Lần đầu tiên tôi cảm thấy, ngày mưa tối tăm cũng không cô đơn như vậy.

Nhưng chẳng bao lâu sau, anh ấy lại biến mất khỏi cuộc đời tôi.

Tôi mở điện thoại, tìm khung chat của Trì Thịnh.

Có thể là do uống rượu, có thể là đêm quá tối, hoặc cũng có thể là những ký ức đẹp đẽ ấy quá sâu đậm.

Bỗng nhiên tôi rất nhớ anh ấy.

Mắt cay xè, gối cũng ướt một mảng rồi.

Không nhịn được, tôi gửi cho anh ấy một tin nhắn.

【Trì Thịnh, em nhớ anh quá.】

Nhưng gửi xong tôi lại thấy hối hận.

Rõ ràng đã nói nếu anh ta chưa khôi phục trí nhớ thì tôi không đáp lại.

Nên tôi lập tức thu hồi tin nhắn.

Mấy phút sau, Trì Thịnh gửi một dấu hỏi chấm.

Chắc chưa kịp thấy đâu nhỉ.

Để chắc chắn hơn, tôi gửi thêm một câu:

【Em mới mua một bộ giáp chiến nam, anh có muốn qua thử không?】

Tôi tưởng cùng lắm Trì Thịnh không thèm để ý tôi, ai ngờ anh ta gọi điện thẳng tới.

“Muộn thế còn chưa ngủ, đang làm gì đó?”

“Không có gì, anh không tới thì thôi, em còn có chó khác, cúp máy đây.”

Giọng Trì Thịnh nghe có vẻ nghiêm túc.

“Ở nhà đừng chạy lung tung, anh qua ngay.”

Trong điện thoại vang lên tiếng bạn bè anh ta lèm bèm.

Trì Thịnh đưa điện thoại ra xa, nhưng tôi vẫn nghe loáng thoáng.

“Không phải chứ, 200 cây số, lại còn mưa gió vậy mà cũng chạy về?”

“Ha ha, Trì Thịnh chuyện ngàn dặm đưa… khụ khụ… không phải lần đầu mà?”

“Không hổ là người từ nhỏ cái gì cũng đứng nhất, cá cược cũng nghiêm túc vậy, tôi thấy đây là nằm trong kế hoạch đấy.”

“Câm miệng.”

Trì Thịnh lạnh giọng ngắt lời:
“Đi thôi.”

11

Tôi mơ mơ màng màng bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Quấn chăn đi mở cửa, liền thấy Trì Thịnh đứng giữa màn đêm.

Anh ta bước vào, cánh cửa phía sau “rầm” một tiếng đóng lại.

Trì Thịnh mặc toàn thân đồ đen, dáng người cao lớn che khuất ánh sáng lờ mờ.

Cằm anh ta ẩn dưới lớp áo khoác, tóc hơi rối, còn vương vài giọt nước.

Cả người nhìn rất điềm tĩnh, nhưng ánh mắt sâu thẳm, mang theo chút cảm xúc khó đoán.

Ánh mắt anh ta đảo qua, tôi buông tay, chăn rơi lả tả xuống đất.

Tôi liền vòng tay qua cổ anh ta, hôn lên.

Môi Trì Thịnh rất lạnh, áo khoác cũng lạnh, còn vương hơi nước ẩm ướt.

Anh ta cao quá, tôi phải rướn chân lên.

Trì Thịnh liền cúi đầu xuống một chút, vừa đáp lại nụ hôn của tôi, vừa cởi áo khoác ướt ra.

Cánh tay anh ta vòng qua eo tôi, lồng ngực rắn chắc nóng rực áp qua lớp vải mỏng.

Trì Thịnh một tay đỡ sau gáy tôi, hơi rời môi ra một chút, giọng khàn khàn:

“Tuần, em uống rượu à?”

“Ừm? Một chút thôi.”

“Sao vậy?”

“Không sao cả.”

“Không muốn nói thì thôi.”

Trì Thịnh bế bổng tôi lên, tôi lập tức quấn chân quanh eo anh ta.

Anh ta bế tôi vào phòng ngủ chính, đặt lên giường.

Tiếng nước chảy từ phòng tắm vang lên, không hiểu sao lòng tôi thấy an tâm hơn nhiều.

Tắm xong, Trì Thịnh vén chăn lên chuẩn bị lên giường.

Tôi vốn quay lưng về phía anh ta, kết quả bị cánh tay anh ta vòng qua eo kéo vào lòng.

Trì Thịnh không mặc áo, lồng ngực ấm áp dán lên lưng tôi, cả người tôi đều bị anh ta ôm trọn.

Anh ta hôn nhẹ lên tai tôi:

“Ngủ đi.”

Tôi: ???

“Không làm à? Vậy anh tới làm gì?”

Trì Thịnh tức cười:

“Trong đầu em ngoài mấy chuyện đó ra, còn biết nghĩ gì khác không?”

“Thì… thì anh…”

“Thấy em tâm trạng không tốt, qua đây ngủ cùng em, ngủ trong sáng.”

“Ồ.”

Tôi chọc chọc ngón tay anh ta đang duỗi ra.

“Sao? Định yêu anh rồi à?”

“Không có. Trì Thịnh, nếu sáng mai tỉnh dậy anh lại biến mất thì sao?”

“Đương nhiên không, anh sẽ ngủ với em cả đời.”

Sáng hôm sau tỉnh dậy, quả nhiên Trì Thịnh vẫn còn ở đây.

Anh ta đứng ở ban công gọi điện thoại:

“Biết rồi, tôi sẽ đi tái khám đúng hẹn. Tôi nhớ anh từng nói ký ức sẽ hồi phục, chỉ là vấn đề thời gian.”

Thấy tôi đi ra, Trì Thịnh liền cúp máy.

Bảo tôi ngồi xuống rồi vào bếp chuẩn bị bữa sáng.

Trên người anh ta mặc cái tạp dề màu hồng của tôi, tay đảo thức ăn trong chảo rất thành thạo, dáng vẻ chuẩn “người chồng mẫu mực”.

Tôi lê dép ngồi ở bàn ăn, ngắm cảnh đẹp trước mắt.

“Ngon không? Em chắc không biết anh còn có tài nấu ăn đâu.”

“Em biết.”

“Hửm? Sao em biết?”

“À thì… nghe bạn anh nói hồi trước anh đi du học ở nước ngoài, nếu không tự nấu thì chết đói à.”

Trì Thịnh nheo mắt:

“Bạn nào?”

“Quên rồi. Thôi, đừng hỏi nữa, mau nấu nốt đi, em đói chết mất.”

Trì Thịnh quay vào bếp, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

May quá, suýt nữa thì lộ rồi.

12

Sau cái đêm hôm đó.

Không hiểu sao, tôi lại có chút ngượng ngùng.

Trì Thịnh không tìm tôi, tôi cũng không tìm anh ta.

Kỳ lạ là, cái người trước đây cứ quấn lấy tôi mãi, dạo này lại yên tĩnh đến lạ.

Lại quên tôi rồi à?

Đồ đàn ông chết tiệt này.

Tôi tức hai ngày liền, sau đó mới biết — Trì Thịnh lại âm thầm làm một cú lớn sau lưng tôi.

Hôm đó bạn thân tôi bí mật rủ tôi đi dạo phố, nhưng lại đặc biệt cho cả đội trang điểm chuyên nghiệp tới trang điểm cho tôi thật xinh đẹp.

Cô ấy dẫn tôi vòng quanh trung tâm thương mại hai vòng, rồi đi thẳng tới điểm hẹn.

Sảnh chính không có nhiều người, đèn chùm treo cao chiếu sáng mọi nơi rực rỡ như ban ngày.

Mặt đất trải đầy hoa hồng, biển hoa màu hồng uốn lượn theo cầu thang xoắn ốc đi lên.

Trên những nhành lá treo đầy ảnh.

Toàn là ảnh của tôi.

Ảnh tôi cười trộm, ngẩn người, ăn uống, lúc ngủ…

Toàn là dáng vẻ của tôi trong mắt Trì Thịnh.

Đi tiếp lên trên.

Là ảnh thời du học.

Ảnh chụp chung của hai đứa, ảnh ôm nhau, ảnh mập mờ khi còn ngây ngô…

Những bức ảnh này không phải đã bị xóa sạch rồi sao?

Cuối con đường trải hoa, là một hộp quà khổng lồ.

Tiếng bước chân xen lẫn nhịp tim đập thình thịch.

Tôi đi tới trước hộp quà.

Mở ra.

Những quả bóng bay xinh đẹp bay lên.

Bên dưới là một đôi tai mềm mại.

Là cún con à?

Tôi khẽ nhéo tai cún, cún liền cử động.

“Cún con?”

Trì Thịnh ngẩng đầu lên, dùng tai cọ nhẹ vào ngón tay tôi.

Anh ta nhướng mày, thấy tôi kinh ngạc thì ánh mắt lấp lánh vẻ đắc ý.

“Món quà này, vợ có thích không?”

Bàn tay Trì Thịnh đặt lên lòng bàn tay tôi.

Móng tay anh ta được cắt tỉa gọn gàng, ngón tay thon dài, đeo thêm vòng da màu đen càng thêm phần quyến rũ.

Anh ta đưa sợi dây bạc mảnh trên cổ cho tôi, từ từ đứng dậy.

Lúc này tôi mới nhìn rõ trang phục của anh ta.

Sơ mi xanh đậm, phối cùng áo gile đen ôm sát, cà vạt đỏ thẫm buộc lỏng lẻo.

Cả bộ đồ tông tối, nhưng eo lại buộc một dải ruy băng hồng, thắt thành nơ bướm hoàn hảo.

Trì Thịnh đặt tay tôi lên nơ bướm ấy.

“Anh tặng chính mình cho vợ. Khi nào thì vợ cho cún con một mái nhà đây?”

Tôi nắm chặt dây nơ, kéo anh ta lại gần.

“Nhớ lại hết rồi à?”

“Nhớ hết rồi. Lục Tuần, xin lỗi em vì đã để em đợi lâu như vậy.

“Mặc dù anh từng quên em, nhưng không giấu em đâu — hôm ở quán bar, anh lại trúng tiếng sét ái tình với em lần nữa.

“Tim anh mách bảo, anh muốn có em. Nên, vẫn là em, cả đời này chỉ có thể là em thôi.”

Tôi quay người, kéo dây dắt cún, từng chút từng chút siết chặt, ngẩng đầu hôn lên yết hầu anh ta.

Yết hầu Trì Thịnh lăn mấy cái.

“Đi nào, dắt cún con về nhà.”

Trì Thịnh hơi ngẩng cổ, nghiêng đầu, khóe môi cong lên nụ cười rạng rỡ không giấu diếm.

Dắt về phòng ngủ.

Trì Thịnh tự giác quỳ xuống đất, cởi giày cao gót của tôi, từ bắp chân hôn dọc lên.

Tôi nắm chặt tai cún của anh ta, tay luồn vào mái tóc mềm mại.

Giữa chừng, Trì Thịnh còn thay bộ váy ngắn khác.

Nam hầu quỳ gối, quyến rũ đến chết người.

(Chính văn hoàn)

Phiên ngoại 

Sáng sớm tỉnh dậy.

Group gia tộc nhà Trì Thịnh nổ tung.

Có người đăng lên cả đống ảnh.

Có ảnh tôi mở hộp quà, ảnh cún con Trì Thịnh ló đầu ra, ảnh tôi hôn anh ta, ảnh tôi dắt dây dắt chó…

Cụ ông nhà họ Trì gọi tới liên tục không ngừng.

“Cô ta là ai?! Có phải con bé từng du học cùng con không?!”

“Cô ấy là trưởng nữ nhà họ Lục, Lục Tuần.”

“Ta không cần biết cô ta là ai, ta chỉ hỏi mày, sao mày lại làm chó cho người ta ngoài kia hả?!!! Mày có cần mặt mũi không? Mày không cần ta còn cần! Mất hết mặt mũi rồi, cái đồ chó này, mày đi spa…”

Ông cụ mắng đến phát điên, Trì Thịnh thẳng tay cúp máy.

Nhưng ngay sau đó, điện thoại của mấy anh em lại gọi tới.

Trì Thịnh liếc nhìn tôi một cái, ra ngoài nghe điện.

Tôi lén lút đi theo sau anh.

Trong điện thoại là giọng mấy anh em rối loạn:

“Không đến mức thế chứ anh Thịnh, thua thì thua, đâu cần làm chó thật đâu…”

“Các cậu biết cái gì, nói bậy. Đây là một phần trong kế hoạch — kế hoạch theo đuổi cô ấy, kế hoạch cưới cô ấy, kế hoạch làm chó của cô ấy, hiểu chưa? Thôi đi, các cậu có chủ nhân chưa? Chưa đúng không? Không hiểu đâu.”

“…”

Trì Thịnh vừa quay đầu lại thì thấy tôi đang cười tít mắt nhìn anh ta.

“Tôi nói này, hôm qua anh ăn mặc như vậy, còn bảo tất cả mọi người rút hết, sao vẫn bị chụp ảnh, còn đăng lên group gia tộc nữa?”

Trì Thịnh giơ điện thoại ra trước mặt tôi:

“Lục Tuần, em đúng là không có lương tâm, váy vừa kéo lên là coi như không quen biết luôn.”

“… Nhưng mà tại sao Giang Tối lại có trong group nhà anh?”

Chẳng phải người đó là bạn trai mập mờ của bạn thân tôi sao?

Cái clip Trì Thịnh mạnh miệng cá cược lúc trước cũng là Giang Tối chuyển cho bạn tôi mà.

“Giang Tối tuy không hơn anh mấy tuổi, nhưng là chú ruột của anh. Hồi đó bố mẹ chú ấy ly hôn, chú ấy đổi sang họ mẹ.

“Sau này chú ấy thích một cô minh tinh nhỏ — à, chính là bạn thân em đó. Ông cụ không đồng ý, tức điên lên.

“Để chuyển hướng hỏa lực, chú ấy mới đăng ảnh của anh.”

Mà điều khiến Trì Thịnh tức nhất là:

Trước khi khôi phục trí nhớ, anh ta phát hiện trong điện thoại mình có một album ảnh bí mật.

Nhưng lại không nhớ nổi mật khẩu.

Sau khi hồi phục trí nhớ, anh ta mới nhớ ra — mật khẩu chính là ngày đầu tiên hai người gặp nhau.

Mở ra được album, dựa vào ảnh trong đó, anh ta thành công thuyết phục hội bạn thân của tôi, giành được sự ủng hộ của mấy bà mẹ vợ nhỏ.

Nhưng chuyện này lại bị Giang Tối lộ ra cho mấy anh em của anh ta biết.

Mấy anh em lén giấu chuyện này, định xem Trì Thịnh định giở trò gì tiếp.

Không ngờ… bị dọa sững.

Trừng mắt nhìn ảnh, vội truyền lên group, rồi nhanh chóng rút khỏi chỗ couple nên về với nhau.

Tôi đã hiểu rõ.

Cái người Giang Tối này, đúng là “giấu công dày sâu”.

(Toàn văn hoàn)