11

Sau khi thi đại học xong, tôi bước vào một quãng thời gian bận rộn.

Những người mà ông ngoại tôi sắp xếp từ khi còn sống bắt đầu dẫn tôi làm quen với các công việc của công ty.
Trong kế hoạch ông để lại cho tôi, dù ở cái tuổi này, tôi buộc phải tiếp xúc với những thứ như vậy.

Dù có nhiều tài sản đến đâu, trong mắt không ít người, tôi vẫn chỉ là một cô bé mồ côi dễ bị nắm thóp.
Những gia tộc lúc nào cũng tỏ vẻ quan tâm tôi là thế, các cổ đông trong công ty cũng thế.

Bọn họ theo bản năng xem thường tôi, chờ tôi làm loạn mọi thứ lên, rồi sẽ chờ tôi như con ruồi không đầu đi cầu cứu họ.

Dạo này quá bận, tôi đành phải từ chối những lời mời tụ tập nghỉ hè của các bạn đồng trang lứa, kể cả lời mời của Lục Tranh.

Chỉ còn tranh thủ mỗi ngày nhắn tin trêu chọc anh qua WeChat.

Dù sao thì Lục Tranh cũng không cấm.

Sau khi thi xong, anh từng hỏi tôi thi thế nào, có cần anh giúp tôi ước lượng điểm không.

Tôi từ chối, nhưng vẫn không quên làm nũng hỏi anh:
[Nếu em thi tệ thì sao giờ?]

Lục Tranh lúc nào cũng sẽ an ủi vài câu.

Anh rất thông minh, nhưng chưa bao giờ xem thường những bạn học có điểm kém, khi có người hỏi bài anh cũng không cố tình khoe mấy kiến thức ngoài chương trình, mà luôn cố giảng theo kiến thức nền tảng.

Người tốt.

Hehe, ai mà không thích trêu chọc kiểu người thành thật như vậy chứ.

Đến ngày có điểm thi, tôi vẫn đồng ý lời mời của Lục Tranh đi ra ngoài, hẹn ở một quán nhỏ thư giãn.

“Lục Tranh!”
Tôi chạy lại ôm anh một cái.

Rồi anh lại đỏ mặt.

“Sao cậu lại thích ôm người ta thế, giữa chốn đông người có thể chú ý một chút không?”

Tôi đã ngồi xuống, cười tít mắt nhìn anh:
“Vậy nếu không phải chốn đông người thì có thể ôm đúng không?”

Lục Tranh: “…”

Anh không trả lời.

Trên bàn đã gọi nước uống và đồ ăn vặt, thời gian cứ thế trôi đến lúc có thể tra điểm thi.

Lục Tranh cầm điện thoại của tôi, nhập số báo danh của tôi vào.
Tôi thấy nhịp thở của anh rõ ràng nặng hơn, lông mi khẽ run, dường như còn hồi hộp hơn khi tra điểm của chính mình.

Trước khi bấm nút tra điểm, anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, hỏi:
“Trước đây cậu nói thích tôi, là nghiêm túc hay đùa vậy?”

Tôi nhướn mày:
“Trong mắt cậu tôi thích đùa thế à? Vậy sao tôi không đi đùa với người khác?”

Giây tiếp theo, Lục Tranh đặt tay lên tay tôi, giọng rất nhẹ nhưng ánh mắt lại nghiêm túc đến lạ:
“Vậy được rồi, bất kể cậu thi thế nào, chúng ta sẽ ở bên nhau.”

Phải mất vài giây tôi mới phản ứng kịp chuyện gì đang xảy ra.

Tôi có bạn trai rồi.

Lục Tranh đã bấm nút tra điểm, nhưng giao diện cứ quay vòng mãi mà chưa hiện điểm.

Giờ này toàn tỉnh không biết có bao nhiêu người đang tra điểm cùng lúc, mạng chậm cũng bình thường, nhưng làm mới mấy lần rồi vẫn vậy.

Trong quán còn có vài người cũng đang tra điểm, xung quanh đã có người tra được rồi, đang ríu rít chia sẻ với bạn bè.

Còn Lục Tranh thì làm mới vài lần vẫn không thấy điểm của tôi.

Anh nhìn tôi một cái, an ủi:
“Không sao đâu, có khi hệ thống chia theo từng đợt, chưa cập nhật tới cậu thôi.”

Giây tiếp theo, điện thoại tôi đổ chuông, có cuộc gọi đến.

Lục Tranh đưa điện thoại cho tôi, tôi bấm nghe máy, dù xung quanh hơi ồn nhưng giọng đầu dây bên kia vẫn đủ rõ để cả tôi và Lục Tranh nghe được:

“Xin chào, có phải là học sinh Tạ Lan Thư không?”

“Là tôi đây.”

“Tôi là giáo viên phòng tuyển sinh của Đại học A, chúc mừng em đạt thành tích top 50 toàn tỉnh trong kỳ thi đại học, không biết em có cân nhắc…”

Nghe xong cuộc gọi, tôi quay sang nhìn Lục Tranh đang ngẩn người, cười nói với anh:
“Ban đầu còn định đợi có điểm rồi mới bắt anh thực hiện lời hứa, ai ngờ đâu giờ không cần vào top 10 cũng đã được anh đồng ý rồi.”

Chưa kịp để anh trả lời, điện thoại tôi lại reo tiếp.

12

Liên tiếp mấy cuộc điện thoại xong, tôi chống cằm quay sang nhìn Lục Tranh:
“Bạn trai ơi, anh có muốn em đăng ký cùng trường đại học với anh không?”

Lục Tranh — bạn trai mới nhậm chức của tôi — trong mấy cuộc điện thoại vừa rồi cuối cùng cũng nhận ra một sự thật:
Tôi đã “diễn” anh suốt hơn một năm.

“Tạ Lan Thư, cậu giả làm học dốt để lừa tôi à?”

“Chuyện học hành làm sao gọi là lừa chứ? Đây là thành quả sau hơn một năm anh dạy kèm cho em, cuối cùng em đã bứt phá đạt được kết quả tốt mà.” Tôi vừa nói vừa xoa xoa tay anh.

Ai ngờ giả vờ học dốt lại có thể “lừa” được bạn trai thật nhỉ.

Lục Tranh tức giận — cũng không hẳn là giận, giống như đang dỗi thì đúng hơn.

“Đừng giận mà~” Ngày đầu tiên có người yêu, tôi dỗ bạn trai,
“Chẳng lẽ nếu em vẫn thi kém như trước thì anh sẽ vui chắc?”

Lục Tranh nghĩ nghĩ, nhưng vẫn không vui.

Con trai khó dỗ vậy sao?

Tôi ghé sát lại, rồi nhanh chóng hôn một cái lên mặt anh.

Lục Tranh: “… Cậu!”

Tôi nhìn anh, lại hôn thêm cái nữa cái chụt.

“Còn giận không?” Tôi xoa xoa mặt anh, “Nếu còn giận thì em hôn đến khi nào anh hết giận thì thôi, hôn môi cũng được nha…”

Chưa dứt lời, Lục Tranh đã đưa tay bịt miệng tôi, mắt trợn to:
“Giữa chốn đông người, chú ý lời nói chút đi!”

Sau đó, ngay tại chốn đông người, tôi lại liếm nhẹ lòng bàn tay anh.

Lục Tranh “chín” luôn tại chỗ.

Khuôn mặt đẹp trai kia biểu cảm vô cùng phong phú, tôi chống cằm nhìn anh:
“Lục Tranh, làm bạn trai em thì phải quen với việc em sẽ thơm thơm, ôm ôm đó, quen dần đi nha.”

Một lúc lâu sau, Lục Tranh mới nhỏ giọng nói:
“Lần sau nếu cậu định làm vậy thì nói trước để tôi đi rửa tay, thế này không vệ sinh.”

Hahahaha.
Dễ thương ghê luôn.

Tôi không phải thủ khoa khối của Nhất Trung Hoa Thành, nhưng là á khoa.
Top 50 toàn tỉnh, trường tôi có hai người.

Thành tích của tôi khiến không ít người chấn động, giáo viên chủ nhiệm còn gọi điện xác nhận lại điểm, chắc chắn không có vấn đề gì xong thì hào hứng phối hợp với trường để làm tuyên truyền.

Hôm sau khi tôi quay lại trường, xung quanh tôi bị bạn bè ríu rít vây kín.

Khổng Phàm cực kỳ kích động:
“Chị à, điểm thi đại học của chị thật không vậy? Có quay cóp cũng không thể giỏi cỡ này được đâu nha, trước giờ chị chơi kiểu ‘giả heo ăn thịt hổ’ hả?”

Khổng Phàm thi rất ổn, đủ để đậu trường đại học cậu ấy mong muốn.

Còn bạn cùng bàn của tôi — Lâm Tĩnh Nguyệt — suốt năm lớp 12 này tiến bộ rất nhanh, lần này còn vượt kỳ vọng, khả năng cao cũng đậu trường mơ ước.

Chỉ là ánh mắt cô ấy nhìn tôi lấp lánh long lanh.

“Lan Thư, cậu giỏi thật đó!”

Làm tôi cũng ngượng.

“Cũng tạm thôi mà.”

Ở bàn sau, Khổng Phàm vẫn còn tám chuyện, lần này tám với bạn cùng bàn của cậu ấy:
“Anh Lục này, anh dạy kiểu gì vậy, dạy ra một người thi hơn 700 điểm luôn hả?”

Lục Tranh: “…”

Thầy Lục nhỏ dạo này hơi có chút “vỡ mộng” về sự nghiệp giáo dục, dù tôi có nói kế hoạch ôn tập anh lập cho tôi rất hiệu quả, anh vẫn không tin.

Có một tờ báo địa phương chú ý đến thành tích trước kỳ thi của tôi, ngay lập tức rầm rộ ca ngợi “con ngựa ô” của Nhất Trung Hoa Thành — chính là tôi.

?

Thế là một thời gian sau, mấy tờ báo khác cũng liên hệ, muốn phỏng vấn tôi.

Mà lúc đó tôi đang bận học việc ở công ty, lại còn bận yêu đương nữa.

Mấy vụ phỏng vấn này khiến tôi hơi choáng váng.

Rất nhanh sau đó, không biết từ đâu bọn họ lại moi ra chuyện tôi có một bạn trai đã được tuyển thẳng, thế là tiêu điểm liền chuyển thành “cặp đôi học bá”.

Người bị quấy rầy phỏng vấn từ một mình tôi biến thành hai người.

Không hiểu sao số điện thoại của Lục Tranh cũng bị lộ.

Một hôm khi hai đứa đang ăn cơm, có người gọi cho anh:
“Xin chào bạn Lục, tôi nghe nói bạn và bạn Tạ Lan Thư là một cặp, nghe nói bạn đã giúp cô ấy từ top cuối lớp vươn lên top 50 toàn tỉnh, tiện cho tôi hỏi chút kinh nghiệm dạy học được không?”

“… Không nhận phỏng vấn, cảm ơn.”

Lục Tranh nhìn tôi đầy ai oán, như thể vừa bị tôi “gài” cho một cái nồi rất khó giải thích.

Dễ thương ghê luôn, thầy Lục nhỏ của tôi.