Tôi là đại tiểu thư con nhà tư bản, kiêu ngạo, ương bướng, sợ nhất là khổ cực.
Sau khi bị đưa xuống nông thôn lao động, tôi liền dựa vào nhan sắc xinh đẹp mềm mại của mình, âm thầm bắt nạt gã trai quê thật thà nhất trong thôn, dụ dỗ anh ta làm việc giúp tôi.
Lúc trưởng thôn bảo tôi chọn người phụ giúp, tôi đã thấy chán anh ta rồi.
Đang định bỏ anh ta để chọn cậu thanh niên trí thức thanh mai trúc mã, thì đột nhiên có dòng chữ hiện lên trước mắt:
【Ôi trời ơi! Chính là chỗ này đây! Nữ phụ căn bản không biết nam chính là được cử xuống rèn luyện, câu kéo nam chính bao lâu cuối cùng lại chọn nam phụ trí thức, còn sỉ nhục nam chính thậm tệ, hoàn toàn cắt đứt đường trở về thành phố của mình】
【Nữ phụ thật vừa ngu vừa xấu tính, sau này bị nam phụ bỏ rơi, còn muốn quay lại thành phố tìm nam chính gánh nợ giùm, cuối cùng bị trục xuất về quê, gả cho gã độc thân lớn tuổi, cười chết mất!】
【Nếu cô ta không tự tìm chết, thì làm sao nam chính với nữ chính bắt đầu chuyện tình ngọt ngào chứ? Huống chi nam chính còn là kiểu ngoài lạnh trong nóng, làm việc hùng hục không hết sức, nữ chính sau này sướng phải biết luôn ấy chứ ~】
Rèn luyện? Trở về thành phố?
Tay tôi khựng lại.
Tôi khoanh tay trước ngực, ngẩng cao đầu ra vẻ kiêu kỳ:
“Bổn… bổn tiểu thư vẫn chưa nghĩ xong, để lần sau đi…”
1
Đám dòng chữ kia lập tức xôn xao:
【Gì vậy trời? Sao nữ phụ đột nhiên không chọn nữa?】
【Chẳng phải cô ta nên bày ra dáng vẻ đại tiểu thư, cố ý cười nhạo nam chính là thằng nhà quê vừa bẩn vừa thối, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, rồi bị nữ chính đứng ra bảo vệ nam chính, vả mặt một phát đau điếng à?】
【Thiên nga gì chứ? Trông thì lẳng lơ, ngực thì sắp bung áo công nhân, thân phận cũng chẳng tốt đẹp gì, sao sánh bằng một cọng tóc của nữ chính nhà chúng ta?】
Trưởng thôn kinh ngạc nhìn tôi:
“Lâm Như Như, cháu thật sự không chọn à?
Cháu nghĩ kỹ chưa? Bình thường toàn là Tiểu Thẩm chăm sóc cháu mà.”
Tôi nhìn những dòng chữ kia, cắn chặt môi dưới.
Ban đầu, tôi vốn định công khai vứt bỏ anh ta không chút lưu tình, cố ý chọn người khác để anh ta biết điều mà tránh xa tôi.
Nhưng giờ…
Tôi hừ một tiếng, cố giữ vẻ kiêu ngạo của tiểu thư, cứng miệng nói:
“Thì… tôi cũng chưa thử người khác bao giờ mà.”
Nghe tôi nói vậy, ánh mắt Thẩm Diễn Châu đột nhiên sắc lạnh hẳn.
Anh đứng thẳng tắp, không nhúc nhích.
Chỉ có đôi mắt đen láy sáng rực, khóa chặt lấy tôi —
Như một con sói đói đang rình mồi trong đêm tối, từng bước ép sát con mồi đang hoảng sợ muốn chạy trốn.
Ánh mắt ấy mang theo cả giận dữ lẫn khí thế xâm chiếm mãnh liệt,
Như thể giây sau sẽ xé xác tôi ra mà nuốt trọn vào bụng.
Toàn thân tôi nóng ran lên.
Lòng rối như tơ vò, vội dời ánh mắt đi chỗ khác, không dám nhìn anh nữa.
Ngón tay âm thầm siết chặt lấy vạt áo, chỉ âm thầm hối hận vì ngày xưa đã trêu chọc nhầm người.
2
Cả làng đều biết, mấy tháng nay toàn là Thẩm Diễn Châu làm việc giúp tôi, gánh phần công điểm cho tôi.
Anh ấy dáng người cao lớn, vai rộng eo thon.
Lúc làm việc, làn da ngăm khỏe mạnh ánh lên dưới nắng như mật ong.
Áo lót ướt đẫm mồ hôi dán sát người, phác họa cơ ngực rắn chắc, vòng eo gọn gàng và bụng 6 múi rõ nét.
Thậm chí còn lộ cả đường “nhân ngư tuyến” hấp dẫn.
Trông như một con báo đen đang nằm phục, hoang dã và cuốn hút.
Các cô gái trẻ trong làng đi ngang đều đỏ mặt lén nhìn trộm anh.
Tôi cũng ngay từ cái nhìn đầu tiên đã chú ý tới anh.
Tôi chưa từng làm việc nặng.
Lòng bàn tay mịn màng vì cuốc đất mà tấy đỏ phồng rộp, vai lưng mỏi đến không nhấc nổi tay.
Thẩm Diễn Châu đã làm xong việc, vác cuốc quay về.
Là đại tiểu thư nhà họ Lâm, lúc xuống nông thôn, gia đình cho tôi đủ phiếu lương thực và tiền bạc.
Cuộc sống tạm ổn, chỉ là chịu không nổi cái khổ khi kiếm công điểm.
Tôi cắn môi đến đỏ bầm, lén đợi anh quay về trên đường.
Lúc anh đi ngang qua, tôi cắn răng liều mạng.
Chân “trượt” một cái, nhào thẳng vào người anh.
Tôi còn cố tình xịt chút nước hoa hoa nhài mang từ thành phố lên cổ.
Một mùi hương nhè nhẹ tỏa ra.
Cố tình đè phần lớn cơ thể lên ngực anh.
Áo mỏng mềm mại áp vào lồng ngực nóng rực của anh, khiến anh hốt hoảng ôm lấy eo tôi.
Cánh tay rắn chắc như kìm sắt, theo bản năng giữ chặt tôi vào lòng.
Cả người tôi được bao bọc bởi mùi hương cỏ cây và hơi thở nóng bỏng của anh.
Lần đầu tiên thân mật với đàn ông đến thế.
Tôi không kìm được kêu lên một tiếng, mắt ngấn nước vì xấu hổ.
Nhưng tôi hết cách rồi.
Làm việc thật sự quá mệt, quá khổ.
Ngày nào tôi cũng không đủ công điểm, chỗ nào cũng đau nhức.
Tôi chỉ còn cách học theo mấy chuyện tình yêu “nhỏ giọt” lưu truyền lén lút —
Câu một gã đàn ông, lừa anh ta làm việc thay tôi.
Những cô gái khác thích vóc dáng và khuôn mặt của Thẩm Diễn Châu,
Đỏ mặt mong anh làm chồng mình.
Còn tôi thì chỉ chăm chăm vào bờ vai rắn rỏi, vòng eo có lực của anh —
Cắn răng muốn anh làm công lâu dài cho mình.
Anh ấy không thích nói chuyện với con gái, cũng không chịu nhận phiếu lương thực của tôi.
Tôi đành phải chặn đường ra tay như thế.
Bình thường, đám đàn ông trong làng không dám sàm sỡ tôi,
Nhưng ánh mắt thì vẫn luôn âm thầm liếc nhìn, nhất là vào ngực.
Tôi nghĩ, Thẩm Diễn Châu cũng là đàn ông, chắc là cũng có tác dụng chứ?
Anh ấy vốn ít lời, không nói câu nào,
Nhưng mặt thì đỏ bừng từ má đến tận mang tai.
Như bị điện giật, anh vội đẩy tôi ra.
Tôi giả vờ trẹo chân, mềm nhũn ngã vào lòng anh, hờn dỗi:
“Ai da, anh đi đứng kiểu gì vậy? Làm bổn tiểu thư trẹo cả chân rồi.”
Tôi mắt rưng rưng, đuôi mắt đỏ hoe, liếc anh một cái đầy ấm ức và hờn giận.
3
Ánh mắt của Thẩm Diễn Châu nhìn tôi ngày càng mãnh liệt, lồng ngực anh phập phồng dữ dội.
Bị anh nhìn chằm chằm đến mức tim tôi đập loạn, liền giả vờ tức giận ra lệnh:
“Công điểm hôm nay của tôi còn chưa đủ đâu, anh phải bồi thường cho tôi đấy!”
Thẩm Diễn Châu liếc mắt nhìn cổ chân tôi.
Hơi nheo mắt lại, giọng nói khàn trầm quyến rũ:
“Em chắc chứ?”
Sợ anh từ chối, tôi trừng mắt đe dọa:
“Rõ ràng là anh chạm vào tôi trước! Nếu anh không chịu chịu trách nhiệm, tôi sẽ mách với cả thôn đấy!”
Yết hầu Thẩm Diễn Châu khẽ chuyển động, rồi bỗng nhếch môi cười.
Không giống sự nho nhã trắng trẻo của các thanh niên trí thức, anh mang làn da ngăm khỏe khoắn, ngũ quan sắc nét và tuấn tú.
Nụ cười ấy thoáng mang chút phóng túng ngang tàng.
“Lâm Như Như, em đừng có mà hối hận.”
4
Chỉ sau vài tháng, tôi liền hối hận thật.
Thẩm Diễn Châu sống ngay sát vách nhà tôi.
Ban đầu, tôi thường xuyên chạy sang nhà anh.
Mỗi ngày đều bám theo anh lên ruộng, sợ anh không còn để ý tới tôi nữa.
Anh giúp tôi nộp đủ công điểm,
Còn giúp tôi sửa cửa sổ, gánh nước, nhóm lửa, nấu cơm.
Tôi dúi phiếu lương thực và tiền cho anh, nhưng anh không nhận.
Chỉ nói:
“Lâm Như Như, anh giúp em không phải vì mấy thứ đó.”
Lúc ăn cơm, tôi tức tối véo một cái vào cánh tay anh, nghiến răng lầm bầm:
“Làm cả ngày trời rồi mà sao anh vẫn còn khỏe thế hả?”
Thẩm Diễn Châu liếc nhìn tôi, giọng thản nhiên:
“Buổi tối vẫn còn sức làm tiếp, tiểu thư muốn thử không?”
Tôi ngây người một lúc mới hiểu ra ý anh.
Mặt nóng bừng như bị thiêu cháy, lắp bắp mắng:
“Thẩm Diễn Châu! Anh… anh đồ lưu manh!”
Thẩm Diễn Châu nhướng mày, mặt mũi vô tội:
“Chú Tôn bên cạnh nhờ anh tối giúp bắt trộm dưa, tiểu thư đang nói gì thế?”
Tôi bị anh chặn lời đến đỏ bừng cả mặt,
Chỉ còn cách phạt anh rửa luôn chén bát.
Tôi chìa tay ra, cố tình khoe khoang trước mặt anh:
“Bàn tay ngọc ngà của bổn tiểu thư không phải để làm mấy việc nặng nhọc đâu đấy, lỡ mà chai sần lên thì sao?”
Ánh mắt Thẩm Diễn Châu dừng lại nơi bàn tay tôi một lúc,
Giọng chậm rãi mang theo ý cười:
“Ừ, đúng là mềm thật.”
Anh đi rửa bát, còn tôi thì cứ có cảm giác… có gì đó sai sai.
Về sau, trời đổ mưa, anh cởi áo khoác lớn che lên đầu tôi.
Cả hai ướt như chuột lột, thân thể áp sát nhau, nhiệt độ từ người anh khiến tôi như tan chảy.
Đi ngang vũng nước bẩn, tôi chê dơ muốn đi vòng.
Anh liền bế bổng tôi lên, sải bước vượt qua.
Tôi hoảng hốt kêu lên, tay vòng qua cổ anh,
Tim đập như pháo hoa nổ tung, hỗn loạn chẳng thể khống chế.