Lý Tiểu Miên khi đó rất tức giận.
Nhưng Trần Thanh Dã lại thờ ơ:
“Sao mà trùng hợp thế được.”
Nhưng sự thật đúng là “trùng hợp” như vậy.
Trần Thanh Dã không hề biết —
hôm đó chính là lần cuối cùng cậu gặp Lý Tiểu Miên.
Cô gái từng kiêu ngạo mạnh mẽ cả đời ấy,
chết trong một vụ tai nạn giao thông, trên đường đến bệnh viện phá thai.
Nhưng… thật sự chỉ có vậy sao?
Trần Thanh Dã, gần mười lăm năm nay —
cơm canh cậu ăn mỗi ngày từ đâu mà có?
Học phí, sinh hoạt phí của cậu từ đâu mà ra?
Cậu có từng nghĩ đến chưa?
Số tiền đó —
chính là từng đồng từng cắc Lý Tiểu Miên phải dậy sớm thức khuya đi làm, vất vả kiếm về.
Thậm chí còn phải đi làm trả nợ thay cho Trần Thanh Dã sau khi cậu ta gây họa.
Một cô gái thông minh như vậy, từng đứng nhất năm,
vậy mà lại dễ dàng từ bỏ việc học để đi làm.
Để rồi nhận lấy một kết cục như thế này.
Dựa vào cái gì chứ?
Chỉ bởi vì cô ấy là công cụ?
Một cô bạn gái cũ “lương thiện” — nhân vật đảm bảo nam chính không chết đói chết khát, thậm chí sống sung sướng nhàn nhã, không cần lo cơm áo gạo tiền?
Tôi chất vấn hệ thống.
Hệ thống im lặng một lát, rồi nói:
“Chắc là do tính cách Lý Tiểu Miên quá đanh đá, quá mạnh mẽ, không phải kiểu nữ chính mà nam chính muốn.”
Lúc này tôi mới hiểu —
tại sao hệ thống lại cho tôi xuyên thành Lý Tiểu Miên.
Bởi ở thế giới cũ,
tính cách tôi và cô ấy chẳng khác nhau là mấy.
Tôi cười lạnh một tiếng:
“Mạnh mẽ thì sao?
Ngày ngày làm việc mệt bở hơi tai,
về nhà còn phải vui vẻ dỗ dành một thằng nhóc đầu nhuộm bảy sắc cầu vồng, suốt ngày phóng mô tô ngoài phố như ruồi bay loạn xạ?”
“Hơn nữa… hơn nữa…”
Nếu Lý Tiểu Miên không có chút mạnh mẽ nào,
một cô gái gầy yếu như thế,
làm sao có thể sống nổi khi phải chăm lo cho một thằng nhóc non nớt vô dụng như cái “ký sinh trùng” kia?
Chẳng lẽ mặc cho người ta bắt nạt?
Trước khi xuyên tới đây, tôi lớn lên trong cô nhi viện.
Vì nhỏ con, tôi từng bị bắt nạt không ít.
Có lần lấy hết can đảm đi mách cô giáo,
cô ấy chỉ lạnh nhạt nhìn tôi một cái:
“Vô dụng thì trách được ai?”
Lúc đó tôi không thấy đau lòng tuyệt vọng,
ngược lại còn bừng tỉnh.
Ngày hôm sau,
tôi úp nguyên cái khay cơm lên đầu thằng nhóc mập chuyên bắt nạt tôi, còn đập cho mấy phát cho hả giận, làm nó khóc như heo bị chọc tiết.
Sau đó, khi cô gái phòng bên kiêu ngạo bắt tôi đi đổ rác giúp,
tôi bình thản xách thùng rác đổ thẳng lên giường cô ta.
Từ sau trận đó,
không ai còn dám động đến tôi nữa.
Tôi lại nhớ đến đoạn cốt truyện vừa xem.
Lúc Lý Tiểu Miên phát hiện cân của chủ sạp rau bị gian lận, không đủ ba cân như quảng cáo, đang cãi nhau với ông ta,
Trần Thanh Dã lại cảm thấy mất mặt, kéo tay cô ra ngoài:
“Chỉ mấy đồng thôi mà, làm gì căng?”
Tôi không nhịn được cười lạnh.
Nam chính đúng là được bảo vệ quá kỹ.
Hệ thống thấy tôi cười lạnh thì hơi rùng mình:
“Dù sao những chuyện khác cô đừng quản, cứ theo đúng kịch bản, chăm sóc tốt cho nam chính là được.”
Ý là tôi chỉ là công cụ,
để Trần Thanh Dã tiếp tục sống an nhàn, dễ dàng đóng vai nam chính, những thứ khác không cần bận tâm.
Sao có thể thế được?
Tôi nhất định sẽ quản.
Bây giờ mà không cho cậu ta nếm chút khổ,
sau này còn có khổ nào để cậu ta học được nữa?
3
Ngay hôm đó, tôi liền ép Trần Thanh Dã đi tẩy hình xăm.
Trần Thanh Dã vừa lau nước mắt vừa chửi tôi.
Tôi đá cho một phát:
“Muốn tẩy hay không thì tùy! Không tẩy thì tối nay đừng hòng ôm tôi ngủ!”
Trần Thanh Dã hừ một tiếng:
“Ai thèm chứ!”
Tối đến.
Cậu ta cứng miệng ôm chăn gối ra sofa nằm.
Nhưng lăn qua lăn lại cả buổi cũng không ngủ nổi.
Cứ thấy trong lòng thiếu thiếu cái gì đó.
Thế là len lén bò lên giường tôi trong bóng tối.
Tất nhiên, nhanh chóng bị tôi đá xuống đất.
Sáng hôm sau.
Trần Thanh Dã đã ngồi chầu chực trước tiệm xăm từ sớm.
Ông chủ lạch cạch mở cửa, vừa ngân nga hát.
Chưa kịp đứng vững,
đã thấy một cái bóng đen nhào tới.
“Cứu… cứu tôi với!”
Giọng khàn khàn như người sắp ngạt thở.
Ông chủ hốt hoảng:
“Cậu sao vậy? Có cần gọi xe cấp cứu không?”
Trần Thanh Dã ôm chặt chân ông ta, vẻ mặt tội nghiệp:
“Làm ơn tẩy hình xăm cho tôi… không thì…”
Ông chủ trợn mắt:
“Không thì sao?”
Trần Thanh Dã:
“Không thì bạn gái tôi không cho tôi ôm ngủ nữa!”
Ông chủ: “…”
“Cút! Tôi bảo cút, nghe rõ chưa!”
4
Sáng hôm sau, sau khi tẩy hình xăm xong.
Tôi kéo tay Trần Thanh Dã:
“Ngoan, chúng ta đi một chỗ.”
Ánh mắt Trần Thanh Dã nhìn tôi đầy nghi ngờ:
“Đừng nói kiểu đó, tôi nổi da gà đấy.”
Tôi:
“Mau đi cho bà, đừng để tôi tát cậu.”
Trần Thanh Dã: “…”
Đến gần nơi cần đến,
Trần Thanh Dã bắt đầu thấy có gì đó sai sai.
Sao con đường này quen vậy…
Đến khi đứng trước cổng trường Nhất Trung,
sắc mặt cậu ta lập tức thay đổi:
“Sao lại đến đây?”
Tôi nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo cho cậu ta:
“Đi học lại mà.”
Nhưng trong lòng tôi thì âm thầm lườm nguýt.
Lý Tiểu Miên từ bỏ việc học để đi làm kiếm tiền cho cậu ta đi học,
vậy mà cậu ta lại suốt ngày quậy phá, đến thi đại học cũng không thèm đi.
Ghét học lắm phải không?
Vậy thì tôi sẽ đăng ký học lại cho cậu mỗi năm,
cho cậu nếm mùi khổ của học hành trước khi được sống sung sướng.
Vừa nghe vậy, Trần Thanh Dã bật dậy:
“Tôi không đi!”
Nói xong quay đầu bỏ chạy.
Nhưng tôi đã chuẩn bị sẵn,
tóm cổ áo cậu ta lại:
“Tôi đã đăng ký xong hết cho cậu rồi. Không đi thì cút khỏi nhà hôm nay luôn, ra đường mà ngủ, làm ăn xin, khỏi mong có cơm ăn, càng đừng mơ được ôm tôi ngủ nữa!”
“Thì cứ cút!”
Trần Thanh Dã trừng mắt lườm tôi:
“Tôi nhất quyết không đi!”
Nói rồi hất tay tôi ra bỏ đi.
Tôi khoanh tay, đứng tại chỗ mỉm cười.
“Ba… hai… một…”
Quả nhiên, chưa đếm hết,
Trần Thanh Dã đã mặt mũi sa sầm quay lại.
“Tôi bị cô ép đấy, chứ không phải tự nguyện!”
“Được được.”
Tôi lấy từ góc ra cái ba lô màu đen chuẩn bị sẵn, đeo lên lưng cho cậu ta.
Lại chỉnh lại mái tóc rối bù.
Trong lúc đó, Trần Thanh Dã cứ lườm tôi hằm hằm.
Tôi mặc kệ.
Chỉnh xong, tôi lùi lại một chút, nghiêng đầu đánh giá:
“Giờ nhìn cũng ra dáng học sinh rồi đấy, còn ngoan nữa chứ.”
Mặt Trần Thanh Dã đỏ bừng, quay đầu đi:
“Ai… ai mà ngoan chứ, tôi đâu còn con nít nữa!”
“Ồ, thế ra cậu biết à?”
Tôi mỉm cười:
“Vậy còn không mau đi vào?”
Làm thủ tục nhập học xong,
giáo viên dẫn chúng tôi đến lớp mới của Trần Thanh Dã.
“Ngồi chỗ kia nhé.”
Cô chỉ về chỗ cạnh cửa sổ phía cuối lớp.
Tôi đẩy lưng Trần Thanh Dã một cái,
cậu ta mới lề mề đi tới ngồi xuống.
Tôi xoa đầu cậu ta:
“Học cho tốt đấy.”
Trần Thanh Dã không thèm đáp.
“Tôi đi đây.”
Vừa quay lưng,
ống tay áo đã bị người kéo lại.
Sau lưng vang lên giọng ngượng ngùng:
“Thì… nhớ đến đón tôi tan học sớm một chút.”
5
Trần Thanh Dã cứ nhìn chằm chằm theo bóng dáng ngoài cửa mỗi lúc một xa dần, đến khi khuất hẳn mới thở phào một hơi, gục xuống bàn chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon.
Hoàn toàn mặc kệ giáo viên trên bục đang bảo cả lớp lấy sách ra học.
“Cô ngốc Lý Tiểu Miên này, thật tưởng đưa tôi đến trường là tôi sẽ ngoan ngoãn học chắc?”
Cậu ta lại lật người, tính ngủ tiếp.
Ai ngờ bên trái — chỗ vốn đang trống không — bỗng có người ngồi xuống.
Còn cười tươi chào cậu:
“Chào bạn cùng bàn yêu quý.”
Trần Thanh Dã giật bắn người.
Ngửa ra sau một phát:
“L-Lý Tiểu Miên! Sao cô lại ở đây?”
Tôi cười tít mắt:
“Tôi cũng học lại mà, còn ngồi cạnh cậu luôn đó.”
Trong lòng tôi thì cười khẩy.
Tôi sao lại không thể ở đây chứ?
Cậu đáng để tôi — Lý Tiểu Miên — từ bỏ việc học đi làm thuê à?
Ban đầu tôi cũng có thể vào một trường đại học danh giá, sống một cuộc đời rạng rỡ chói sáng.
Dựa vào đâu vì cậu mà từ bỏ?
Hơn nữa ở thế giới cũ,
vài tháng trước kỳ thi đại học, tôi bị tai nạn xe, mất cả đôi tay, lỡ mất kỳ thi, từ đó sa sút không gượng dậy nổi.
Còn ở đây, tôi có một cơ thể lành lặn khỏe mạnh.