19
Cho đến khi thi đại học kết thúc, cũng không có chuyện gì bực mình xảy ra nữa.
Điều duy nhất khiến mọi người còn dành chút tâm trí bàn tán trước kỳ thi chính là chuyện Lục Chước và Đinh Viên chia tay.
Tan học buổi trưa, tôi và Tống Thời Việt đi phía trước.
Đằng sau vang lên giọng lớp phó thể dục đang cẩn thận an ủi:
“Anh Chước à, đừng buồn, sau này còn nhiều người tốt hơn mà.”
Lục Chước chầm chậm vượt qua tôi.
Lúc đi ngang qua, ánh mắt anh nhìn về phía trước xa xăm, thản nhiên nói:
“Tôi buồn gì chứ.”
“Vốn dĩ đâu có thích cô ta.”
Tống Thời Việt bỗng giơ tay ra hiệu cho tôi nhìn về phía sân thể thao phía trước.
Khóe môi khẽ cong, giọng điệu thản nhiên:
“Bạn cùng bàn này.”
“Hình như phía trước có con chó đang sủa đấy.”
20
Sau khi thi đại học, tôi đối chiếu đáp án, có thể xem là phát huy vượt mong đợi.
Ngày hôm sau khi có kết quả, cô chủ nhiệm nhờ lớp trưởng tổ chức một buổi liên hoan cuối cùng.
Lúc tôi đến, vừa hay gặp Lục Chước ở trước cửa nhà hàng.
Anh nghiêng người tựa vào gốc cây, giữa ngón tay là chấm đỏ nhấp nháy của đầu thuốc lá.
Ánh mắt sâu thẳm dừng lại trên người tôi, khiến tôi thấy không thoải mái.
Tôi làm như không có gì, dời mắt sang chỗ khác, định lách qua anh để đi.
Lục Chước trực tiếp giữ chặt cổ tay tôi, kéo tôi vào trước mặt anh, lưng va vào lồng ngực anh.
“Anh bị điên à?”
Tôi lập tức giơ tay định đánh anh.
Nhưng anh chẳng thèm nhìn cũng khống chế luôn cả tay kia của tôi.
Lục Chước cúi đầu nhìn tôi, cười như không cười.
“Bây giờ dù tôi có cầu xin thế nào, em cũng sẽ không cho tôi cơ hội nữa đúng không?”
Tôi tránh ánh mắt anh:
“Không hiểu anh đang nói gì.”
“Đừng giả vờ.”
Khóe môi Lục Chước cong lên:
“Em hiểu mà.”
Anh bóp cằm tôi, ép tôi quay mặt lại đối diện anh.
“Em biết rõ tôi nói tôi chưa từng thích Đinh Viên là cố tình để em nghe.”
Tôi im lặng, không giãy giụa nữa.
Một lúc lâu sau, tôi mới bình tĩnh nhìn thẳng vào anh.
“Đúng, tôi biết.”
“Không chỉ biết chuyện đó, tôi còn biết anh đã thích tôi từ lâu rồi.”
“Nếu không thì tôi cũng đã chẳng ngu ngốc đến mức tỏ tình với anh.”
21
Lần đầu tiên tôi giảm cân, là lén giấu mọi người mà làm.
Tôi ăn kiêng không lành mạnh, bỏ xe buýt, đi bộ đến trường.
Hy vọng có thể giảm cân nhanh nhất, mặc chiếc váy mình yêu thích từ lâu để tỏ tình với Lục Chước.
Nhưng anh đã để ý thấy sắc mặt tôi tái nhợt, còn ôm bụng.
Lúc đó anh vốn đang chuẩn bị đi đánh bóng rổ với lớp phó thể dục bọn họ, cũng dừng lại.
Nhíu mày hỏi tôi bằng giọng trầm thấp:
“Đến tháng à?”
Tôi lắc đầu, chống chế:
“Không sao đâu, lát là khỏe thôi.”
Nhưng Lục Chước không buông tha, cứ khăng khăng đòi đưa tôi đi bệnh viện.
Tôi đành phải nói thật là do nhịn ăn.
Anh càng nhíu mày chặt hơn.
Lục Chước lấy cớ đưa tôi đi khám để xin phép ra ngoài ăn cùng tôi.
Anh nắm tay tôi, đi phía trước.
Cười lạnh một tiếng:
“Em để tâm ánh mắt người khác đến thế à?”
“Đói chết cũng không sao chắc?”
Tôi đói đến choáng váng, đầu óc mơ hồ, chẳng nghe rõ anh nói gì nữa.
Chỉ vô thức gật đầu:
“Ừ.”
Lục Chước tức điên lên, nắm tay tôi càng chặt.
Nhưng một lúc sau, anh vẫn chọn nhượng bộ, cố nhịn cơn giận:
“Em có thể đừng nhịn ăn nữa được không?”
“Về sau ai dám lấy vóc dáng em ra làm trò cười, tôi sẽ xử nó, được chưa?”
Tôi mím môi, nhỏ giọng:
“Anh không thấy tôi béo à?”
“Như này… xấu xí lắm.”
Nghe vậy, Lục Chước dừng bước.
Tay anh vẫn nắm chặt tay tôi, xoay người lại, cúi xuống nhìn thẳng vào tôi.
Ánh mắt anh chăm chú như lúc làm bài khó môn Vật lý.
“Tôi nhìn rồi.”
Giọng anh rất nghiêm túc, không có chút ý cười nào.
“Rất dễ thương.”
“Chỗ nào cũng dễ thương.”
“Không phải vì béo mới tròn dễ thương, là vì ngũ quan.”
Lục Chước nói:
“Ngũ quan của em rất đẹp.”
Anh nghiêm túc như đang trả lời đề thi.
Khoảnh khắc đó, tôi nhận ra tình cảm dành cho Lục Chước trong tôi lại được phóng đại lên vô hạn.
Tôi nắm lại tay anh, lần đầu tiên cố gắng bước ra khỏi vũng lầy tự ti.
Nhưng.
Ngay giây sau đó, lại bị anh đẩy trở lại.
Về sau, rất lâu rất lâu, tôi cũng không thể đứng dậy được nữa.
22
Lông mi Lục Chước khẽ run.
Anh hơi nới lỏng tay đang giữ tôi.
“Đúng…”
Anh cụp mắt xuống, kéo ra một nụ cười thê lương:
“Tôi thích em từ lâu rồi.”
“Nhưng ở bên em phải chịu quá nhiều ánh mắt khác thường, vô số lời mỉa mai——”
“Cho nên bây giờ tôi cũng không có tư cách xin em cho cơ hội.”
Tôi không muốn nghe lời giải bày muộn màng ấy nữa, liền cắt lời anh.
Quay người bỏ đi, đi được mấy mét, tôi vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng Lục Chước.
Có lẽ anh cũng biết lời mình chẳng có sức thuyết phục, nên giọng nói nhỏ như chỉ tự nói với chính mình:
“Nhưng tôi… thích em hơn bất cứ ai khác.”
23
Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, tôi mới đẩy cửa phòng bao bước vào.
Đảo mắt nhìn quanh một lượt — Tống Thời Việt vẫn chưa đến.
Cô chủ nhiệm cười tít mắt vẫy tôi:
“Thi tốt lắm đấy, lại đây ngồi nào.”
Từ lúc bước vào, sắc mặt Đinh Viên vẫn u ám.
Không biết chợt nghĩ tới cái gì, khóe môi lại cong lên cười, nói:
“Đừng tưởng Đào Lệ học giỏi là ngoan ngoãn nhé, thật ra cô ấy yêu sớm đấy!”
Tôi khó hiểu nhìn cô ta:
“Cậu đang nói gì vậy?”
Ánh mắt Đinh Viên tỏ ra vô tội:
“Dù sao cũng tốt nghiệp rồi, giờ nói cũng không sao, Đào Lệ, đừng để bụng nha.”
Tôi tức đến bật cười, vừa định mở miệng giải thích thì cô chủ nhiệm đã ngắt lời trước:
“Ai cơ? Đào Lệ yêu sớm với ai vậy?”
“Chính là bạn cùng bàn của cô ấy — Tống Thời Việt.”
Vừa dứt lời, mắt cô chủ nhiệm trợn tròn suýt chạm kính mắt.
Đinh Viên thấy vậy càng đắc ý:
“Cô xem, Đào Lệ học giỏi thế mà lại đi quen một cậu học sinh hư, thành tích kém, tác phong không đứng đắn.”
Cô chủ nhiệm nhíu chặt mày, ánh mắt nhìn Đinh Viên có chút khác lạ.
Nhưng Đinh Viên không để ý, vẫn khiêu khích nhìn tôi:
“Này Đào Lệ, cậu đừng vì bạn trai cậu xấu mà không dám nhận nha.”
“Chút nữa bảo cậu ấy tháo khẩu trang ra cho mọi người xem mấy vết sẹo trên mặt đi.”
So với việc bịa đặt quan hệ giữa tôi và Tống Thời Việt, tôi càng không chịu nổi việc bôi nhọ cậu ấy như vậy.
“Đinh Viên, cậu từng thấy trên mặt Tống Thời Việt có sẹo à?”
Cô ta nghẹn một chút:
“Chưa từng…”
“Chưa từng mà cậu dám bịa?”
“Mọi người đều nói thế mà.”
Tôi gật đầu, mượn lời cô ta phản đòn:
“Mọi người còn nói cậu thi nghệ thuật được hạng ba là nhờ đút lót, chạy chọt đấy.”
“Theo logic của cậu thì chuyện đó cũng là thật đúng không?”
Đinh Viên lập tức hoảng loạn:
“Ai nói linh tinh thế!?”
Cô ta như ruồi mất đầu, quay qua quay lại tìm ánh mắt đồng tình.
Trong phòng bao rất ồn ào.
Một nhóm khác cũng đang bàn tán sôi nổi, kéo cô chủ nhiệm lại hỏi:
“Em mới nghe trộm thầy chủ nhiệm khối nói gì mà thiếu gia nhà tập đoàn, học lớp nào vậy cô? Tên gì thế?”
“Đẹp trai không cô?”
“Chắc chắn đẹp trai chứ, thiếu gia mà!”
Cô chủ nhiệm bị hai bên quấy rầy, bận đến mức không kịp trả lời.
Không khí trong phòng bao ồn ào đến đỉnh điểm, không nghe rõ ai nói gì nữa.
Cho đến khi — cửa phòng bao lại được đẩy ra.
Không khí bỗng chốc yên lặng.
Tất cả ánh mắt đều dồn về phía nam sinh có ngũ quan tinh xảo, dáng người cao ráo, khí chất không kém gì minh tinh đứng ở cửa.
Một bạn nữ ngồi gần nhất đỏ mặt, là người lên tiếng trước:
“Bạn tìm ai vậy?”
Cô chủ nhiệm lúc này mới hoàn hồn, thở phào, cười nói:
“Không nhận ra à?”
“Nhân vật các em bàn nãy giờ đấy, đang đứng trước mặt các em kìa.”
Đinh Viên kinh ngạc kêu lên:
“Tống Thời Việt?!!”
Một bên khác cũng nhao nhao:
“Thiếu gia nhà tập đoàn??”
“Gì vậy trời?”
“Nam thần đẹp trai trước mặt này là Tống Thời Việt? Chính là thiếu gia thông thạo ba thứ tiếng, được tuyển thẳng á??”
Cô chủ nhiệm đẩy tôi — lúc ấy vẫn chưa kịp định thần — về phía Tống Thời Việt:
“Nè, còn là bạn trai của Đào Lệ nữa.”
Mức độ kinh ngạc của tôi chẳng khác nào bị sét đánh giữa trời quang.
Tống Thời Việt trước mắt có phần xa lạ, khẽ nhướng mày nhìn tôi, ánh mắt nhàn nhạt.
Khẽ “Ừm” một tiếng:
“Tôi đồng ý rồi.”
“Hả?”
Đồng ý gì cơ?