8
Kết quả thi tháng vừa có.
Tôi đang ngồi sắp xếp lại mấy bài làm sai.
Bất ngờ có một nam sinh cao ráo ghé lại gần:
“Chào bạn Lý Tiểu Miên, xin lỗi làm phiền một chút, mình có thể hỏi cậu một bài này được không?”
Tôi ngẩng đầu lên.
Thì ra là Giang Trác — cán sự thể dục của lớp.
Không những đẹp trai, chơi bóng rổ cũng rất giỏi.
Lúc cười, lông mày cong cong, tràn đầy vẻ tự do ngạo nghễ đặc trưng của tuổi trẻ.
Trong lớp có rất nhiều nữ sinh thích cậu ta.
Tiếc là tôi không thích con trai da ngăm.
“Được chứ, bài nào vậy?”
Giang Trác có vẻ không ngờ tôi dễ tính như vậy, ngẩn người một chút rồi lập tức đưa bài thi qua, ngón tay thon dài chỉ vào bài tự luận cuối cùng:
“Bài này.”
Giọng nói khi giảng bài làm phiền Trần Thanh Dã đang ngủ bên cạnh.
Cậu ta mở mắt nhìn lướt qua hai chúng tôi, rồi nhắm lại.
Nhưng chưa đến hai giây sau, lại bỗng trợn mắt bật dậy:
“Cậu tới làm gì đấy?!”
Cậu ta trừng mắt nhìn Giang Trác, mặt đầy cảnh giác khó chịu.
Tôi kéo tay áo cậu ta một cái:
“Nói chuyện cho đàng hoàng chút được không?”
Giang Trác hơi sững sờ, không hiểu gì mấy, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời:
“Mình đến hỏi bài bạn Lý Tiểu Miên.”
Mặt Trần Thanh Dã tối sầm lại, giật lấy bút và bài thi trong tay tôi:
“Hỏi tôi không được à? Nhất thiết phải hỏi Lý Tiểu Miên? Bài nào?”
Giang Trác theo phản xạ chỉ vào bài cuối:
“À… bài này.”
Trần Thanh Dã liếc qua, không chút ngượng ngùng nói:
“Không biết. Cậu đi đi.”
Giang Trác:
“Ờ… bạn Lý Tiểu Miên biết mà, cậu để bạn ấy—”
Trần Thanh Dã lập tức cau mày:
“Bài cuối này không phải là bài ngoài chương trình à? Lý Tiểu Miên chắc gì làm được, cậu cố tình làm khó người khác đấy à?”
Giang Trác vẫn kiên nhẫn giải thích:
“Bạn Tiểu Man làm được thật mà, lần này bạn ấy thi toán được điểm tuyệt đối, bài cuối cả lớp chỉ có mình bạn ấy làm được thôi.”
“Cậu với cô ấy là gì mà gọi Tiểu Man thân mật thế hả, cậu—”
Nói đến nửa chừng, Trần Thanh Dã khựng lại:
“Cậu nói gì cơ?”
Không đợi Giang Trác giải thích thêm.
Trần Thanh Dã lập tức bật dậy, lao thẳng ra bảng thành tích cuối lớp.
Trên đó dán bảng xếp hạng kỳ thi tháng này.
Vừa nhìn đã thấy ngay cái tên Lý Tiểu Miên —
Đứng đầu.
Tổng điểm 705, đồng thời cũng là thủ khoa khối.
9
Cả ngày hôm đó, Trần Thanh Dã như hồn bay phách lạc.
Tôi cứ tưởng cậu ta bị đả kích vì mình đứng chót bảng còn tôi đứng đầu.
Thế là vỗ vai an ủi:
“Không sao đâu, lần sau cố gắng hơn là được. Dù thật ra cậu cũng chẳng từng cố gắng bao giờ.”
Hiếm khi Trần Thanh Dã không cãi lại tôi.
Thậm chí còn nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ.
“Sao vậy?”
Trần Thanh Dã cúi đầu, không nói lời nào.
“Rốt cuộc làm sao thế?”
Tôi vừa định theo thói quen giơ tay tát cho một cái, chợt nhớ ra cậu ta thi không tốt, tâm trạng chắc đang tệ, đành cố nhịn.
Trần Thanh Dã bỗng nhiên bật dậy, lục lọi trên bàn học.
“Cậu làm gì vậy?”
Tôi giơ tay cản:
“Làm loạn lên thì dọn cho sạch, không thì đừng hòng ngủ.”
Trần Thanh Dã nhanh chóng rút ra một xấp bài kiểm tra.
Là bài thi nhỏ và bài kiểm tra tuần.
Trên nền giấy trắng tinh, từng con số đỏ chói “150”, “148”.
Cậu ta không dám tin, lại lôi thêm một xấp nữa.
Vẫn là điểm gần như tuyệt đối.
“Lý Tiểu Miên!”
Đến cuối cùng, cậu ta không nhịn nổi hét lên:
“Sao thành tích của cậu lại giỏi thế! Sao tôi chưa bao giờ biết!”
Đương nhiên là cậu không biết rồi.
Ngày nào lên lớp cũng chỉ mong mau được tan học, vừa ăn sáng đã mong tới giờ ăn trưa, đầu óc có khi nào đặt vào chuyện học đâu.
“Vậy… vậy sao cậu lại…”
Cậu ta lắp bắp, như không thốt nổi thành lời.
“Tại sao cậu… cậu lại nghỉ học khi trước…”
Không nhắc thì thôi, nhắc tới tôi liền nổi giận:
“Cậu quên rồi à? Thật sự quên hay giả vờ quên? Trước kia không phải cậu đạp xe làm ngã một bà cụ sao? Phải bồi thường mười vạn tiền viện phí. Khi đó cậu ôm tôi khóc, nói tiêu rồi, chắc phải vào tù. Cuối cùng chẳng phải tôi, Lý Tiểu Miên, nghỉ học đi làm để trả nợ cho cậu sao?”
Trần Thanh Dã cứng người tại chỗ:
“Thì ra… là cậu trả giúp tôi… Tôi cứ tưởng bà cụ thấy thương mà bỏ qua… Còn hồi đó cậu lại lừa tôi… nói mình học dở, có học cũng vô ích…”
Trời ạ.
Đây là nam chính thật sao?
Không biết đầu bị ngựa đá hay bị cửa kẹp nữa.
“Lúc đó cậu thật sự tin à?”
Tôi cười khẩy.
Vừa quay người đi,
thì bị người từ phía sau ôm chặt lấy.
“Lý… Lý Tiểu Miên, xin lỗi.”
Trần Thanh Dã ôm rất lâu.
Đến khi tôi chịu hết nổi, túm đầu cậu ta kéo ra:
“Viết bài xong chưa? Chưa xong thì mau đi làm tiếp!”
Tối hôm đó làm bài tập rất ngoan.
Không như trước cứ trườn qua lăn lại, lề mề như sâu.
Ngược lại còn ra vẻ nghiêm túc, hỏi tôi mấy bài liền.
Nhưng sau này tôi dần phát hiện —
không chỉ tối đó.
Những ngày sau, cậu ta cứ như biến thành người khác.
Tan học không còn ngủ gật, cắm đầu học bài.
Ngoài học thì suốt ngày lườm mấy nam sinh đến hỏi bài tôi.
Không hổ là nam chính, chỉ cần chịu cố gắng một chút là thành tích tiến bộ thần tốc.
Ba tháng trước kỳ thi đại học,
cậu ta đã chen lên top 10 của khối.
“Sao nào, Lý Tiểu Miên.”
Trần Thanh Dã đắc ý khoác vai tôi:
“Tôi sắp vượt cậu rồi đấy.”
Tôi hất tay cậu ta ra:
“Mơ tiếp đi.”
10
Kỳ thi đại học, Trần Thanh Dã làm bài rất tốt.
Không ngờ chỉ kém tôi đúng một điểm.
Còn tôi thì đỗ vào Hoa Thanh (ĐH danh tiếng) với danh hiệu thủ khoa khối tự nhiên.
Khi nhận được giấy báo nhập học, tôi vô thức nhìn đôi tay lành lặn của mình.
Trong lồng ngực dâng lên một nỗi chua xót khó tả.
Nếu ở thế giới cũ tôi không gặp tai nạn, có lẽ kết quả cũng sẽ như thế này chăng?
11
Ngoài dự đoán,
Sau khi thi xong đại học, dù học phí đã trả hết từ lâu,
Trần Thanh Dã vẫn kiên trì đi làm thêm mỗi ngày, sáng đi sớm, tối về muộn.
Khi về nhà còn hay mua đồ nướng, trà sữa cho tôi.
Có lần còn dùng cả tháng lương mua cho tôi một chiếc khăn choàng khá đắt.
Nói thật thì, trong lòng cũng hơi cảm động.
Cảm giác như “con trai mình cuối cùng cũng lớn, cũng hiểu chuyện rồi.”
Hôm sinh nhật Trần Thanh Dã, tôi lần đầu tiên uống rượu.
Không ngờ mới uống chút mà không dừng lại được.
Cuối cùng chính Trần Thanh Dã phải giật lấy chai rượu trong tay tôi.
“Lý Tiểu Miên, đừng uống nữa.”
Trần Thanh Dã nâng mặt tôi lên,
ép tôi phải nhìn cậu ta mà nghe cậu ta nói.
Dưới ánh đèn lờ mờ,
tôi say lảo đảo, bốn mắt nhìn nhau với cậu ấy.
Giây tiếp theo —
Trần Thanh Dã như muốn cúi xuống hôn tôi.
Nhưng vì tôi uống nhiều quá, bản năng quay mặt sang bên nôn thẳng lên người cậu ta.
Trần Thanh Dã: “…”
Tối hôm đó dọn dẹp xong đi ngủ.
Trần Thanh Dã ôm tôi rất chặt.
“Lý Tiểu Miên, cậu phải luôn ở bên tôi nhé.”
12
Trần Thanh Dã và tôi học cùng trường.
Nhưng vì tôi học y, ngày nào cũng bận tối mặt tối mũi.
Cậu ấy không liên lạc được, liền bê cả laptop tới tận phòng thí nghiệm hoặc thư viện tìm tôi.
Mỗi lần tôi đang cặm cụi học bài hay làm thí nghiệm, ngoảnh lại là thấy Trần Thanh Dã ngồi gần đó, chăm chú gõ máy tính lạch cạch.
Tôi không khỏi cảm thán:
Đây thật sự là Trần Thanh Dã — cái thằng nhóc như khỉ hoang, ngỗ nghịch nổi loạn ngày nào sao?
13
Tối hôm đó tan học về ký túc xá,
Tôi vẫy tay chào cậu ta, ngáp một cái, chuẩn bị quay người vào phòng.
Không ngờ tay lại bị ai đó nắm chặt.
Trần Thanh Dã từ phía sau ôm lấy tôi.
“Lý Tiểu Miên, tôi thật sự rất ghét cậu.”
Cả người tôi cứng đờ.
Nhưng chợt cảm thấy… cũng dễ hiểu thôi.
Ghét chẳng phải là bình thường sao?
Hai năm nay tôi đâu có ít hành hạ cậu ta.
Chắc sau này khi đồng ý liên hôn như trong cốt truyện, cậu ta cũng sẽ không chút do dự mà đá tôi thôi.
Nghĩ vậy, tim bỗng nhói lên một chút.
Chỉ một chút thôi, rồi lại bình tĩnh như thường.
Nhưng giây tiếp theo, Trần Thanh Dã nhẹ nhàng xoay mặt tôi lại:
“Nhưng, tôi lại… rất thích cậu.”
Nói xong, cúi đầu hôn xuống.
Khoảnh khắc môi cậu ta chạm vào,
Tôi kinh ngạc trừng to mắt.
Tim như ngừng đập.
Trần Thanh Dã còn định hôn sâu hơn.
Tôi chợt bừng tỉnh, đẩy mạnh cậu ta ra.
Tát cho một cái.
“Sao vậy? Tiểu Miên, tôi làm cậu đau à?”