Bên trong, Mạnh Tư Di chiếm cái bàn học duy nhất, đang đeo tai nghe.
Tôi lặng lẽ đặt cặp xuống.
Rồi lại đi ra, ăn phần cơm nguội còn thừa.
Thu dọn bàn ăn, rửa bát, lau nhà.
Việc nhà đều làm xong.
Tối đến, lúc đi đổ rác, tôi tiện tay mang theo sách vở.
Định qua nhà Lâm Quán học bài.
Ba mẹ Lâm Quán rất tốt với tôi.
Thấy tôi đến, nhiệt tình chào đón.
Tôi học giỏi, tính tình điềm đạm lễ phép, là kiểu con nhà người ta mà phụ huynh nào cũng khen.
Ba mẹ cậu ấy rất vui khi chúng tôi thân thiết.
Cũng hy vọng tôi có thể giúp Lâm Quán học hành.
“Triêu Triêu, cậu đến rồi.”
Lâm Quán vừa tắm xong, người còn đẫm hơi nước.
“Làm sao thế? Mạnh Tư Di lại bắt nạt cậu à?”
Cậu ấy vừa nhìn đã nhận ra tôi có tâm sự.
Tôi lắc đầu.
Bao năm nay, tôi đã quen rồi.
Thím không thích tôi, bà ấy có lý do của mình.
Dù sao thì, ai mà muốn nuôi con gái nhà người khác, nhất là khi kinh tế chẳng dư dả gì.
Mạnh Tư Di ghét tôi, cũng bởi tôi xâm phạm đến quyền lợi của em ấy.
Tôi đến, chia mất phòng và không gian riêng của em ấy.
Thêm việc tôi học giỏi hơn, mọi người xung quanh hay khen tôi, đem tôi ra so sánh.
Lâu dần, ác cảm và căm ghét của em ấy với tôi ngày càng lớn.
Càng vì tôi mà ba mẹ em ấy thường xuyên cãi vã.
Tôi ở nhà này, luôn ngoan ngoãn và biết điều.
Chỉ riêng chuyện học là tôi không nhượng bộ.
Dù các bà ấy có bóng gió xa gần hay châm chọc mỉa mai, tôi đều vờ như không nghe thấy.
Chú cũng có nỗi khổ riêng, tôi không trách ông vì sự im lặng thường trực.
Ít ra, trong chuyện học hành của tôi, ông chưa từng nhượng bộ trước thím.
Tôi chỉ mong sớm thi đỗ đại học, giành được tự do.
Rời khỏi nơi này.
Tôi lấy một đề thi đưa cho Lâm Quán làm.
Cậu ấy rên rỉ một tiếng.
Thấy tôi liếc sang, ánh mắt lạnh tanh, cậu ấy lập tức tự giác lấy bút ngồi vào bàn làm bài.
Tôi cũng lấy đề ra bắt đầu làm.
Dù có thiên phú học hành, tôi cũng không dám lười biếng lấy một giây.
Thời gian học và số đề tôi từng làm chẳng hề thua kém ai.
Ánh trăng ngoài cửa sổ dần lên cao.
Trăng rọi lên bàn học phủ đầy đề thi.
Có người vẫn đang cắm cúi viết.
6
Thứ Hai.
Tôi gặp Trần Y trong lớp học.
Cô ta liếc nhìn tôi, cười mỉm:
“Viết bản kiểm điểm xong chưa?”
Mấy bạn tai thính xung quanh liền hóng hớt:
“Kiểm điểm gì cơ?”
Trần Y nói đầy ẩn ý:
“Chút nữa ra sân trường các cậu sẽ biết.”
Tôi lặng lẽ nhìn cô ta, giọng điềm tĩnh:
“Nghe nói đã có kết quả kỳ thi tháng đầu tiên, ba người đứng đầu sẽ lên sân khấu phát biểu.”
“Cậu đứng nhì, nhớ chuẩn bị bài phát biểu trước nhé.”
Nụ cười trên môi Trần Y lập tức biến mất, sắc mặt sa sầm.
“Lần này, người đứng đầu sẽ là tôi.”
Tôi khẽ cười:
“Vậy thì cứ cầu nguyện đi.”
Từ khi vào cấp ba, mỗi lần thi tôi đều vững vàng giữ vị trí số một.
Dưới tên tôi, luôn là một cái tên không đổi: Trần Y.
Cô ta xem tôi là đối thủ cạnh tranh, luôn muốn vượt mặt tôi, nhưng hết lần này đến lần khác đều thất bại.
Đối với tôi, cô ta hoặc là mặt lạnh, hoặc là châm chọc móc mỉa.
Tôi không ngờ để tranh suất tuyển thẳng vào đại học, cô ta lại âm thầm tố cáo tôi yêu sớm.
Dù không được tuyển thẳng, tôi vẫn đủ khả năng thi đỗ Thanh Hoa hay Bắc Đại.
7
Người bắt được chuyện tôi “yêu sớm” là thầy chủ nhiệm khối – một người mới đến.
Đối với một “hình mẫu điển hình” như tôi, dù giáo viên chủ nhiệm có lên tiếng xin giúp, thầy ấy cũng không nể nang.
Nhất định phải lấy tôi và Lâm Quán ra làm gương răn đe toàn trường.
Để mọi người thấy hậu quả của việc yêu sớm là như thế nào.
Mỗi tháng, trường đều tổ chức họp dưới cờ một lần.
Tôi lại trúng ngay dịp đó.
Sân trường dưới trời thu Quốc khánh đông nghịt học sinh.
Qua đám đông dày đặc, tôi nhìn thấy ở góc sân khấu, Lâm Quán đang bị thầy giáo mắng.
Cậu ấy trông lười biếng, tai nghe nhưng mắt thì nhìn đi chỗ khác.
Cậu là người đầu tiên lên sân khấu đọc bản kiểm điểm.
Là tôi đã viết sẵn cho cậu ấy một bản.
Kết quả là cậu nhét bản kiểm điểm vào túi, cầm mic nói:
“Tôi bị oan mà, thật sự chưa từng yêu sớm.”
“Tôi cũng muốn, nhưng chưa có cơ hội.”
“Tỏ tình bị từ chối đã đành, còn bị bêu riếu nữa.”
“Tôi không nghĩ việc thích một người là sai, mà đã không sai thì cần gì kiểm điểm.”
“Nhưng nếu lãnh đạo nhất định bắt tôi kiểm điểm, thì tôi xin nhận lỗi vì chưa chăm học, sau này tôi sẽ cố gắng học hành, ngày càng tiến bộ.”
Có thể thấy rõ sắc mặt của lãnh đạo trường lúc ấy đều vô cùng khó coi.
Lâm Quán bị giáo viên chủ nhiệm lớp kéo sang một bên dạy dỗ.
Người tiếp theo là tôi.
Giữa ánh mắt dò xét và những lời thì thầm xung quanh, tôi không đổi sắc mặt bước lên sân khấu, đọc bài phát biểu đã chuẩn bị trước.
Tôi viết hẳn một bài văn nghị luận có tên “Bàn về việc yêu sớm – lợi hay hại”.
Cuối bài, tôi thêm một câu:
“Tôi không yêu sớm.”
Rồi bước xuống sân khấu.
Lưng thẳng tắp, mặt bình tĩnh.
Vừa bước xuống bậc thang, micro lại vang lên tên tôi:
“Tiếp theo xin mời ba học sinh có thành tích cao nhất trong kỳ thi tháng vừa rồi của khối 12 lên sân khấu phát biểu, khích lệ tinh thần học tập của toàn trường.”
“Học sinh đạt hạng nhất – bạn Mạnh Triêu Dao.”
Tôi khựng chân lại một chút.
Giữa muôn vàn ánh mắt dõi theo, tôi xoay người, bước trở lại sân khấu.
Đứng trước micro, ánh mắt tôi rơi xuống người tố cáo mình.
Tôi mỉm cười, tự giới thiệu:
“Chào các bạn, tôi là Mạnh Triêu Dao – người đứng đầu toàn khối.”
Vừa dứt lời, phía dưới vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
“Đọc kiểm điểm trước toàn trường thì thật mất mặt, nhưng đứng đầu phát biểu thì lại rất tự hào, mà kết hợp cả hai như vậy, vừa bị bôi nhọ lại vừa phản đòn thành công – quá đã!”
“Ước gì tôi cũng ngầu được như vậy.”
“Hạng nhất khối tự nhiên là con gái đấy nhé! Ngầu ghê!”
“Hạng nhất hạng nhì đều là nữ đó!”
9
Tan học, trong lớp vẫn còn không ít học sinh tự giác ở lại học thêm.
Tôi cũng là một trong số đó.
Ngày nào tôi cũng ở lại lớp làm bài đến tận khi mặt trời gần lặn mới về.
Dù sao thì, về nhà sớm với tôi chỉ khiến người khác thêm chướng mắt, mà ở nhà cũng chẳng có chỗ nào yên tĩnh để học hành.
Nếu không qua nhà Lâm Quán, tôi sẽ học ngay trên bàn ăn.
Bên tai là tiếng ồn ào từ ti vi ngoài phòng khách.
Tôi cố gắng chịu đựng, rồi dần quen với nó.
Trần Y cũng ở lại lớp.
Ban đầu tan học cô ta về ngay.
Sau phát hiện tôi luôn ở lại lớp học thêm, cô ta cũng bắt đầu ở lại, âm thầm ganh đua.
Hôm nay cũng vậy.
Tôi liếc nhìn đồng hồ trên tường và hoàng hôn ngoài cửa sổ, rồi thu dọn cặp sách rời khỏi lớp.
Khi đi ngang dãy bàn cuối, một cây bút bi rơi ngay trước chân tôi.
Trì Chu Hằng cúi người nhặt lên.
Ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt tôi.
Lạ là cậu ta chủ động gọi tôi:
“Mạnh Triêu Dao, cậu giải bài này thế nào?”
Ngòi bút trong tay Trì Chu Hằng chỉ vào một bài toán lớn.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe cậu ta gọi tên tôi.
Cũng là lần đầu hai chúng tôi nói chuyện.
Sau một thoáng bất ngờ, tôi kéo chiếc ghế bên cạnh ra ngồi xuống.
Cậu ta chủ động đưa bút và nháp cho tôi.
Tôi im lặng nhìn đề bài suy nghĩ.
Năm phút sau, tôi viết một đoạn dài các bước giải trên giấy nháp.
Trì Chu Hằng chống cằm bằng tay trái, ánh mắt dõi theo ngòi bút tôi di chuyển.
Khi ra kết quả cuối cùng, tôi quay đầu nhìn cậu.
Không biết từ lúc nào, khoảng cách giữa chúng tôi đã rất gần.
Khuôn mặt gần sát khiến tôi hơi giật mình.
Trì Chu Hằng hơi nheo mắt, rồi lùi lại tạo khoảng cách.
Vẻ mặt vẫn điềm nhiên như không.
Cậu cầm lấy bài toán, liếc qua vài cái rồi nói:
“Cảm ơn.”
Không biết là trêu chọc hay khen ngợi, cậu còn buông một câu:
“Không hổ là người đứng nhất.”
10
Không hiểu sao, tôi lại đi cùng Trì Chu Hằng.
Trước mặt cậu ta, tôi có một cảm giác khó nói thành lời—lúng túng, gượng gạo.
Còn cậu ta thì ngược lại, thoải mái tự nhiên.
Đeo tai nghe.
Cậu ấy cao, chân dài, bước đi lớn.
Tôi đi được một lúc là bị bỏ lại phía sau.
Tôi cố tình đi chậm lại.
Muốn kéo giãn khoảng cách, đi một mình cho dễ thở.
Ai ngờ đi được một đoạn, Trì Chu Hằng bỗng dừng bước.
Quay đầu lại nhìn tôi.
Cậu ấy đang đợi tôi.
Tôi đành bất đắc dĩ bước nhanh hơn đuổi theo.
Để phù hợp với bước chân ngắn của tôi, Trì Chu Hằng cũng đi chậm lại.
Còn tôi thì chỉ muốn nhanh chóng đi cho xong.
Tới cổng trường, tôi bắt gặp mẹ của Trần Y đang lái xe tới đón con.
Lúc này đã không còn nhiều học sinh.
Mẹ Trần Y chú ý tới tôi và Trì Chu Hằng.
“A Hằng, sao con cũng về trễ vậy?”
“Dì ạ.”
Tôi kinh ngạc nhìn họ—
Trần Y và Trì Chu Hằng là họ hàng?
“Mấy đứa học lớp 12 rồi, không được yêu sớm đâu đấy.”
Ánh mắt mẹ Trần Y rơi lên người tôi, đầy hàm ý.