải là bản năng của tất cả cha mẹ, nên mới cần phải cố gắng, phải nỗ lực. Con giờ chấp nhận rằng con không có khả năng, không có thiên phú khiến ba mẹ yêu thương mình như em trai, nên con buông tay rồi.”
“Mẹ nói năm nay ba làm ăn phát đạt, chẳng thiếu tiền gì cả. Vậy con chỉ cầu xin một điều — ba mẹ hãy nói cho con một câu thật lòng. Số tiền đó, con có thể không cần. Con chỉ muốn biết sự thật: tiền của con, rốt cuộc đã đi đâu?”
“Nếu ba mẹ vẫn định nói rằng ‘đã định cho con rồi, chỉ tại con làm ầm lên nên không cho nữa’… thì khỏi cần nói luôn.”
8
Tôi chậm rãi đứng dậy:
“Câu trả lời này rất quan trọng với con, nó sẽ quyết định sau này con đối xử với ba mẹ như thế nào.”
“Nên ba mẹ cứ suy nghĩ đi. Nghĩ kỹ rồi hãy trả lời.”
“Con còn việc, con đi trước.”
Ngồi trên taxi, tôi do dự vài giây, rồi thoát khỏi nhóm chat gia đình.
Tôi biết, quỳ lâu rồi thì khó mà đứng thẳng lại được.
Nhưng tôi vẫn còn trẻ.
Tôi muốn thử một lần.
Hai ngày sau, em trai mang đến cho tôi một thẻ ngân hàng.
Nó cúi gằm đầu, tâm trạng rõ ràng rất tệ.
“Chị… ba mẹ nói chị vì tiền mà phá nát cả nhà, có thật không?”
“Ai cũng bảo chị thay đổi rồi, trở nên tàn nhẫn, trong mắt chỉ còn tiền.”
Tôi lặng lẽ nhìn nó.
Có lẽ ánh mắt ấy khiến nó cảm thấy áp lực, nên cuối cùng cũng cất lời một cách khó khăn:
“Em không thấy chị sai khi đòi tiền. Em chỉ nghĩ… thật ra chị không cần phải làm căng đến vậy.”
“Mẹ khóc cả đêm, ba cũng bị đả kích không nhỏ…”
“Mọi người đều nói, chị như bị thứ gì nhập vào vậy, biến thành một người khác.”
“Chị ơi, rốt cuộc chị làm sao thế? Em không tin… chị lại chỉ vì tiền mà như vậy?”
Nó đau khổ che mặt, nhưng không thể ngăn những giọt nước mắt rơi đầy tay.