Mèo của tôi mang thai.

Tôi muốn liên hệ cửa hàng chăm sóc thú cưng để tính phí gửi nuôi, vậy mà lại gửi nhầm tin nhắn cho sếp.

【Anh cũng không muốn chịu trách nhiệm khi nó có bầu à?】
【Khó chịu đến mất ngủ, đau đến khóc mỗi đêm.】

Tôi nhìn tin nhắn điên khùng lúc nửa đêm mình gửi nhầm, sợ đến mức viết đơn xin nghỉ việc sẵn rồi.

Hôm sau đi làm, vị sếp lúc nào cũng mặt lạnh, vậy mà đứng trước mặt tôi lại khom lưng cẩn thận cúi đầu.

“Đêm đó… lúc đầu tôi chỉ muốn lén hôn em một cái thôi…”

1

Từ lúc phát hiện gửi nhầm tin nhắn, cả đêm tôi sợ đến không ngủ được.

Sáng ra lấy cái bánh bao nguội trong tủ lạnh, nhét bừa vào miệng rồi lao đi làm.

Chạy như lửa cháy mông quẹt thẻ xong, lập tức phóng vào nhà vệ sinh nôn.

Dạ dày như lộn ngược, khó chịu kinh khủng.

Bánh bao hỏng rồi.

Tôi lau miệng bước ra, vừa quay đầu thì đụng mặt đồng nghiệp.

Đồng nghiệp hét to trêu chọc:

“Trợ lý Giang chẳng lẽ đang mang bầu thật à?”

Vừa nghe hai chữ “mang bầu”, tôi suýt phản ứng quá mức.

Quay đầu lại thì thấy Sở tổng Sở Minh Châu vừa đến công ty đứng ngay sau lưng.

Tôi vội vàng xua tay:

“Không có, tôi chỉ hơi mệt thôi.”

Sở Minh Châu bước tới, đánh giá tôi từ trên xuống dưới.

“Mặt mày tái mét như ma vậy, không khỏe thì xin nghỉ đi, tôi không có sở thích bóc lột nhân viên.”

Tôi cẩn thận quan sát sắc mặt của Sở Minh Châu, thử xem có manh mối gì không.

Tôi và Sở Minh Châu là bạn học cũ.

Hồi ở trường đã gọi anh ta là “nam thần mặt lạnh”, thế mà cũng còn nói giảm nói tránh.

Sở Minh Châu vừa mặt lạnh vừa độc miệng, tôi đã lĩnh giáo ngay ngày đầu đi làm.

Tối qua phát hiện mình gửi nhầm tin nhắn cho anh ta, tôi sợ đến mức viết đơn nghỉ việc trong đêm.

Nhưng giờ Sở Minh Châu trông chẳng có gì khác thường.

Tôi thử thăm dò:

“Sở tổng, hôm nay bận lắm à?”

Sở Minh Châu nhìn tôi như nhìn kẻ ngốc:

“Nếu tôi mà không bận, các cô phải uống gió Tây Bắc rồi.”

Vào văn phòng, tôi liếc nhìn máy tính của anh ta, thấy mấy trăm nhóm công việc đang nhảy thông báo liên tục.

Avatar của tôi chắc bị đè sâu tận đâu rồi.

Có lẽ anh ta chưa thấy.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Sở tổng, chiều tôi muốn xin nghỉ.”

Sở Minh Châu liếc nhìn tôi, hỏi:

“Đi đâu?”

“Đến bệnh viện, có chút việc.”

2

Sở Minh Châu đồng ý cho nghỉ.

Tôi tức tốc lao đến bệnh viện.

Dạo này đúng là cơ thể không ổn, nhân dịp nghỉ lễ tranh thủ đi kiểm tra cho xong.

Kết quả ra rất nhanh.

Chẩn đoán viêm ruột thừa, khuyến cáo mổ gấp.

Nhân viên hèn mọn lại phải xin nghỉ tiếp.

【Sở tổng, tôi phải phẫu thuật, nằm viện vài hôm, xin nghỉ bệnh thêm hai ngày.】

Sở Minh Châu nhanh chóng trả lời “Được”.

Tôi yên tâm cất điện thoại, chuẩn bị vào phòng mổ.

Nhưng đúng lúc đó, điện thoại liên tục rung lên, cuộc gọi tới dồn dập.

Tin nhắn của Sở Minh Châu đã spam kín màn hình.

【Trợ lý Giang, câu nói trước của em là ý gì?】
【Sáng nay là nghén à? Phản ứng thai kỳ em nặng lắm sao?】
【Xin lỗi, hôm đó tôi uống say, ban đầu chỉ định lén hôn em một cái thôi.】
【Tôi không trốn tránh trách nhiệm, chỉ sợ nói ra quá đột ngột em sẽ không chấp nhận.】
【Đúng rồi, em đi bệnh viện, sáng em hỏi tôi có bận không, có phải muốn tôi đi cùng không?】
【Em nói em phải phẫu thuật, có phẫu thuật nào mà lúc mang thai làm được không?】
【Giang Nhiễm, em thất vọng vì thái độ của tôi, định bỏ đứa bé sao?】
【Tôi xin em, trả lời tôi một câu đi.】

3

Lúc tôi ra khỏi phòng mổ, cả người mềm nhũn như bún.

Điện thoại để bên cạnh rung liên tục ong ong ong.

Tôi bực bội cầm lên, cứ tưởng lại là lão Sở (Sở tổng) giao thêm việc, ai ngờ nhìn vào mới phát hiện nhóm chat nhỏ trong công ty nổ tung rồi.

Nhóm thường ngày im ắng như chết, giờ báo 99+.

Nhóm nhỏ đồng nghiệp lập riêng để tám nhảm, lúc này từng nick phụ thi nhau rôm rả:

【Cười chết mất, lần đầu thấy mặt Sở tổng dọa người như vậy, nhìn như muốn ăn thịt người luôn ấy.】
【Trợ lý Giang gây họa gì mà chọc giận anh ta vậy?】
【Nói chứ, đã tìm được trợ lý Giang chưa?】
【Mới lục được địa chỉ, chắc giờ Sở tổng đang phi tới tận nhà rồi.】

Nhìn mấy tin này, tôi thấy tê hết cả da đầu.

Tôi cố nhớ lại mấy ngày nay mình gây ra họa gì.

Lỡ tay “mượn” mất cây bút máy của Sở Minh Châu.

Nuôi chết mấy con cá của anh ta.

Nhưng mấy chuyện đó gộp lại cũng không đáng để bị “truy sát” cỡ này chứ?

Tôi nhìn chằm chằm mấy chục cuộc gọi nhỡ của Sở Minh Châu, chần chừ hồi lâu mới bấm gọi lại.

Giọng tôi yếu ớt như người sắp hết hơi:

“Sở tổng, anh tìm tôi có chuyện gì à?”

Đầu bên kia Sở Minh Châu thở rất nặng nề.

Nghe kỹ còn cảm nhận được âm giọng nghẹn ngào như vừa khóc xong.

Giọng anh ta khàn khàn, nghe hơi là lạ:

“Giang Nhiễm, em đang ở đâu?”

Tôi trả lời thật:

“Bệnh viện.”

“Phẫu thuật xong rồi hả?”

Tôi “ừm” một tiếng.

“Xong rồi, chỉ là tiểu phẫu thôi, Sở tổng không cần lo.”

Sở Minh Châu im lặng.

Tôi còn tưởng anh ta quên cúp máy.

Một lúc sau, anh ta bật cười khẽ, tiếng cười nghe có chút tự giễu:

“Trong mắt em, chỉ là tiểu phẫu thôi sao?”

Tôi chớp chớp mắt, mơ màng nhìn vết thương ở bụng mình.

Lẽ nào viêm ruột thừa là bệnh nặng lắm à?

Có cần đồng nghiệp tổ chức quyên góp giúp mình không?

Chưa kịp nghĩ xong, điện thoại bị cúp ngang.

Tôi đặt điện thoại xuống, chưa được mấy phút, nhóm chat nhỏ lại nổ tin nhắn dồn dập.

【Tin lớn! Vừa rồi Sở tổng mua một mảnh đất nghĩa trang giá siêu cao!】
【Cái gì?! Nhà họ Sở có ai xảy ra chuyện à?】
【Không nghe nói mà, nếu nhà họ Sở có chuyện gì thì bên ngoài kiểu gì chả có tin tức.】
【Nghe bảo em trai Sở tổng mới từ nước ngoài về, chẳng lẽ có người bệnh nặng nên kêu về gặp lần cuối?】

Trong nhóm đoán tới đoán lui.

Tôi cầm điện thoại hóng chuyện.

Đến khi cửa phòng bệnh bị đẩy ra, tôi mới hoàn hồn.

Nhân vật chính đang bị tám trong nhóm, lúc này đang đứng ngay cuối giường bệnh của tôi, lặng lẽ nhìn chằm chằm tôi.

Tôi chột dạ đặt điện thoại xuống, hỏi:
“Sở tổng sao lại có thời gian qua đây vậy?”

Chiều nay có mưa.

Trên người Sở Minh Châu còn mang hơi ẩm, có vẻ như lúc xuống xe vội quá đến mức không cầm dù.

Sở Minh Châu ngồi xuống cạnh giường bệnh, nhìn tôi, không nói lời nào.

Nhìn một hồi, khóe mắt anh ta đỏ ửng, cúi đầu thì thầm:
“Xin lỗi… là lỗi của tôi…”

Tôi vội vàng xua tay:
“Không đến mức ấy đâu, chỉ là tiểu phẫu thôi mà.”

Tôi cố sức vén áo bệnh nhân lên, cho anh ta xem vết mổ trên bụng.

Khoảnh khắc Sở Minh Châu nhìn thấy vết mổ, nước mắt lập tức rơi xuống.

Những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay tôi, dần dần trở nên lạnh buốt.

Sở Minh Châu cúi người xuống, nửa quỳ bên giường bệnh.

“Xin lỗi… Nhiễm Nhiễm… xin lỗi em…”

Sở Minh Châu vừa khóc, tôi cũng suýt muốn khóc theo.

Không ngờ cái “ma mặt lạnh” này lại là một ông chủ biết quan tâm nhân viên thế.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Sở Minh Châu rơi nước mắt.

Tôi và anh ta là bạn học cũ, anh ta hơn tôi hai khóa.

Tôi quen biết Sở Minh Châu cũng là nhờ em trai anh ta — Sở Nghiễn.

Lúc quen Sở Nghiễn, cậu ấy có dẫn tôi đi gặp anh trai mình một lần.

Ấn tượng về Sở Minh Châu lúc đó không dễ gần chút nào.

Ánh mắt thờ ơ quét qua một cái mà tôi nín thở không dám động đậy.

Sau lưng, Sở Nghiễn lén nói với tôi: “Sau này gặp anh tôi thì tránh xa một chút, anh tôi không phải người tốt đâu.”

Năm ba đại học, Sở Nghiễn đánh nhau gây chuyện không nhỏ.

Nhà họ Sở để dẹp chuyện lập tức cho cậu ta ra nước ngoài.

Trước khi đi, Sở Nghiễn nói tôi đợi cậu ta.

Tôi chẳng thèm để ý, dứt khoát chia tay luôn.

Sở Nghiễn là thiếu gia nhà giàu, ra nước ngoài phát triển thuận lợi, về nước càng như cá gặp nước.

Rời khỏi trường rồi, tôi và cậu ta đã là người của hai thế giới, chẳng còn liên quan gì nhau.

Tôi tưởng từ đó mỗi người một ngả, ai ngờ cái người từng bị Sở Nghiễn gọi là “không phải thứ tốt đẹp gì” lại chủ động tìm đến tôi.

“Tiếp xúc một thời gian thấy em rất có năng lực, có muốn về làm cho tôi không?”

Lúc Sở Minh Châu gọi cho tôi, trời như sáng bừng lên.

Tuy miệng Sở Minh Châu hơi độc, nhưng mấy cái khác cũng không tệ.

Không thì tôi cũng chẳng vừa chửi thầm vừa làm cho anh ta tận năm năm nay.

Ngón tay Sở Minh Châu khẽ lượn vòng quanh vết mổ trên bụng tôi rồi vội rụt lại, như sợ làm tôi đau.

“Là lỗi của tôi, tôi sẽ bù đắp cho em.”

Nhìn đôi mắt ửng đỏ của Sở Minh Châu, tôi cũng thấy gan mình to hẳn ra.

Tôi ôm tâm thế kiểu cùng lắm thì chết, hỏi thử:

“Vậy… tháng này có thể đừng trừ hết tiền chuyên cần của tôi không?”

Sở Minh Châu nhìn tôi, bật cười.

Cười mà nước mắt còn chảy xuống, mang theo chút đắng chát khó tả.

“Trong mắt em, mối quan hệ của chúng ta… chỉ có vậy thôi sao…”