5

Sở Minh Châu không trả lời tôi là được hay không được.

Tôi cũng như quả bóng xì hơi, chẳng còn can đảm hỏi lần thứ hai.

Sở Minh Châu vốn là người ít nói, không hay biểu lộ cảm xúc, nhưng rảnh chút là lại chạy qua bệnh viện thăm tôi.

Đến ngày tôi xuất viện, cũng chính là Sở Minh Châu đích thân tới đón.

Mãi đến khi anh ta dìu tôi lên lầu, thắt tạp dề vào bếp nấu cơm cho tôi, tôi mới cảm thấy có gì đó sai sai.

“Tuy em xuất viện rồi, nhưng vẫn chưa tiện đi lại nhiều.”

“Dạo này tôi sẽ ở chung với em, đợi em hồi phục hẳn, tôi mới yên tâm.”

Sở Minh Châu cứ thế tự nói tự làm, quay lưng bận rộn trong bếp.

Chẳng bao lâu đã nấu xong bốn món một canh.

Còn không quên chuẩn bị thức ăn cho con mèo béo của tôi.

Sở Minh Châu khẽ kéo khóe môi, cười tự giễu:
“Coi như là sếp quan tâm nhân viên đi.”

Sở Minh Châu tốt đến mức khiến tôi phát hoảng.

Đặc biệt là lúc nhìn thấy anh ta cho mèo ăn, tôi càng thêm chột dạ.

Nhưng ở chung cũng tiện hơn thật.

Nhân lúc Sở Minh Châu đi tắm, tôi len lén cầm điện thoại của anh ta.

Tôi muốn xóa cái tin nhắn gửi nhầm tối hôm đó, nhưng sau khi mở khóa, giao diện vẫn đang dừng ở trình duyệt web.

【Mang thai 5 tháng phá thai có khả năng phải cắt tử cung không?】
【Chế độ ăn tẩm bổ cho phụ nữ sau khi sẩy thai.】
【Gương vỡ có lành không?】
【Làm sao thuyết phục gia đình đưa em trai đi lưu đày?】
【Lúc nào đàn ông quyến rũ nhất?】

Lịch sử tìm kiếm loạn cào cào.

Tôi sững sờ, lấy tay che miệng.

Còn chưa kịp nghĩ nhiều, cửa phòng tắm đã mở.

Tôi cuống quýt đặt điện thoại xuống, giả vờ như chưa có chuyện gì.

Lắp bắp mở miệng:
“Nhà tôi chỉ có một phòng ngủ.”

Sở Minh Châu “ừm” một tiếng, đứng ở cuối giường trải chăn dưới sàn.

“Tôi nằm dưới đất là được.”

Sếp không chỉ tận tình chăm sóc tôi mà còn tự nguyện nằm đất.

Lương tâm tôi cắn rứt ghê gớm.

Đã mấy lần suýt mở miệng bảo hay qua đây nằm chung, dù sao giường cũng rộng.

Hoặc tôi xuống đất, anh ngủ giường cũng được.

Lăn tăn suy nghĩ nửa đêm, không biết mở miệng sao cho hợp lý, bỗng nhiên bên cạnh giường lún xuống.

Tôi nhắm tịt mắt giả vờ ngủ.

Trong phòng yên tĩnh đến mức từng nhịp thở của Sở Minh Châu tôi đều nghe rõ mồn một.

Một bàn tay nóng rực đặt lên bụng tôi, nhẹ nhàng vuốt ve.

Giọng Sở Minh Châu rất khẽ, như lẩm bẩm với chính mình, nhưng lại ẩn chứa sự kiên định lạnh lẽo:

“Nhiễm Nhiễm, lần này anh sẽ không để em thất vọng nữa.”

“Cho dù cái thằng ngốc Sở Nghiễn có về nước, cũng không thể cướp được em khỏi tay anh.”

Tôi bỗng thấy may mà bây giờ là buổi tối, Sở Minh Châu không nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của tôi.

Đây là lời người nói ra sao?

Sao tôi có cảm giác mình nghe không hiểu nhỉ?

Chợt nhớ lại mấy ngày nay Sở Minh Châu có chỗ nào hơi là lạ.

Lúc tôi nằm viện, ba bữa một ngày đều là do Sở Minh Châu đặt nhà hàng mang tới.

Canh bồ câu, canh móng giò, canh cá chép… ăn đến mức tôi sắp có sữa mất rồi.

Tối nay, sau bữa cơm, Sở Minh Châu còn làm thêm món tráng miệng bằng đường đỏ cho tôi.

Đây mà gọi là ông chủ quan tâm nhân viên cái gì chứ.

Rõ ràng là cơm dưỡng thai còn gì nữa!

Tôi nhắm tịt mắt, trên trán túa mồ hôi lạnh.

Mãi đến khi Sở Minh Châu quay về chỗ nằm dưới đất, tôi mới thở phào một hơi.

Tôi nhanh như chớp chui vào chăn trùm kín đầu, hít một hơi, lôi điện thoại từ dưới gối ra.

Dạo này nghỉ dưỡng sướng quá, suýt quên mất mình vẫn là thân phận trâu ngựa công ty.

Tôi thoát khỏi game bắn bong bóng, mở cái app mấy ngày nay không dám đụng tới.

Bên dưới mớ nhóm công việc là mấy chục tin nhắn chưa đọc của Sở Minh Châu.

【Nhiễm Nhiễm, đừng bỏ đứa bé có được không?】
【Anh đảm bảo sẽ là người chồng tốt, cũng sẽ là người cha tốt.】
【Đêm đó anh không nhớ rõ chuyện sau, cứ tưởng chỉ hôn em một cái, không ngờ lại khiến em tổn thương đến vậy.】
【Anh thật sự chưa bao giờ muốn làm chuyện có lỗi với em.】

Tôi đọc từng dòng từng dòng, hồi tưởng một hồi mới nhớ ra cái gọi là “đêm đó” là khi nào.

Năm tháng trước, tôi với Sở Minh Châu đi công tác xa.

Nơi đó điều kiện rất tệ, khách sạn cũng tệ.

Đúng vào đợt nóng nhất mùa hè.

Điều hòa trong phòng tôi còn bị hỏng.

Ban ngày tôi có hỏi quầy lễ tân, họ nói phòng đã kín, không thể đổi.

Tối hôm đó tiếp khách xong, tôi dìu Sở Minh Châu uống say về phòng anh ta.

Vừa bước vào phòng có điều hòa mát lạnh, tôi bỗng không muốn rời đi nữa.

Tự nhủ: Ở ké nửa tiếng rồi về phòng mình cũng được.

Dù gì Sở Minh Châu cũng say ngủ rồi, đâu có biết.

Kết quả vừa nhắm mắt một cái, ngủ thẳng tới sáng.

Nửa đêm còn mơ mơ màng màng tưởng mình ở nhà, cởi áo sơ mi, mặc mỗi áo hai dây ngủ suốt đêm.

Sáng hôm sau mở mắt, đối diện là ánh mắt Sở Minh Châu không biết đã tỉnh từ lúc nào.

Biểu cảm anh ta khi ấy khó tả vô cùng.

Tôi cuống lên, vội vã bịa đại:

“Tối qua anh uống say, không cho tôi đi, tôi lại mệt quá nên ngủ quên mất.”

Sở Minh Châu liếc cái áo sơ mi vo tròn trên sàn, chần chừ hỏi:

“Anh có làm gì em không?”

Tôi lắc đầu lia lịa như trống lắc:

“Không, không có gì cả.”

May mà hôm ấy là ngày cuối của chuyến công tác.

Sở Minh Châu cũng không phải người hay so đo, về sau chưa từng nhắc lại chuyện đó.

Tôi cứ tưởng chuyện thế là xong.

Về nhà, tôi đi đón mèo ở tiệm thú cưng về thì thấy bụng mèo càng ngày càng to, tưởng nó có thai.

Bế đến bệnh viện khám, bác sĩ bảo: Mèo đực bụng to cũng không thể có bầu, giống như đàn ông không thể sinh con vậy.

Tôi về nhà kiểm tra camera, mới phát hiện là con mèo mỗi đêm cắn mở hộp thức ăn khô ra ăn vụng…

Tôi thoát khỏi giao diện chat, nhìn chằm chằm vào chữ “viêm ruột thừa” to tướng trên hồ sơ bệnh án điện tử, bỗng rơi vào trầm tư.

6

Sở Minh Châu dậy rất sớm nấu bữa sáng.

Đợi đến khi tôi tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy trên bàn bày la liệt bảy tám món điểm tâm, chiếm gần nửa cái bàn.

Anh từ trong bếp bước ra.

Đôi tay vốn quen cầm bút hoặc gõ bàn phím, giờ đang bưng khay bày món lên bàn.

Mỗi lần tôi gắp một miếng ăn, trong lòng lại cảm thấy tội lỗi vô cùng.

Tôi từ tốn đặt đũa xuống, nói:

“Tôi thấy mình hồi phục gần như xong rồi, mai có thể đi làm lại, không cần làm phiền Sở tổng chăm sóc nữa đâu.”

Sở Minh Châu không trả lời, chỉ gắp một chiếc há cảo tôm bỏ vào bát tôi.

“Ăn ngoan.”

Trước khi ra ngoài, Sở Minh Châu còn dặn dò:

“Hôm nay trời lạnh, em đừng ra ngoài, cũng đừng động vào nước lạnh.”

“Tôi đã gọi người giúp việc theo giờ, lát nữa họ đến, mấy việc trong nhà không cần em động tay.”

Đợi chắc chắn tôi đã nghe lọt tai, anh mới tạm biệt tôi rồi đi.

Anh vừa ra khỏi cửa, tôi đã sốt ruột đến mức nhảy dựng lên trong nhà.

Giờ tôi chỉ hận bản thân không thật sự sinh cho Sở Minh Châu một đứa con!

Sở Minh Châu đã mua sẵn đất nghĩa trang.

Nghe nói còn định mời người đặt cho đứa bé một cái tên đẹp để khắc lên bia mộ.

Đến lúc đó lỡ mà vào viện xin cái bọc “máu thịt”, bác sĩ đưa cho một cái ruột thừa đã cắt với vẻ mặt phức tạp…

Tôi thậm chí không dám tưởng tượng tiếp.

Trong tình cảnh này, có đánh chết tôi cũng không dám nói thật!

Bỗng “ting” một tiếng, điện thoại báo tin nhắn.

Tôi cầm lên xem, là tin từ nhóm công việc.

【Chi nhánh bên kia đang thiếu người, có ai muốn điều qua không?】

Vừa nhìn thấy tin này, mắt tôi sáng rực.

Vội vàng nhắn riêng xin đăng ký, sau đó điền form đăng ký.

Tôi lái xe tới công ty, định thu dọn đồ trong văn phòng, nhanh chóng chuyển qua chi nhánh làm.

Nhưng vừa bước ra khỏi thang máy, đẩy cửa văn phòng mình ra thì thấy Sở Minh Châu đang ngồi ngay tại chỗ tôi.

Anh ta cầm một tờ bản đăng ký in ra, hàng đầu tiên chính là tên tôi.

Sở Minh Châu ngồi vắt chân, ngẩng đầu nhìn tôi.

“Xin nghỉ thì em biết báo với tôi, thế mà chuyện điều chuyển lớn thế này lại không nói gì à?”