Hễ anh ta không vui là lại thích cắn người.
“Tôi hỏi thật, anh là chó à? Sao cứ thích cắn thế?”
Trì Thịnh quay đầu đi, nghiến răng, hừ một tiếng đầy giận dỗi.
Nhưng lại chẳng còn cách nào, kiểu buông xuôi rồi quay lại cắn tôi thêm một cái.
Ánh mắt kia, sự xâm chiếm và ham muốn độc chiếm không thèm giấu.
“Tôi làm chó của em, thì em không được có con chó nào khác, cũng không được mặc kệ tôi.”
Tôi chợt nhớ lại.
Hồi trước lúc du học mập mờ, anh ta chọc giận tôi, tôi cố ý không thèm để ý mấy tiếng đồng hồ.
Kết quả nửa đêm, anh ta ngồi chồm hổm trước cửa nhà tôi.
Ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe.
“Nếu giận thì mắng tôi cũng được, đừng mặc kệ tôi mà.”
Khi đó tôi đã thấy, đúng là y như một con cún nhỏ.
Cách dạy cún con hiệu quả nhất, không phải đánh đòn, mà là phớt lờ.
Giờ Trì Thịnh như thế này, có vẻ thật sự lại thích tôi rồi.
Ánh mắt ghen tuông và ham muốn chiếm hữu này, tôi từng thấy rồi.
Tôi vỗ nhẹ lên mặt anh ta.
“Con cún trước còn bị chủ bỏ rơi kìa, anh không biết à?”
Trì Thịnh nghiêng đầu, liếm lòng bàn tay tôi, giọng mát lạnh:
“Biết rồi, chủ nhân.”
Trên đường về, Trì Thịnh vẫn còn bực bội.
Máy bay cũng chẳng thèm tự lái nữa, gọi người tới lái.
Anh ta ngồi ở ghế sau, sát tôi thật gần.
Tay nắm chặt tay tôi, đầu dựa lên vai tôi.
Thật là, nhìn kiểu này hoàn toàn chẳng giống cái người từng mạnh miệng nói sẽ chinh phục tôi kia chút nào.
9
Tôi quyết định rồi — khi nào Trì Thịnh khôi phục trí nhớ, khi đó tôi mới cho anh ta danh phận.
Nếu cả đời anh ta không nhớ ra, vậy thì tôi cứ thế “ngủ chùa” cả đời với anh ta cũng được.
Cuộc sống kiểu này đâu phải ai cũng có mà hưởng, nghĩ thôi đã thấy cuộc đời đáng mong chờ rồi.
Nhưng thực tế lại chẳng như mong muốn — cún con sẽ tự bày trò phá rối.
Anh ta cảnh giác với mọi đàn ông xung quanh tôi mọi lúc.
Một người bạn đại học của tôi sang Trung Quốc thăm tôi.
Mike Ray là một cậu bạn ngoại quốc hoạt bát, học nghệ thuật, chuẩn soái ca phương Tây, tóc dài đẹp trai.
Trước khi đến thăm tôi, cậu ấy còn đặc biệt gửi tặng tôi một bức tranh.
Tôi mời cậu ấy đến nhà chơi.
Đang lúc tôi chăm chú ngắm tranh thì có người gõ cửa.
Là Mike Ray ra mở cửa.
Thế là… đụng mặt Trì Thịnh ngay tại trận.
Trì Thịnh lập tức đổi sang biểu cảm như gặp địch:
“Hắn là ai?”
Mike Ray dùng tiếng Trung không quá sõi trả lời:
“Tôi là bạn tốt của cô ấy.”
Cậu ấy đặt tay lên vai tôi, ghé mặt ngang tầm tôi:
“Tôi không giống bạn cô ấy sao? Ở Trung Quốc các cậu không có cái gì nhỉ… khuôn mặt phu thê? Ồ không đúng, tôi là bạn cô ấy, dù cũng từng theo đuổi cô ấy…”
“Bỏ tay ra.” Trì Thịnh hất tay Mike Ray ra, “Khuôn mặt phu thê gì chứ, làm ơn học lại tiếng Trung giùm đi, nếu có thì là tôi với cô ấy.”
Tôi nhéo Trì Thịnh một cái:
“Lịch sự chút đi, cậu ấy đến tặng tranh cho tôi.”
Nhắc đến tranh, Mike Ray lại hào hứng giới thiệu:
“Bức tranh này tôi vẽ ở một hòn đảo trước đây, đảo đẹp lắm, tôi không kìm được phải vẽ lại, nhưng tranh cũng không bằng cảnh thật ngoài đời đâu…”
Bức tranh đúng là đẹp.
Sóng biển cuộn trào, đảo nhỏ lãng mạn.
“Tuần, thật muốn đưa cậu tới xem.” Mike Ray có ẩn ý, “Không dám tưởng tượng nếu tỏ tình ở đó sẽ lãng mạn thế nào…”
Tôi liếc nhìn Trì Thịnh, lo anh ta lại nổi cơn.
Nhưng anh ta chỉ hơi nheo mắt, có vẻ đang toan tính điều gì đó.
…
Nửa tháng sau, Trì Thịnh rủ tôi đi du thuyền ra biển chơi.
Còn đặc biệt dặn tôi rủ cả Mike Ray theo.
Mike Ray vui vẻ đồng ý ngay.
Điểm đến là một hòn đảo nhỏ.
Phong cảnh mê hoặc, biển xanh trời biếc, như chốn tiên cảnh.
Mike Ray phấn khích đến mức không nói nên lời:
“Đúng rồi, chính là chỗ này, Tuần, tôi từng nói ở đây tỏ tình rất hợp! Không ngờ chúng ta thật sự cùng tới đây, phải cảm ơn Thịnh mới đúng.”
Nói rồi, cậu ấy lấy ra một chiếc nhẫn kim cương to tướng.
“Tuần, cậu đồng ý làm bạn gái tôi không? Chiếc nhẫn này là tôi nhờ thầy thiết kế riêng, trên thế giới chỉ có một cái…”
Còn chưa nói xong, đã bị Trì Thịnh cắt ngang.
Anh ta lôi ra một tấm biển.
Trên đó ghi bằng tiếng Anh: “Cấm tỏ tình tại nơi này.”
Mike Ray khó hiểu:
“Dựa vào cái gì chứ?”
Trì Thịnh ôm tôi vào lòng, lấy ra một tờ giấy chứng nhận.
“Dựa vào việc… hòn đảo này tôi đã mua rồi.”
Mike Ray đứng sững tại chỗ.
Trì Thịnh thản nhiên hôn lên khóe môi tôi:
“Giờ thì cậu hiểu chưa?”
Mike Ray tức muốn nổ phổi:
“Các người xem tôi là chó mà đùa à?!”
“Xin lỗi nhé, cô ấy có chó rồi.”
Mike Ray tức đến mức đòi về ngay trong đêm, nhưng du thuyền không chạy.
Chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi đó nhìn Trì Thịnh vênh váo.
Sau đó, Trì Thịnh còn đăng lên vòng bạn bè:
“Kế hoạch số một.”
Bạn bè anh ta nổ tung:
“Cái gì?! Trong kế hoạch mà mua luôn cả một hòn đảo à???”
Tôi cũng cảm thấy người đàn ông này ngày càng vô pháp vô thiên rồi.
10
Còn biết làm sao bây giờ?
Chịu thôi chứ sao nữa.
Cả đời này chưa từng vì ai mà bị dày vò đến mức này.
Đang lúc tôi với Trì Thịnh mặn nồng nhất, tôi lại phát hiện ra một bí mật động trời của ba tôi.
Chuyện bắt đầu từ việc tôi từ chối lời giục cưới của ông ấy.
Ông ấy lỡ miệng an ủi tôi: đừng lo cho công ty, còn có phó tổng giám đốc kia mà.
Lúc này tôi mới biết — cái vị phó tổng giám đốc Chu Tử Dật được đề bạt mấy năm nay, chính là con riêng của ba tôi.
Tôi từng nghĩ ba cho tôi đi du học là vì coi trọng năng lực của tôi.
Ai ngờ… là vì sợ tôi cản đường thăng tiến cho cậu con trai nhỏ kia.
Ngày đối chất.
Ba tôi rót trà, bày ra bộ dạng người tốt:
“Chức tổng giám đốc công ty chẳng phải vẫn là con sao? Sau này cả công ty cũng là của con, con lo gì chứ? Ba với mẹ con cũng ly hôn rồi, Chu Tử Dật dù gì cũng là… là con trai ba, cho nó một vị trí có sao đâu?”
“Cho thì cho, nhưng cần gì phải đẩy con ra nước ngoài?”
Ba tôi không uống nổi trà nữa, tách trà mấy vạn đồng va mạnh xuống bàn.
“Trường đó chẳng phải là top đầu nước ngoài à, con chịu thiệt sao? Còn là con tự thi đỗ, ba ép con lúc nào?”
Tôi bật cười lạnh.
“Con không quản nổi ba, nhưng ba cũng không nên giấu con. Tự hỏi lòng mình đi, ba không có một chút ý nghĩ nào khi đẩy con ra nước ngoài à? Ba từng chủ động gọi cho con lấy một lần chưa? Hôm con gặp nạn bị xả súng, có phải ba đang chơi golf với Chu Tử Dật nên mới không bắt máy không?!”
Người hơn năm mươi tuổi đỏ bừng cả mặt, cơ mặt méo mó vặn vẹo, biểu cảm cực kỳ đặc sắc.
“Là con với mẹ con không thèm để ý đến ba trước! Ai mà ngờ chuyện xả súng lại trùng hợp vậy chứ, lúc ba nghe tin lập tức bay qua đó, còn vì xô xát với cảnh sát bảo vệ mà gãy cả chân, ba…”
“Ba đi tìm con à?”
“Không có! Con cũng đâu muốn gặp ba, ba…”
Ba tôi nói đến mức mắt đỏ hoe.
Như thể mình oan ức lắm vậy.
“Đồ diễn dở.”
Tâm trạng tôi rối như tơ vò, chửi một câu xong liền thẳng tiến tới công ty.
Sau đó bắt đầu điều tra kỹ các dự án mà Chu Tử Dật từng phụ trách.
Cũng không phải gian dối tham ô, nhưng có mấy dự án làm rất tệ.
Nói chung là đức không xứng với vị.
Tôi hạ chức cậu ta.
Xử lý xong mọi chuyện, tôi lẳng lặng ở nhà, không muốn xem tin nhắn của ai.
Thời tiết âm u, thích hợp uống rượu nhất.
Tôi nhấp vài ly, rồi lên giường ngủ.
Ai ngờ nửa đêm mưa giông nổi lên.
Tôi bị đánh thức.
Ngoài cửa sổ một màu đen đặc quánh, rèm cửa bị bóng tối nuốt chửng dán lên lớp voan mỏng.
Tôi co mình trong chăn, nơi lồng ngực dấy lên từng đợt chua xót âm ỉ.
Thời đi du học, thời tiết cực đoan thế này rất thường gặp.
Khi đó tôi gần như không ra ngoài, chỉ chôn mình trong chiếc giường nhỏ, nhìn điện thoại với những lời hỏi thăm ít ỏi.
Không có người thân bên cạnh.
Sau này quen Trì Thịnh, trong một lần đi du lịch, chúng tôi gặp bão.
Trước khi bão đến, Trì Thịnh lái xe bạt mạng trên con đường tối tăm rộng lớn.
Trong xương cốt anh ta luôn mang một chút điên cuồng và phấn khích.
“Đừng sợ, anh đảm bảo đưa em thoát khỏi ngày tận thế.”
Ra khỏi khu nguy hiểm, mặt trời lên.
Ánh bình minh vàng rực trải dài phía sau Trì Thịnh.
Anh ta nói với tôi:
“Chỉ người tự do mới thấy được bình minh đẹp thế này. Lục Tuần, anh hy vọng em tự do, vui vẻ, như ánh bình minh ấy, không bị trói buộc bởi bóng tối, không sợ hãi bóng tối.”
Nhưng người tôi nhìn thấy đầu tiên chính là anh ấy.
Anh ấy tự do, điên cuồng, như một kẻ lãng mạn điên dại.