12
Văn phòng.
Kỳ Dạ gọi điện cho vợ, nhưng điện thoại luôn báo đang bận.
Anh day thái dương đau nhức.
Người giúp việc ở biệt thự nói vợ dậy ăn xong là đi ra ngoài rồi, không nói đi đâu, cũng không biết khi nào về.
Anh hỏi trợ lý:
“Cô ấy chặn tôi rồi à?”
Trợ lý nhìn tổng tài nhà mình khí áp thấp đến mức sắp đóng băng, run rẩy trả lời:
“Chắc là… đúng vậy…”
Cả phòng lập tức im lặng.
“Đi điều tra, cô ấy đang ở đâu!”
Chưa được bao lâu, trợ lý tra được tin tức, run run báo cáo:
“Phu nhân cùng bạn đã sang Anh rồi… còn mua vé xem show biểu diễn người mẫu nam…”
Kỳ Dạ đặt điện thoại xuống.
Tin nhắn WeChat lúc đầu còn gửi được, nhưng khi anh vừa nhắn hỏi chừng nào vợ về thì lập tức bị chặn luôn, hiện lên dấu chấm than đỏ.
Vợ anh chặn anh rồi.
Cô ấy diễn quá giỏi, cứ tưởng tối qua cô ấy thực sự tha thứ cho mình.
Nhưng anh cũng chẳng làm gì được cô nhóc này, không thể mắng, không thể đánh, chỉ có thể dỗ dành, cầu xin cô thương anh một chút.
Có lúc anh cảm thấy, mình đối với cô ấy chỉ là món đồ chơi có cũng được, không có cũng không sao.
Nhưng anh cam tâm tình nguyện làm đồ chơi của cô ấy.
Không những làm, mà còn muốn làm đồ chơi duy nhất của cô ấy, không cho ai tranh giành.
Ban đầu anh không giả vờ ngốc là vì biết với tính cô, sẽ không dễ gì chấp nhận anh.
Cô thích chơi nhưng lại là người biết đủ, sẽ không chủ động tiếp cận nhà họ Kỳ.
Anh sợ nếu để lộ bản thân thật sẽ dọa cô chạy mất.
“Đặt vé máy bay ngay, tôi phải qua đó tìm cô ấy.”
“Bảo người bên đó bảo vệ cô ấy, tuyệt đối không để xảy ra chuyện gì.”
“Vâng… có cần ngăn phu nhân không cho xem show không ạ?”
“Không cần.”
Nếu giờ còn ngăn không cho xem thì chắc càng khó dỗ hơn.
Dù sao show kia cũng chỉ hơi táo bạo chút, cô ấy cũng chẳng làm gì được.
“À, còn nữa, cô Tiểu Tô đang chờ ngoài, nói muốn gặp anh, xin anh đừng phong sát cô ta.”
“Bảo cô ta cút! Nếu không có cô ta, vợ tôi cũng sẽ không hiểu lầm rồi bỏ chạy.”
“Thông báo cho người dưới, sau này cấm cô ta vào công ty.
Nhỡ đâu vợ tôi tới công ty, thấy cô ta chắc chắn sẽ không vui.”
“Vâng, tuân lệnh!”
13
Anh Quốc.
Tôi và bạn thân xem show xong, adrenaline vẫn còn tăng vọt, từ đầu tới cuối khóe miệng không hạ xuống nổi.
Nhưng khi tôi nhìn thấy bên đường đậu một chiếc Koenigsegg màu đen bóng loáng, bên cạnh là một người đàn ông cao lớn vai rộng eo thon, mặc áo sơ mi đen.
Người đàn ông kẹp điếu thuốc trong tay, ánh lửa cam đỏ lúc ẩn lúc hiện, anh cúi đầu như đang nghĩ gì đó, nhưng khí thế tỏa ra rất nặng nề.
Tôi theo bản năng bị thu hút.
Có lẽ anh nhận ra có người nhìn mình, bèn ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt ban đầu lạnh lùng cảnh cáo, nhưng khi chạm vào tôi liền chuyển thành dịu dàng.
Anh dập thuốc, sải bước về phía tôi.
Bạn thân tôi vừa thấy thì hoảng:
“Má ơi, chồng cũ cậu đuổi tận qua Anh luôn kìa! Tới bắt gian à?
Anh ta không giả ngốc nữa thì khí thế đáng sợ quá, tớ sợ chết mất, chị em tự lo nha!”
Nói xong là chạy biến luôn.
Tôi còn chưa kịp kéo cô ấy đi cùng thì người đã mất hút.
Tôi chưa kịp phản ứng đã bị kéo vào một vòng tay nóng hổi.
Giọng nói trầm thấp mang theo từ tính vang lên bên tai:
“Vợ ơi, anh nhớ em chết mất.”
Hơi thở nóng rực phả lên làn da mỏng manh sau tai tôi.
Tôi mặt đỏ không có tiền đồ!
Chết tiệt, Kỳ Dạ cái sức hút này!
Nhưng tôi vẫn cố đẩy anh ra:
“Chồng cũ, giữ khoảng cách!”
Anh lại kéo tôi vào lòng, lần này ôm nhẹ hơn, cúi đầu nhìn tôi:
“Vợ ơi, có phải em biết rồi không?”
Tôi hừ một tiếng:
“Tổng giám đốc Kỳ, anh cao cao tại thượng như vậy, thiếu gì phụ nữ? Sao phải giả ngốc lừa tôi?”
“Anh chưa nhận được giấy ly hôn luật sư tôi gửi sao?”
Khuôn mặt anh thoáng qua vẻ hoảng loạn.
Anh có nhận được, nhưng không dám nhận:
“Không… phát hiện em biến mất, anh lập tức bay qua tìm em.”
“Vợ ơi, nghe anh giải thích.”
“Ban đầu giả ngốc là để đối phó với đấu đá trong nhà, để bảo vệ bản thân.
Sau đó giả ngốc với em là vì sợ em không thèm nhìn anh.”
“Trình Âm, cưới em là do anh tự chọn, là anh tranh giành mới có được em, không phải ai cũng có thể thay thế được, là anh chọn em, em hiểu không?”
“Anh không đồng ý ly hôn. Đời này anh là người của em, chết cũng là ma của em, kiếp này theo em cả đời.”
“Ơ?”
Đến lượt tôi ngơ ngác không nói nên lời.
Sao anh ta lại phải bám lấy tôi thế?
Chẳng lẽ anh ta giống tôi, cũng là loại người nông cạn, thích cái mặt của tôi?
Từ nhỏ đến giờ, ai gặp mặt tôi chẳng khen đẹp.
Nhưng mấy chuyện đó tôi không để tâm.
Dù sao anh cũng là đối tượng liên hôn tốt nhất mà tôi có thể với tới, lại bị tôi “huấn luyện” rất tốt.
Giờ hiểu lầm đã giải quyết xong, vậy thì cứ tiếp tục tận dụng thôi.
Nhưng tôi vẫn phải “câu” anh thêm tí, không thì ai biết sau này anh có lại giấu tôi chuyện gì nữa không!
14
Trưa hôm sau.
Khi tôi tỉnh dậy thì toàn thân mỏi nhừ, còn người đàn ông bên cạnh thì ngồi làm việc ở sofa trước giường.
Có lẽ sợ tôi chạy mất nên anh ta không vào thư phòng trong phòng suite.
Phát hiện tôi đã tỉnh, anh đặt laptop xuống, tháo kính gọng kim loại, bước lại gần, cúi đầu hôn lên trán tôi:
“Bảo bối, chào buổi sáng~”
“Ừm.”
Tôi qua loa trả lời anh một câu.
Đồ chó chết này, tối qua không biết mệt là gì, suýt nữa cày nát luôn cái giường tôi rồi!
“Tới giúp em thay đồ nhé, em định ra ngoài một lát.”
“Vợ đi đâu vậy? Anh chở em đi.”
“Không cần.”
Nhìn bộ dạng tò mò của Kỳ Dạ, tôi bỗng nảy sinh ý định trêu anh ta:
“Muốn quản tôi à?”
“Không, không phải, anh chỉ sợ em ngồi xe bên ngoài không thoải mái thôi, để anh làm tài xế cho em được không?”
“Có người tới đón tôi rồi, không cần anh.”
“Là ai vậy? Lái xe có ổn không? Nhỡ đâu làm em — người vợ duy nhất của anh — bị thương thì sao?”
Nhìn bộ dạng bị dằn mặt của anh, tôi đưa tay vỗ vỗ má anh:
“Ngoan nào, đừng hỏi nữa.”
“Chó con thì không được phép hỏi chuyện của chủ nhân đâu nhé~”
Thấy anh tội nghiệp, tôi nói tiếp:
“Tối qua trên giường anh chẳng phải đã hứa rồi sao, sẽ nghe lời tôi, tôi bảo đi đông không dám đi tây cơ mà?”
“Sao nào, định lừa tôi à?”
“Không… không dám lừa vợ… Quần áo của em anh đã chuẩn bị xong rồi, kem đánh răng trong phòng tắm cũng đã bóp sẵn cho em, ăn trưa xong rồi hãy ra ngoài nhé?”
Nửa tiếng sau.
Tôi gọi điện cho bạn thân, không ngờ cô ấy nói:
“Âm Bảo, nhà tớ có việc nên phải về nước rồi, mấy lịch trình sau không đi cùng cậu được nữa. Hay cậu cũng về đi? Tớ thấy mấy anh người mẫu đó cũng bình thường thôi, nhìn nhiều rồi cũng mỏi mắt.”
“Cậu chắc là nhìn chán rồi à?”
Tôi tức cười.
Lúc trước ai là người cứ đòi từ Pháp bay qua Anh xem show người mẫu hả?
Tôi liếc qua người đàn ông trên sofa.
Không biết từ khi nào anh ta đã thay đồ, áo vest đen bên trong trống không.
Thân hình quyến rũ lộ ra hết.
Không cần đoán cũng biết lúc tôi ăn cơm nửa tiếng, anh ta đã làm gì.
Cúp máy xong, tôi đi tới gần anh:
“Có rảnh không?”
“Có chứ, vợ muốn anh làm gì nào?”
Anh tưởng sau khi cho bạn tôi về nước thì tôi sẽ không tự đi xem nữa sao?
Sắc mặt anh hơi thay đổi, mắt rưng rưng vài giọt lệ:
“Vợ ơi, đừng đi xem họ mà, nhìn anh thôi được không?”
“Thân hình họ có đẹp thì anh cũng có mà, vợ chẳng phải thích cơ bụng tám múi của anh nhất sao?”
“Anh còn có rất nhiều rất nhiều tiền, em không cần làm gì cả, chỉ nằm đó thôi cũng tiêu không hết mười đời.
Còn bọn họ, phải ra ngoài phơi mặt bán sắc kiếm tiền.”
“Vợ ơi, làm ơn… chơi với anh đi~”
“Làm ơn mà~”
“Làm ơn làm ơn~”
Kỳ Dạ kéo tay tôi đặt lên dưới cổ áo anh.
Cảm giác đúng là rất tuyệt.
Bạn thân nhắn ngay:
【? Cậu có hiểu nhầm thái tử gia Kỳ Dạ không đấy? Anh ta chỉ giả ngốc thôi, không phải tàn phế đâu! Với gương mặt đó, một ngày ngủ 800 lần cũng chẳng chán đâu!】
Đã cầu xin như vậy rồi, tôi miễn cưỡng cho anh chút mặt mũi:
“Được, nhưng phải nghe tôi chỉ huy, biết chưa?”
“Ừ ừ, anh nghe lời vợ nhất mà.”
“Anh có một bộ đồ mới mua, để trong tủ đấy, đi mặc cho tôi xem nào?”
“Được! Em cho anh hỏi bộ gì vậy?”
“Đồ… quản gia nam.”
“Cảm ơn vợ đã thưởng~ Anh đi thay ngay!”
Nhìn ông chồng có tiền, đẹp trai, lại nghe lời như vậy…
Hôm nay chắc chắn lại là một trải nghiệm mới mẻ.
Làm người phụ nữ thành công, cuộc sống mỹ mãn cũng chỉ đến thế mà thôi.
[Hoàn]