24
Cả phòng bao như nổ tung.
“Chả trách lần trước tôi thấy cậu ấy làm trắc nghiệm gần như đúng hết, bài tự luận thì không viết mấy, ném thẳng đáp án cuối cùng lên bài — tôi còn tưởng cậu ấy chép…”
“Hồi trước tôi từng thấy mắt của Tống Thời Việt rất đẹp, lúc đó còn nghĩ chắc chắn cậu ấy không thể xấu được đâu!”
“Có lần tôi thấy cậu ấy đi đôi giày giống hệt mẫu mà ngôi sao bóng rổ tôi hâm mộ hay mang, tôi còn chắc mẩm đó là hàng fake cơ…”
Buổi tiệc kết thúc trong những tiếng cảm thán không ngớt như thế.
Trên đường Tống Thời Việt đưa tôi về nhà, cậu ấy kiên nhẫn giải đáp hết mọi thắc mắc của tôi.
Lúc đầu khi mới chuyển trường, cậu ấy đeo khẩu trang và đội mũ là vì mới đánh nhau, vết thương trên mặt chưa lành.
Sau đó thì… thành thói quen luôn rồi.
Còn chuyện vì sao đã được tuyển thẳng mà vẫn thi đại học —
Tống Thời Việt thản nhiên nhìn tôi:
“Để được học cùng trường với em chứ, bạn gái.”
Bị cậu ấy nhắc vậy, tôi mới chợt nhớ ra chuyện đó.
“Anh hiểu lầm rồi, là Đinh Viên cô ta…”
“Đây là lần đầu tiên anh yêu đương.”
Đôi mắt dịu dàng của Tống Thời Việt ánh lên tia sáng nhàn nhạt.
Nhìn cậu ấy lúc này lại có vẻ rất ngoan.
“Trong nhà anh không có mấy người thích anh.”
“Từ nhỏ đã bị đem so sánh với người khác, sống dưới áp lực rất lớn.”
“Cũng thường xuyên bị vứt bỏ.”
“Lần đầu tiên khi còn nhỏ bị người thân vứt bỏ, anh từng tự sát một lần, sau đó thì quen rồi.”
Dù Tống Thời Việt cố nói với giọng thản nhiên, nhưng tôi vẫn nhận ra trong mắt cậu ấy có nét u ám không giấu nổi.
Nghe đến đây, sống mũi tôi cay xè.
Thì ra cuộc sống nhà hào môn cũng có thể khổ như vậy.
Cậu ấy liếc thấy vành mắt tôi hơi đỏ, giơ tay nhẹ nhàng lau khóe mắt cho tôi, bật cười khẽ:
“Đừng buồn vì anh.”
“Đây là lần đầu tiên có người chọn anh một cách kiên định, chứ không phải vứt bỏ — như vậy là anh đã mãn nguyện lắm rồi.”
Có vẻ Tống Thời Việt đã quen với kiểu sống tự ti tận đáy lòng như thế này.
Điều đó mới thật sự khiến người ta đau lòng.
Tôi mím chặt môi, rốt cuộc không nhịn được mà rơi nước mắt.
Tống Thời Việt ôm tôi vào lòng, dịu dàng vuốt tóc sau gáy tôi:
“Đừng khóc nữa nha, Đào Đào.”
Rồi cậu ấy bất ngờ nhắc lại chuyện khi nãy, thong thả hỏi:
“Đúng rồi, lúc nãy em nói anh hiểu lầm cái gì ấy nhỉ?”
Tôi khựng lại, nước mắt còn chưa rơi hẳn.
Vội vàng chớp mắt, ngắc ngứ mãi mới cứng nhắc nói:
“Không… không có gì đâu…”
“… Bạn, bạn trai.”
Giờ mà phủ nhận, chắc Tống Thời Việt sẽ nhảy xuống sông mất.
Cậu ấy thật sự rất thiếu tình thương.
Tôi cũng nhận ra tình cảm của mình với Tống Thời Việt có chút đặc biệt.
Thử xem sao cũng không sao.
25
Thành phố này có nhiều trường 985 nhất cả nước.
Trường mà Tống Thời Việt được tuyển thẳng và nguyện vọng tôi chọn có thứ hạng rất sát nhau.
Vì vậy khi cậu ấy từ chối suất tuyển thẳng, quyết định đăng ký học cùng trường với tôi,
gia đình lạnh lùng của cậu ấy cũng không truy cứu quá gay gắt.
Trải qua một mùa hè, tôi đã hoàn toàn chấp nhận việc Tống Thời Việt là bạn trai mình.
Cậu ấy rất biết cách tiến từng bước một.
Cho đến giờ, hành động thân mật nhất cũng chỉ là một nụ hôn lên trán mỗi tối khi đưa tôi về nhà.
Ngoài việc hơi bám người một chút thì gần như chẳng có khuyết điểm nào.
26
Ngay ngày đầu tiên nhập học, tôi đã “giải trừ ảo tưởng” về đại học.
Trong ba bạn cùng phòng, có hai người khi tôi chào hỏi thì lựa chọn… làm lơ.
Còn người còn lại ——
chính là Đinh Viên.
Thế mạnh về múa giúp cô ta có lợi thế lớn, nên việc đỗ vào trường này cũng chẳng có gì lạ.
So với thái độ tiêu cực như có mây đen trên đầu của tôi, khi nhìn thấy tôi, Đinh Viên lại cong môi cười đầy ẩn ý:
“Trùng hợp ghê.”
“… Không trùng hợp chút nào.”
80% sinh viên trường tôi đều chọn học tiếp tại các trường đại học trong địa phương.
Cho nên chuyện gặp lại bạn cũ trong khuôn viên trường là chuyện rất bình thường.
Nhưng có những chuyện “quá trùng hợp” thì đúng là khiến người ta đau đầu.
Ví dụ như buổi tối khi tôi đi ăn với Tống Thời Việt, cậu ấy nói với tôi rằng —— Lục Chước học cùng chuyên ngành với cậu ấy. 🙂
Tôi vừa buồn bực vừa lo lắng, vội nhắc Tống Thời Việt:
“Anh đừng có lúc nào một mình gây xung đột với Lục Chước nhé, anh không đánh lại cậu ta đâu.”
“Nếu cậu ta bắt nạt anh, thì nói với thầy phụ trách.”
“Nếu quá đáng thì tụi mình báo công an luôn.”
Tống Thời Việt đang nhặt cà rốt ra khỏi phần ăn của tôi.
Không ngẩng đầu, chậm rãi hỏi lại:
“Sao em biết anh không đánh lại cậu ta?”
Tống Thời Việt vốn không biết Lục Chước lợi hại cỡ nào.
Liên quan đến an toàn của cậu ấy, tôi đặt đũa xuống, nghiêm túc nói từng chữ một:
“Anh đừng có cứng đầu, cậu ta đánh rất giỏi.”
“Hồi trước anh từng đánh nhau bị thương đầy mặt anh quên rồi à? Em từng thấy Lục Chước đánh nhau mấy lần, cậu ta hầu như chẳng bị thương gì.”
Có lẽ tôi nói quá nghiêm trọng, Tống Thời Việt bị tôi làm cho cụt hứng.
Một lúc lâu sau, cậu ấy mới đẩy đĩa rau đã nhặt xong đến trước mặt tôi, gật đầu:
“Biết rồi.”
“Anh kém cỏi, anh sẽ không gây sự với cậu ta đâu.”
Xong rồi.
Tôi quên mất tâm lý của Tống Thời Việt vốn khá yếu.
Mấy lời của tôi đã làm tổn thương cậu ấy rồi.
Nửa bữa còn lại, cậu ấy hầu như không nói gì.
Tuy cậu ấy không vui, nhưng vẫn ngoan ngoãn bóc tôm giúp tôi.
Tôi cắn đũa, len lén nhìn cậu ấy, cảm giác càng thêm áy náy.
27
Sau bữa tối, chúng tôi làm theo “chuẩn bài” cặp đôi sinh viên đại học — đi dạo.
Từ sân vận động tản bộ đến hồ nhân tạo ít người qua lại.
Suốt cả đoạn đường tôi vừa đi vừa xin lỗi, an ủi “công chúa” nhà họ Tống.
Cuối cùng cậu ấy cũng chịu dịu lại.
Tống Thời Việt kéo tôi vào lòng, dụi đầu vào cổ tôi.
Như chú cún con ngoan bị bỏ rơi.
“Đào Đào, dỗ anh đi.”
Tôi ôm cậu ấy lại:
“Em đang dỗ anh mà.”
“Chưa đủ.”
Hơi thở của cậu ấy bên tai tôi càng lúc càng nóng:
“Hôn anh đi.”
“Được không?”
Câu này gần như thì thầm ngay bên vành tai tôi.
Toàn thân tôi run nhẹ, hơi thở cũng dồn dập hơn.
“Hôn… ở đâu?”
Giọng hai đứa càng lúc càng nhỏ, dường như đều ngầm hiểu không muốn phá vỡ sự thân mật trong không gian chật hẹp này.
Tống Thời Việt kéo cổ áo hoodie xuống, để lộ chiếc cổ trắng nhợt hơi nổi gân xanh.
“Hôn ở đây.”
Khi tôi kiễng chân hôn lên, Tống Thời Việt lập tức giữ sau gáy tôi.
Yết hầu khẽ chuyển động, giọng trầm khàn:
“Đào Đào, để lại dấu đi.”
“Cho mọi người biết anh là của em.”
Tôi làm theo lời cậu ấy dạy, từ nhẹ nhàng ngậm lấy, đến khẽ cắn.
Lặp lại mấy lần, cuối cùng tôi cũng để lại “trái dâu” đầu tiên trong đời.
Mặt tôi đỏ như trái bưởi đỏ, đẩy cậu ấy ra, cúi đầu không dám nhìn.
“Em… hôn xong rồi…”
Tống Thời Việt cúi xuống ngang tầm mắt tôi.
Cười mơ màng, ngón tay khẽ vuốt môi tôi.
Lười biếng nghịch nghịch:
“Em hôn giỏi thật đấy.”
Trong giọng cậu ấy như mang theo thứ mê hoặc khiến người ta rung động.
“Đào Đào, em hôn dễ chịu lắm.”
“Lần sau hôn thêm vài dấu nữa nhé?”
Yêu đương mà chẳng phải cho và nhận sao?
Sao cậu ấy không hôn lại tôi nhỉ…
Tôi không dám hỏi, chỉ dám âm thầm nhìn cậu ấy vài giây, sau đó lắc đầu.
“Không muốn.”
Hy vọng hai hôm tới cậu ấy có thể tự kiểm điểm, chủ động đề nghị hôn lại tôi.
28
Huấn luyện quân sự đối với một đứa vừa học lớp 12 vừa tranh thủ giảm cân như tôi thì cũng chẳng có gì khó.
Huấn luyện viên phụ trách đợt huấn luyện của bọn tôi là một đàn anh năm ba vừa xuất ngũ về trường.
Kết thúc tuần đầu tiên, trong trường đã rộ lên không ít tin đồn sinh viên năm nhất yêu đương với huấn luyện viên năm ba.
Chỉ riêng liên đội của bọn tôi thì chưa có.
Nhưng không biết có phải ảo giác không, thỉnh thoảng khi chỉnh động tác cho tôi, anh ta lại cố tình đứng rất gần.
“Đào Lệ, giơ tay cao lên.”
Huấn luyện viên vòng ra sau tôi, hai tay áp vào tay tôi để chỉnh tư thế.
Tôi thậm chí còn cảm nhận được hơi thở của anh ta phả vào sau gáy mình.
Tôi lặng lẽ kéo giãn khoảng cách, nhẹ nhàng nói:
“Anh chỉ cần nói tôi phải làm thế nào là được.”
Nhưng huấn luyện viên chẳng thèm để tâm.
Anh ta cười khẽ:
“Em gái à, tại em ngốc quá thôi.”
Nói rồi, chẳng báo trước gì, giơ tay búng trán tôi một cái.
“Người ta bảo tôi chỉnh động tác còn không thèm làm cơ mà.”
Đây vốn là công việc của anh ta mà.
Lúc nghỉ, Đinh Viên ngồi bên cạnh huấn luyện viên, vừa uống nước vừa cố tình nói lớn:
“Wow, Đào Lệ, huấn luyện viên đối xử với cậu tốt ghê nha.”
“Nếu cậu không có bạn trai thì thật ra có thể cân nhắc huấn luyện viên đó.”
“Bạn trai?”
Sắc mặt huấn luyện viên hơi thay đổi, quay sang chất vấn tôi:
“Em có bạn trai?”
Tôi dời mắt khỏi Đinh Viên, gật đầu.
Huấn luyện viên lạnh mặt nhìn tôi vài giây:
“Có bạn trai sao không nói?”
“Em cố tình thả thính tôi hả? Giả tạo vậy?”
Tôi bị kết luận vô lý của anh ta chọc cười:
“Anh đã hỏi tôi chưa?”
“Hơn nữa, anh cũng chẳng đáng để tôi thả thính đâu.”
Anh ta còn chưa kịp phản ứng, Đinh Viên đã ném luôn chai nước, đứng bật dậy chỉ vào tôi la lối:
“Sao cậu dám nói với huấn luyện viên như vậy?”
“Bạn trai cậu so được với huấn luyện viên chắc? Vừa vô dụng vừa biến thái.”
Lửa giận lập tức bùng lên đầu.
Tôi gần như không cần suy nghĩ, bước đến trước mặt Đinh Viên, tát cô ta một cái không chút lưu tình.
“Tôi đã cảnh cáo cậu rồi, đừng có bôi nhọ Tống Thời Việt nữa, nghe rõ chưa?”
Đinh Viên sững sờ, sờ lên mặt:
“Cậu dám đánh tôi?”
Ngay sau đó, cô ta lao vào tôi, hai bên vật nhau.
Tôi bùng nổ sức mạnh từng tích trữ từ thời nặng 140 ký, đè Đinh Viên xuống đất đánh cho một trận.
Cuối cùng phải ba nữ sinh mới kéo tôi ra được.
Huấn luyện viên cười lạnh nhìn tôi, thẳng thừng tuyên bố:
“Em là bên sai, trưa nay không được ăn cơm.”
“Ở sân tập đứng tấn cho tôi.”
Đinh Viên từ dưới đất bò dậy, phủi phủi bụi trên người, còn đắc ý cười với tôi.