Năm tháng kiêu hãnh nhất trong đời.
Tôi bị tố có quan hệ yêu đương sớm, bị buộc phải đọc bản kiểm điểm trước toàn thể giáo viên và học sinh toàn trường.
Người phát biểu tiếp theo là học sinh đứng đầu khối 12.
Tôi vừa bước xuống bục giảng, lại phải quay trở lại dưới ánh nhìn của hàng trăm con mắt.
Tôi nhìn về phía người đã tố cáo mình, mỉm cười giới thiệu bản thân:
“Chào mọi người, tôi là người đứng đầu – Mạnh Triều Dao.”
1
“Lần kiểm tra tháng này, người đứng đầu vẫn là Mạnh Triều Dao chứ?”
“Cũng có thể là Trần Y, lần trước cô ấy chỉ kém có 5 điểm thôi mà.”
“Trần Y không phải là á quân muôn đời sao, lần này chắc cũng thế thôi.”
“Suỵt! Nói nhỏ thôi!”
Tiết tự học cuối cùng, xung quanh râm ran bàn tán.
Nghe nói vài ngày nữa sẽ có kết quả, ai cũng đoán già đoán non về thứ hạng của mình.
Tôi ngồi làm bài ôn luyện, nghe vậy thì ngẩng lên liếc nhìn Trần Y đang ngồi chéo phía trước.
Mu bàn tay cầm bút của cô ấy căng chặt – rõ ràng cũng đã nghe thấy.
Tiếng chuông tan học vang lên, lớp học lập tức tan rã như chim vỡ tổ.
Tôi không vội thu dọn sách vở, vẫn ngồi lại làm bài thêm một lúc.
Nửa tiếng sau, học sinh trực nhật cũng chuẩn bị về.
Tôi nhận được tin nhắn từ thanh mai trúc mã – Lâm Quán.
Cậu ấy gửi địa điểm hẹn gặp.
Tôi mới bắt đầu thu dọn sách vở.
Lúc đứng dậy, Trần Y quay lại nhìn tôi một cái.
Quan hệ giữa tôi và cô ta không tốt, ánh mắt chạm nhau mà cả hai đều vô cảm.
Chỉ còn vài bước nữa là ra đến cửa lớp thì Trần Y đột nhiên lên tiếng:
“Mạnh Triều Dao, cậu biết suất tuyển thẳng chỉ có một người thôi đúng không?”
Tôi quay đầu nhìn cô ta.
Cô ta nhìn tôi nói: “Tôi sẽ không mãi mãi thua cậu đâu.”
2
Tôi đến chỗ hẹn đúng giờ.
Lâm Quán đang tựa lưng vào thân cây, lười biếng đá qua đá lại mấy bông hoa gạo rơi dưới đất.
Thấy tôi đến, cậu ấy lập tức đứng thẳng, mắt cong cong cười nhìn tôi bước tới.
Tôi không phải người ngốc.
Trong lòng đã mơ hồ đoán được điều cậu ấy sắp nói.
Dưới gốc cây gạo.
Lâm Quán cúi đầu nhìn tôi, tỏ tình:
“Mạnh Triều Dao, tớ thích cậu.”
Đồng phục xanh trắng của thiếu niên bị gió thổi phồng lên, tóc lòa xòa trước trán khẽ lướt qua đôi mắt sáng trong.
Ánh chiều tà phủ lên gương mặt cậu ấy một lớp ánh sáng ấm áp, ngay cả trong mắt cũng ánh lên tia sáng rực rỡ.
Tôi còn chưa kịp đáp lại thì đã nghe một tiếng quát lớn.
Tiếng bước chân lộp cộp vang lên cùng tiếng leng keng của chùm chìa khóa, thầy chủ nhiệm với gương mặt đen như đá bước ra:
“Học lớp 12 mà không lo học hành, còn dám yêu sớm!”
“Hai đứa gọi phụ huynh đến trường ngay!”
3
Trong văn phòng giáo viên,
Tôi và Lâm Quán đứng cạnh nhau.
Tôi cắn răng phủ nhận: “Thầy Hứa, em không yêu sớm.”
Lâm Quán cũng nói: “Thưa thầy, tụi em thật sự không yêu sớm.”
Thầy chỉ tay vào hai đứa, mắt trợn tròn tức giận:
“Thế tan học rồi còn ra chỗ rừng cây làm gì? Đứng gần thế, nếu tôi không đến kịp chắc đã hôn nhau rồi hả?”
“Đã bị học sinh khác tố cáo mà còn chối!”
Lâm Quán lạnh mặt lại: “Ai nói?”
Thầy không nói người tố cáo là ai, chỉ khẳng định chúng tôi yêu sớm.
Không muốn liên lụy đến phụ huynh, tôi chủ động nhận sai, mong thầy xử lý nhẹ tay.
Cuối cùng, thầy bắt chúng tôi viết bản kiểm điểm 3000 chữ.
Thứ hai đầu tuần, phải đứng trước toàn trường đọc kiểm điểm để răn đe.
Ra khỏi văn phòng,
Lâm Quán gọi tên tôi, giọng nhỏ nhẹ:
“Triều Triều, xin lỗi.”
“Là lỗi của tớ.”
“Tớ lỡ kể chuyện tỏ tình với cậu, không ngờ lại bị người khác lợi dụng.”
Giọng cậu ấy đầy căm giận:
“Tớ nhất định sẽ tìm ra đứa tố cáo và cho nó một trận.”
“Không cần đâu,” tôi nói. “Tớ biết là ai rồi.”
Đi dọc hành lang, tôi đột nhiên dừng bước.
Ánh mắt rơi vào bóng người bên cạnh bồn hoa tầng một.
Một nữ sinh mặc đồng phục xanh trắng rộng thùng thình, áo cài kín đến cổ,
Đeo kính gọng đen, kẹp tóc màu sáng lạc quẻ trên mái tóc ngắn.
Cô ta ngẩng đầu nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên nụ cười.
Rồi quay người bỏ đi.
“Trần Y.”
Lâm Quán nhìn theo bóng cô ta, lẩm bẩm.
“Cô ta thật bỉ ổi. Vì không thi thắng được cậu mà nghĩ ra cách bẩn thỉu như thế để ngăn cản suất tuyển thẳng.”
Trần Y – á quân muôn đời.
Còn tôi, mãi mãi là người mà cô ta không thể vượt qua – hạng nhất.
4
Trên đường về, tâm trạng Lâm Quán rất tệ.
Cậu ấy tự trách bản thân.
Buồn bã đi theo sau lưng tôi như một chú chó nhỏ.
Chúng tôi là hàng xóm, là thanh mai trúc mã.
Cậu ấy thầm thích tôi nhiều năm, hôm nay mới có dũng khí tỏ tình.
Thật ra dù cậu ấy không nói, chúng tôi cũng đều ngầm hiểu.
Đến ngõ nhỏ gần nhà, Lâm Quán kéo tay tôi lại.
Bàn tay nóng rực của cậu ấy nắm lấy tay tôi, ánh mắt chăm chú:
“Triều Triều, cậu vẫn chưa trả lời tớ.”
Ánh hoàng hôn không chiếu vào được con hẻm hẹp.
Tôi đứng trước, cậu ấy đứng sau.
Tôi quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt vẫn trong sáng dưới bóng tối.
Khẽ cong môi:
“Thi đỗ đại học, tớ sẽ trả lời cậu.”
Ánh sáng trong mắt Lâm Quán lập tức tắt ngấm:
“Đại học với tớ xa vời quá, Triều Triều.”
Tôi vén mái tóc bị gió thổi rối ra sau tai:
“Lâm Quán, tớ chỉ biết tiến về phía trước. Nếu cậu thích tớ, thì hãy cố gắng đuổi kịp bước chân của tớ.”
Lâm Quán lặng lẽ nhìn tôi, gương mặt thiếu niên thoáng chút do dự.
Một lúc sau, cậu ấy cụp mắt, nũng nịu nói:
“Vậy… cậu có thể kèm tớ học không?”
Tôi nhẹ gật đầu:
“Được.”
Từ nhỏ, Lâm Quán đã luôn bên tôi.
Tôi không có cha mẹ, sống nhờ nhà chú, luôn rụt rè và biết điều.
Cảm giác được công nhận chỉ đến khi tôi học và giải bài.
Lâm Quán là ánh sáng khiến tôi thấy dễ chịu.
Tôi có tình cảm với cậu ấy.
Nhưng học lực của cậu ấy thực sự rất tệ.
Trước đây bảo cậu ấy học, thì chỉ biết ham chơi.
Nếu lớp 12 này mà còn không cố gắng, tôi sẽ bỏ lại cậu ấy phía sau.
Nếu thích tôi – thì hãy nỗ lực đi.
Tôi nhìn vào đôi mắt ảm đạm của thiếu niên, khẽ mỉm cười.
Tiến gần lại.
Mũi giày chạm nhau.
Khi tia sáng cuối cùng của hoàng hôn biến mất, tôi nhón chân, hôn nhẹ lên má Lâm Quán trước ánh mắt ngỡ ngàng của cậu ấy.
Dưới bầu trời xanh thẫm, bóng dáng nam nữ thanh xuân chồng lên nhau.
Nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước khiến Lâm Quán vô cùng kích động.
Cậu ấy định ôm tôi.
Tôi lập tức lùi lại một bước.
Nhẹ giọng:
“Phần thưởng.”
“Mỗi lần thi đạt thứ hạng mà tớ đặt ra, cậu sẽ được thưởng.”
Lửa trong mắt Lâm Quán lại bùng cháy.
“Tớ…”
Cậu ấy há miệng định nói.
Nhưng ánh mắt tôi lại rơi về phía sau lưng cậu ấy.
Câu nói còn dang dở lập tức bị nuốt xuống.
Lâm Quán cũng quay đầu theo ánh mắt tôi.
Đầu ngõ đứng một nam sinh mặc đồng phục trường, tóc cắt ngắn, vai rộng chân dài, cao khoảng 1m85.
Ngũ quan sắc sảo, lạnh lùng.
Đứng đó, toát ra khí thế áp đảo.
Trì Chu Hằng.
Cậu ta cũng là hàng xóm.
Nhưng không thân, chơi không cùng nhóm.
Cậu ta nhìn tôi và Lâm Quán, ánh mắt trong bóng tối không rõ ràng.
Tôi kéo Lâm Quán rời khỏi ngõ nhỏ.
Trì Chu Hằng bước qua từ phía sau, lúc lướt ngang, cậu ta liếc nhìn tôi.
Rất nhẹ – nhưng khiến tôi cảm thấy kỳ lạ.
Tôi và cậu ta cùng lớp.
Thành tích học tập của cậu ta rất tốt, top 10 toàn khối.
Quan hệ xã hội cũng tốt.
Từ nhỏ đến lớn gặp nhau không ít lần.
Nhưng kỳ lạ thay, chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện.
Nhìn theo bóng lưng cậu ta khuất dần, tôi khẽ nhíu mày.
5
Ra khỏi con hẻm, đi thêm một đoạn là về đến nhà.
Tôi thấy em họ Mạnh Tư Di đang cầm quyển từ vựng ngồi trước cửa.
Nghe thấy tiếng động, em ấy ngẩng đầu nhìn sang, giọng dửng dưng:
“Về rồi à.”
“Muộn thế này còn về chung với nhau, hai người đang yêu nhau đấy à?”
Tôi không nói gì.
Lâm Quán cười cười, “Đừng nói linh tinh thế chứ.”
“Đi đây.”
Cậu ấy vẫy tay, quay người đi về.
Tôi bước tới trước cửa, vừa định đẩy cửa vào.
Mạnh Tư Di lên tiếng:
“Tôi khuyên chị bây giờ đừng vào, ba mẹ tôi vừa cãi nhau xong đấy.”
Tay tôi khựng lại trên tay nắm cửa.
“Từ sau khi chị đến nhà tôi, ba mẹ tôi cứ ba ngày cãi nhau một lần.”
“Lần này là vì học phí đại học của chị.”
Mạnh Tư Di nhìn tôi, ánh mắt lạnh nhạt mang theo sự chán ghét.
“Lên đại học là thành người lớn rồi, chẳng lẽ còn muốn nhà tôi trả tiền học phí cho chị à?”
Em ấy gập sách lại, đứng dậy, bước ngang qua người tôi.
“Nếu là tôi thì nên tự lực cánh sinh từ lâu rồi.”
“Chứ không phải cứ bám riết lấy nhà người ta.”
Tôi đứng trước cửa, ngực nghẹn lại.
Mùi cơm chiều từ nhà nhà thoảng ra ngoài.
Tôi nghe bụng mình réo lên.
Nhắm mắt lại, tôi đẩy cửa bước vào.
Làm như không biết gì cả.
Thím liếc tôi một cái, ánh nhìn như nhìn gánh nặng.
Chú im lặng hút thuốc, mặt mày nặng nề.
Tôi đeo cặp đi vào căn phòng không thuộc về mình.