Mang khoản tiền khủng về nhà, việc đầu tiên tôi làm là chạy thẳng lên lầu.
Gõ cửa, mở cửa là Kiều Nguyệt.
“Tiền Tiền, cậu về rồi à.”
Tôi gật đầu, vào trong.
Cố Minh đang ngồi trước bàn làm việc, trên màn hình toàn là mấy dòng code tôi nhìn không hiểu.
“Tiền tôi mang về rồi, mấy chuyện sau này giao cho hai người lo nhé.”
Tôi đặt một tấm thẻ trước mặt anh ta:
“Trong này có hai trăm triệu, mật mã sáu số 0.”
Dòng chữ lại bắt đầu nhảy lên:
【Trời ơi, gì thế này? Sao lại là người qua đường đưa tiền cho nam chính? Không lẽ muốn đổi nữ chính à?】
【Đừng mà! Tôi chỉ công nhận Kiều Nguyệt là nữ chính thôi, người qua đường biến đi!】
【Mấy người ngốc à? Ai đưa tiền chẳng được, miễn là nam chính khởi nghiệp thành công là được rồi! Giờ Giang Tuyết đi rồi, Kiều Nguyệt lại ở bên cạnh Cố Minh, cốt truyện chẳng phải đúng cái chúng ta mong sao?】
【Hả? Thế cũng được à?】
Khi Cố Minh nhìn tôi đầy cảm kích, tôi cầm thẻ quay sang đưa cho Kiều Nguyệt:
“Cô em à, tiền này cậu cầm đi, anh ấy lo kỹ thuật, cậu quản lý tiền. Phân công rõ ràng thì mới làm nên chuyện lớn chứ!”
9
He he, quả nhiên tôi thật là thông minh lanh trí.
Số tiền này mà tôi đưa thẳng cho nam chính, thế thì nữ chính còn vai trò gì nữa chứ?
Nhỡ đâu nam chính lại yêu tôi thì sao? Như thế thì toi rồi!
Tôi là người kiên định với chủ nghĩa không kết hôn không sinh con cơ mà.
Cho dù anh ấy là nam chính, đẹp trai ngời ngời, tiền đồ xán lạn, tôi cũng không có hứng thú đâu.
Không hổ là nam nữ chính của truyện gốc, làm việc rất có hiệu quả.
Chỉ trong vòng một tuần ngắn ngủi đã gom đủ người, bắt đầu vận hành công ty.
Lần này khởi nghiệp, tiền vốn dư dả, không cần phải dè chừng, có thể mạnh dạn làm.
Công ty game mới do Cố Minh thành lập cũng nhanh chóng có tiến triển.
Theo dòng chữ chạy nói, trước đây Kiều Nguyệt thuê một phòng trọ nhỏ gần khu tôi sống, cuộc sống rất chật vật.
Nghĩ vậy tôi cũng thấy không nỡ, lúc họ mới bắt đầu gom team, tôi đã mời cô ấy chuyển qua nhà tôi ở.
Nhưng chưa được hai ngày thì dòng chữ chạy lại nổ tung.
【Không được rồi! Sao bảo bối Kiều Nguyệt nhà ta lại đi ở nhờ nhà người qua đường thế kia? Không ở chung với nam chính thì làm sao tình cảm phát triển được chứ?】
【Người qua đường thật là chướng mắt, chỉ muốn nhào vào truyện đấm cho một trận!】
【Nói nghe, người qua đường này chẳng phải cố ý chen vào vì thích nam chính à?】
Tôi: ???
Xin hỏi cái gì thế??? Tôi đã cố gắng hết sức để chỉnh lại cốt truyện rồi mà, sao vẫn bị các người chửi hả?
Mấy người có bị bệnh không đấy?
Không biết thế nào là lễ nghĩa liêm sỉ à?
Nam chưa cưới, nữ chưa gả, chưa kết hôn mà ở chung nhà, đối với con gái thì ảnh hưởng rất lớn đó, biết không?
“Tiền Tiền, cậu sao vậy? Sao mặt mày giận dữ thế, ai chọc cậu à?”
Kiều Nguyệt từ ngoài về, thấy tôi bực bội thì hỏi.
Giọng nhẹ nhàng, đưa ly trà sữa trong tay cho tôi.
“Nè, dưới lầu mới mở tiệm trà sữa, tớ mua cho cậu một ly.”
Tôi nghiến răng ken két, vò nát tờ khăn giấy trên đùi:
“Bực mình với lũ sói mắt trắng mấy cái dòng chữ chạy kia chứ còn gì!”
Kiều Nguyệt nghiêng đầu chớp mắt, mở nắp, cắm ống hút vào ly trà sữa, dí đến sát miệng tôi:
“Thôi mà, uống trà sữa cho bớt giận. Người ngu thì đầu óc mới không bình thường, đừng chấp làm gì.”
Tôi nhận lấy uống một ngụm, thấy mùi vị có chút quen quen.
Nhìn kỹ thì, ối chà, chẳng phải là tiệm trà sữa tôi mới đầu tư hôm trước sao?
Hôm nay hình như là ngày khai trương.
“Trà sữa ngon đó, làm ăn có đông không?”
Kiều Nguyệt hút một hơi dài:
“Đông lắm, tớ phải xếp hàng những hai mươi phút đó.”
Tôi dựa vào ghế sofa thở ra một hơi hài lòng.
Đông khách là tốt rồi.
Tiệm trà sữa này trước vốn nằm ở con phố khác, tôi thường hay đặt giao tận nơi.
Nhưng mấy hôm trước bỗng dưng tiệm biến mất khỏi app giao hàng.
Tôi đặc biệt ghé hỏi thử, mới biết vì tiệm dùng nguyên liệu xịn, chi phí cao, lời lãi ít, nên suýt phải đóng cửa.
Nhưng tôi thích đồ uống nhà họ lắm, tiệm có tâm thế này sao có thể để chết yểu chứ?
Cân nhắc vài phút, tôi quyết định đầu tư một triệu vào tiệm, không tính lời lãi.
Có tôi hậu thuẫn, ông chủ quyết định tiếp tục mở lại, còn khai trương thêm một chi nhánh ngay dưới khu tôi ở.
Sau khi đầu tư xong tiệm đầu tiên, tôi bỗng nhận ra mình không thể cứ ăn sẵn thế này, cũng không thể đặt hết cược vào nam nữ chính.
Nhỡ đâu nam chính lại thất bại nữa thì sao?
Đến lúc đó, mấy chục triệu của tôi sợ cũng không đủ cho anh ta khởi nghiệp lần nữa đâu.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi đem hai chục triệu gửi tiết kiệm dài hạn, để dành lại chín triệu, còn năm chục triệu còn lại thì thuê công ty đầu tư chuyên nghiệp để đầu tư hộ.
10
Dòng chữ chạy cứ liên tục gào lên bắt Kiều Nguyệt dọn qua ở chung với Cố Minh, tôi làm bộ như không thấy.
Buồn cười chết mất, Kiều Nguyệt thơm thơm mềm mềm thế, tôi còn muốn ở chung với cô ấy hơn nhé?
Dù gì cô ấy cũng là kiểu vừa đảm việc nhà vừa giỏi bếp núc, tay nghề nấu nướng thì siêu đỉnh, còn làm được vô số món bánh ngọt tinh tế nữa.
Quan trọng nhất là cô ấy giữ nhà rất gọn gàng ngăn nắp.
Trước đây tôi ở một mình, nhà lúc nào cũng như cái ổ lợn.
Có cô ấy ở cùng, nhà lúc nào cũng sạch bóng, ở trong thấy vui hẳn lên.
Mà theo lời dòng chữ, sau khi Kiều Nguyệt giúp Cố Minh khởi nghiệp, cô ấy sẽ từ bỏ công việc giáo viên cấp ba, toàn tâm toàn ý chăm sóc Cố Minh, sau đó trở thành một người vợ dịu dàng hiền thục chuẩn mẫu.
Chuyện này tôi hoàn toàn không đồng ý, cũng chẳng hiểu nổi.
Tại sao nữ chính lại nhất định phải vì tình yêu mà từ bỏ sự nghiệp, trở thành một cô gái sống phụ thuộc vào nam chính chứ?
Kiều Nguyệt có năng lực xuất sắc mà!
Ba năm nay, cô ấy không chỉ thi đỗ vào biên chế, còn dẫn dắt cả lớp thi đại học đạt tỷ lệ đỗ rất cao.
Năm ngoái thủ khoa khối xã hội toàn thành phố cũng chính là học trò của cô ấy đó.
Năm nay cô ấy còn được bình chọn là giáo viên ưu tú.
Ở chung thời gian qua tôi cũng từng trò chuyện với cô ấy, biết rõ cô ấy rất yêu công việc, rất thích cảm giác dạy dỗ học trò.
Sự nghiệp của cô ấy đang có tương lai rất sáng lạn, cô ấy vốn nên tỏa sáng trong lĩnh vực mình yêu thích.
Cớ gì phải vì một người đàn ông mà từ bỏ tất cả?
Thế nên mặc cho dòng chữ chạy có gào to thế nào, chửi tôi ra sao, điểm này tôi nhất định không nhượng bộ.
Hơn nữa tôi cũng không tin nhất định phải sống chung mới có thể phát triển tình cảm.
Tôi ở chung với Kiều Nguyệt một tháng rồi, trừ bữa trưa ai ăn nấy lo, còn buổi tối cô ấy hay nấu thêm phần cho Cố Minh, khi anh ấy tan làm về thì cô ấy mang cơm lên cho anh ấy.
Đi đi lại lại như vậy, tôi nhìn thấy rất rõ — ánh mắt Cố Minh nhìn Kiều Nguyệt đã dịu dàng hơn rất nhiều.
Nửa năm sau, game mới mà công ty của Cố Minh phát triển đại bạo, lợi nhuận vô cùng khả quan.
Một năm sau, nhờ vào hơn chục tựa game hot, công ty chính thức niêm yết.
Đúng như cốt truyện gốc, Cố Minh cũng nhận ra tình cảm của Kiều Nguyệt.
Ngày 20/5 (Valentine của Trung Quốc), anh ấy cầm theo cổ phần công ty cùng toàn bộ tài sản dưới tên mình, cầu hôn Kiều Nguyệt.
Nhờ khoản đầu tư hai trăm triệu của tôi, trong công ty game của anh ấy tôi giữ phần lớn cổ phần, tiền chia cổ tức hàng năm cũng lên tới vài trăm triệu.
Nhìn đồng hồ, sắp cuối tháng rồi, nếu tháng này không viết nổi truyện thì tháng sau tôi lại phải uống gió Tây Bắc mất thôi.
Sau khi Cố Minh và Kiều Nguyệt kết hôn, anh ấy càng có chí tiến thủ.
Giờ anh ấy không thỏa mãn với việc chỉ là chủ một công ty game nhỏ nữa.
Đúng như cốt truyện gốc, anh ấy bắt đầu lấn sang các ngành khác.
Tôi biết anh có hào quang nam chính, làm gì cũng sẽ thành công.
Nên tôi cứ bám theo đầu tư tiếp.
Tiền trong tài khoản ngân hàng của tôi tăng với tốc độ khủng khiếp.
Sau khi giàu lên chỉ sau một đêm, giờ tôi lại có số tiền mà tiêu mấy đời cũng không hết.
Cân nhắc một hồi, tôi thành lập luôn một quỹ từ thiện.
Kể từ khi hai người họ kết hôn, dòng chữ chạy đã yên ắng suốt.
Vậy mà hôm nay lại đột ngột xuất hiện.
【Ơ sao cốt truyện thấy có gì sai sai thế nhỉ? Không phải Cố Minh mới là người thành tỷ phú à? Sao giờ người qua đường lại thành tỷ phú rồi?】
【Người qua đường gì chứ, đây là Kim Tiền Tiền tỷ phú của chúng ta! Cốt truyện đã thay đổi từ lâu rồi, giờ chị ấy là mẹ kim chủ của nam nữ chính mà!】
【Tôi là tác giả gốc đây, bộ “Kế hoạch nuôi dưỡng tỷ phú” hiện đang xin đổi tên thành “Tôi nhờ dòng chữ chạy giàu lên rồi thành mẹ kim chủ của nam nữ chính”, một tiếng nữa sẽ cập nhật đổi tên nha!】
【Ơ hả? Không đúng chứ? Sao người qua đường lại thành nữ chính lớn thế này?】
【Tôi hiểu rồi, tác giả chắc chắn là đã xuyên vào chính truyện của mình rồi, người qua đường chính là tác giả đúng không?】
【Chả trách Kim Tiền Tiền biết trước khi nào nữ chính có cơ duyên, còn luôn nhanh tay giành trước, thì ra là thế! Tác giả không biết xấu hổ!】
【Tác giả đồ… XXX…】
Dòng chữ toàn chửi tác giả, tôi hơi chột dạ nhìn hai bé con mũm mĩm đang nằm bên cạnh mình, không nhịn được đưa tay véo má bé gái một cái.
He he he, chửi tác giả thì không chửi tôi được nhé…
[Hoàn]