Điện thoại tôi reo liên tục.
Bảo sao dạo này Tô Oánh cứ gửi lời mời kết bạn mãi.

Có lẽ vì uống chút rượu, tôi đột nhiên tò mò không biết cô ta muốn gửi gì cho mình.
Thế là đồng ý kết bạn.

Vòng bạn bè của Tô Oánh toàn là ảnh chụp chung với Chu Trì An.
Chỉ trong một tháng, bọn họ đã cùng nhau đến Thương Sơn Nhĩ Hải, Cung điện Potala, phố Paris…

Toàn là những nơi tôi từng mong được đi, vậy mà khi tôi đề cập thì Chu Trì An luôn lấy lý do không có thời gian.

Chu Trì An vốn không thích chụp ảnh, vậy mà trong ống kính của Tô Oánh lại dịu dàng cưng chiều, không hề lộ vẻ khó chịu.

Vừa kết bạn xong, Tô Oánh lập tức gửi một tấm ảnh.

Ảnh Chu Trì An đang nhắm mắt nằm trên giường, cô ta ghé sát hôn lên anh.

【Này này, câu dẫn đàn ông cũng nên có chừng mực chứ.】
【Nếu chị không quay về, bạn trai chị sẽ thành của tôi đấy~】

Bình luận thì sắp khóc thương rồi.

【Hu hu hu, nữ chính thà giả làm tiểu tam độc ác để tác hợp cho nam chính và nữ phụ, cô ấy sao lại tốt thế chứ!】

【Bé cưng còn ngốc nghếch chưa nhận ra mình đã thích nam chính mất rồi!】

【Haha nữ phụ ghen đến vặn vẹo rồi, bảy năm tình cảm sao bằng một tháng với nữ chính được chứ. Bảo sao bé cưng là yêu tinh dụ người chuyển kiếp mà!】

【Ngày mai bài hát của nam chính sẽ bùng nổ khắp mạng, chờ xem nữ phụ bị vả mặt, ghen đến phát điên!】

Tôi không ghen, cũng không hối hận khi chia tay.

“Kỳ Kỳ, đi mua cho tôi củ khoai lang nướng.”

Anh liếc nhìn tôi, móc điện thoại gọi ship đồ ăn.

Chưa đến nửa tiếng, củ khoai lang nóng hổi đã được mang tới.

Kỳ Kỳ bẻ một phần ba đưa tôi.
“Giám đốc Văn, ăn thử một ít thôi, tối rồi ăn cái này khó tiêu.”

Trong mắt anh không giấu được sự quan tâm.

Tôi không nhịn được bật cười.

Kỳ Kỳ nhìn tôi khó hiểu.

Tôi lau giọt nước mắt bật ra khi cười, giải thích:
“Từng có người vì mua khoai lang nướng cho tôi mà đi bộ cả mấy tiếng, lấm lem lôi thôi, trong khi chỉ cần gọi ship là xong.”

Kỳ Kỳ sững người.

“Người đó ngốc thật.”

Đúng vậy.
Tình cảm nửa vời, chỉ là giả dối.
Chỉ có tôi từng coi đó là chân tình.

13

Ngày hôm sau, quả nhiên Chu Trì An leo thẳng lên vị trí số một trên bảng xếp hạng âm nhạc.
Giữ vững ngôi đầu suốt hơn một tuần.

Cái tên “ca sĩ Chu Trì An” bùng nổ khắp mạng xã hội.
Rất nhiều người trong giới nhắn tin chúc mừng vào điện thoại tôi.

Khen tôi có mắt nhìn người, đã sớm nắm được một “cổ phiếu tiềm năng”.

Tôi không trả lời.

Lời mời đại diện thương hiệu, sự kiện, phỏng vấn của Chu Trì An nhiều không xuể.

Tô Oánh thì liên tục khoe ảnh đồ hiệu lên vòng bạn bè.
Nhìn không khác gì một quý cô giới thượng lưu.

Hôm ấy, tôi đến một công ty mỹ phẩm bàn chuyện hợp tác, lúc đang chờ trong phòng họp thì Chu Trì An bất ngờ xông vào.

Có lẽ nổi tiếng khiến con người ta thay đổi, giờ đây trong ánh mắt ôn hòa của anh cũng lộ ra vài phần sắc bén.

Anh từ trên xuống dưới quan sát tôi hồi lâu, mím môi nói:
“Em làm ở công ty này à?”
“Giám đốc Trương là fan của anh, anh có thể giúp em…”

“Kỳ Kỳ!”

Kỳ Kỳ bưng cà phê bước vào theo tiếng gọi.

Anh cao hơn Chu Trì An nửa cái đầu, thân hình vạm vỡ, ánh mắt khi nhìn xuống người khác có chút dữ dằn.

“Ngài Chu mới nổi đây định để bị kiện vì xâm phạm cơ mật công ty sao?”

Kỳ Kỳ cung kính dâng cà phê:
“Tổng giám đốc Văn, thêm gấp đôi sữa, mời dùng thử.”

Chu Trì An khựng lại, nghẹn lời:
“Tổng giám đốc Văn? Em khởi nghiệp rồi à?”

“Liên quan gì đến anh.”

Bị Kỳ Kỳ chặn họng, sắc mặt Chu Trì An cứng lại nhìn tôi.
Ánh mắt đen nhánh như chiếc thuyền giấy ướt mưa, từ từ chìm xuống, dường như không dám tin tôi lại để mặc Kỳ Kỳ nói chuyện với anh không chút nể nang.

Thì sao chứ.
Mới thế đã thấy tự ái tổn thương không chịu nổi à?

Bàn chuyện xong, xuống tầng dưới tôi lại thấy chiếc xe RV của Chu Trì An.

Tô Oánh đang ung dung dựa vào xe nghịch điện thoại.

Thấy tôi, cô ta bĩu môi:
“Đuổi theo tận công ty người ta để đòi quay lại, chị cũng khát quá rồi nhỉ!”
“Hay biết Chu Trì An nổi tiếng rồi, không giả vờ cao giá nổi nữa đúng không?”

Tô Oánh chu môi:
“Mau đưa anh ấy đi đi, anh ấy ngủ cũng chẳng yên ổn, phiền chết tôi rồi!”

Nhìn cô ta lải nhải mà phiền thật sự.
Tôi quay sang dặn Kỳ Kỳ:
“Gọi cảnh sát giao thông báo có xe đỗ sai quy định.”

Chu Trì An mới nổi, đương nhiên không thể để dính phốt vì chuyện đỗ xe lên hot search, Tô Oánh cuống quýt gọi điện xử lý.

Sau khi tôi rời đi, bình luận lại náo loạn.

【Bé cưng nữ chính để nhường chỗ cho nữ phụ, tự chọn rời đi, thế là nam chính đuổi theo, rồi bùm bùm bùm, hehe!】

【Nữ chính đúng là thiên thần mà, nữ phụ không biết điều còn ép nam chính phải công khai cô ta là bạn gái chính thức trong concert, đúng là quá đáng!】

【Rồi rồi anh ấy đến rồi, nam chính mang theo cái tát đang tới, nữ phụ dám bắt nạt bé cưng thì chờ chết đi!】

Tôi nhướng mày, bắt đầu thấy mong chờ.

Vừa ngồi vào bàn ăn, Chu Trì An đã đẩy cửa bước vào.

Vẻ mặt đầy tức giận, nhưng khi thấy Kỳ Kỳ bên cạnh tôi thì hơi khựng lại.

“Hắn là ai?”
“Đừng nói với tôi là chỉ là đồng nghiệp bình thường.”

Cằm Chu Trì An căng chặt, nhìn chằm chằm vào bó hoa hồng trên bàn, cười khẩy:
“Vài tháng thôi đã thay lòng rồi.”
“Hay là hai người vốn đã qua lại từ trước, chia tay tôi vì hắn, còn lấy cớ là vì Tô Oánh, đúng không?”

Kỳ Kỳ không nói hai lời, bắt đầu xắn tay áo.

“Đừng động tay,” — tôi đưa tay cản lại.

“Chu Trì An, anh đến tìm tôi chỉ để hỏi mấy chuyện này sao?”

Chu Trì An sững người, trong mắt lại bốc lên lửa giận.

“Em đã nói gì với Tô Oánh, chọc cô ấy bỏ nhà đi!”
“Cô ấy ngây thơ như vậy, đêm hôm một mình ngoài đường rất nguy hiểm!”

14

Tận mắt chứng kiến tình tiết bị bình luận “dự đoán trước” xảy ra, mọi thứ vừa nực cười lại vừa hợp lý.

Chẳng lẽ tôi thật sự chỉ là một nữ phụ nông cạn độc ác trong tiểu thuyết, một nhân vật giấy định sẵn sẽ bị nam nữ chính đuổi cùng giết tận sao?

Không. Tôi là một con người sống sờ sờ, tuyệt đối không để cốt truyện điều khiển!

“Chu Trì An, một tuần nữa là concert của anh nhỉ.”

“Ý em là gì?” — Ánh mắt Chu Trì An lạnh băng.

Tôi khẽ cười, có chút hoài niệm nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ:
“Anh còn nhớ hồi đại học không? Anh từng hỏi em có muốn làm khán giả đầu tiên trong concert của anh không, còn nói sẽ công khai trước mọi người rằng em là người đã đồng hành cùng anh từ con số không đến hôm nay.”

Chu Trì An im lặng.
Đôi mắt đen cụp xuống, khóe môi nhếch lên một nụ cười giễu cợt:
“Em đang cầu xin quay lại sao?”

“Em chỉ không muốn người đàn ông em đã yêu bảy năm lại là kẻ ích kỷ đạo nhạc. Ngày concert, em muốn anh nói rõ sự thật — mấy năm nay những ca khúc ‘nguyên tác’ của anh là do em cùng anh hoàn thành.”

“Công ty thu âm em mới mở còn chưa có tiếng tăm, nếu có bài hit nổi bật sẽ dễ ký hợp đồng với nghệ sĩ sau này.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh.

“Tất nhiên, để giữ thể diện cho anh, anh cũng có thể nói là em truyền cảm hứng cho anh sáng tác. Em chỉ cần nghe thấy tên em được xướng lên trong concert, cũng xem như cái kết trọn vẹn cho câu chuyện của chúng ta.”

Chu Trì An không nói đồng ý hay từ chối.
Ánh mắt sâu thẳm cứ nhìn chằm chằm vào tôi thật lâu.

Cho đến khi anh đi rồi nửa tiếng sau, bình luận vẫn còn đang chửi tôi:

【Đúng là nữ phụ trà xanh, biết nam chính trọng tình cảm liền cố ý ép buộc anh ấy giúp mình, tâm cơ quá nặng, y chang lão giáo sư cướp bài luận của tôi, không biết xấu hổ!】

【Nhưng cốt truyện đổi rồi, chắc cô ta cũng biết trong lòng nam chính chỉ có nữ chính, nên mới chuyển sang mục tiêu khác thôi, mong nam chính đừng để cô ta đạt được ý đồ!】

【Dựa vào đâu mà tác phẩm của nam chính lại phải ghi tên cô ta chứ? Chưa từng thấy nữ phụ nào mặt dày đến vậy! Sau này nữ chính sẽ trở thành nàng thơ của nam chính, mong chờ ngày nam chính vươn lên top đầu giới nhạc!】

【Đừng đồng ý! Chọc tức cô ta tôi mới vui chứ hahaha ~】

Sau khi Chu Trì An rời đi, Kỳ Kỳ cũng biến mất.

Nửa tiếng sau mới quay lại, tay áo xắn lên đến khuỷu, lộ ra cánh tay rám nắng săn chắc.

“Đi đánh nhau à?”

Anh “ừ” một tiếng:
“Cô bảo tôi đừng ra tay ở đây, nên tôi ra ngoài đánh, không ai thấy.”

Anh ôm bó hoa hồng trên bàn, có vẻ hơi bực:
“Bị lừa rồi, cô bé bán hoa bảo bán hết bó này là được về ăn cơm, ai dè lúc tôi vừa bước ra, cô ta lại ôm thêm bó khác bán tiếp.”

Tôi bật cười.
Nhìn thấy bình luận toàn thương cảm cho nam chính, tôi lại càng cười vui hơn.

Đến ngày concert, vết thương trên mặt Chu Trì An vẫn chưa lành hẳn.

Tôi ngồi hàng ghế đầu, ánh mắt giao nhau với ánh nhìn rũ xuống của anh.