Trong giờ học, tôi cố ý nhắn tin cho vị giáo sư dạy thay kia:
“Chồng ơi, tối nay có thể bùm bùm bùm, nhưng mà nếu cười thì coi như mất hiệu lực nha.”
Người đang đứng trên bục giảng khẽ nhếch môi cười.

Tối hôm đó, tôi tức giận chỉ trích anh ta vì không tuân thủ luật chơi.
Giáo sư thì ung dung xé hộp bao cao su siêu mỏng 0.01 mới.
“Cười rồi thì đúng là mất hiệu lực mà.”
Tôi: “???”

1
Sáng sớm đến lớp học chuyên ngành, tôi cảm thấy bầu không khí có phần náo động.
Tôi ngồi xuống, chọt vào bạn cùng phòng hỏi:
“Có chuyện gì thế? Trường cuối cùng cũng chịu trả lại tiền sách thừa à?”
Cô bạn trả lời:
“Không phải, là giáo sư hôm nay có việc bận, nhờ đàn em từng học cùng đến dạy thay một tiết. Nghe nói người đó cũng là đại thần học thuật.”
“Cậu không biết đâu, người đó mới ghé lớp một lát thôi, đeo kính gọng vàng một cái là nhìn như nam chính phim thần tượng vậy!”
“Xì, cũng chỉ là đàn ông thôi mà.”
“Thật sự rất đẹp trai! Kiểu đàn ông trưởng thành, thành đạt ấy, đúng gu của cậu luôn đó.”

Tôi chẳng mấy hứng thú.

Tán gẫu thêm vài câu rồi tôi định tranh thủ ngủ gật một chút trước giờ học.
Nhưng vì đau lưng nhức mỏi, nằm bò trên bàn càng ngủ càng khó chịu, ngồi cũng chẳng yên.
Bực thật.
Thôi khỏi ngủ nữa.

Tôi rút điện thoại ra, bắt đầu điên cuồng nhắn tin cho một người.
[Đã bảo là sáng nay em có tiết học rồi mà, tối qua anh còn làm quá đáng như vậy!]
[Chắc chắn là anh cố ý, chỉ vì em trêu anh hơn em tận bảy tuổi chứ gì, nhỏ nhen!]
[Ghét anh!]
[Tuần này em ở ký túc, không về nhà nữa. Anh tự mình trải qua ngày 520 đi, đồ ông già!]

Đối phương không thèm phản hồi.
Chắc sáng sớm phải họp hành gì rồi.
Tội nghiệp con trâu học thuật.

Tôi tiếp tục dùng biểu cảm, sticker để trút giận.
Đang mải mê bấm loạn thì cả lớp đột nhiên im bặt.
Ngay sau đó, cô bạn bên cạnh bắt đầu điên cuồng chọc tôi:
“Lạc Lạc! Lạc Lạc! Giáo viên dạy thay đến rồi kìa! Mau nhìn đi!”
“Rồi rồi, để gửi nốt mấy tin nữa đã.”

Tôi chưa vội ngẩng đầu lên.
Thì ngay giây tiếp theo, một giọng nam trầm ấm vang lên từ bục giảng.
Giọng nói thật sự khiến người ta phải rung động.
“Tôi là Cố Tri Dự. Giáo sư Vương có việc gấp nên nhờ tôi tạm thời giảng dạy tiết Vật lý đại cương hôm nay.”

?!

Khi cô bạn bên cạnh gào lên đầy phấn khích, tôi từ từ, chầm chậm, như kẻ mất hồn mà ngẩng đầu lên.
Ánh mắt tôi chạm đúng ánh mắt của vị thầy dạy thay tên là Cố Tri Dự kia.

Anh ta trầm tĩnh, lạnh lùng.
Tôi chết lặng.

Đẹp trai.

Một chiếc sơ mi trắng đơn giản phối với quần tây, cơ ngực căng đến mức áo sơ mi phồng cả lên, quần tây ôm trọn đôi chân dài.
Vóc dáng không khác gì mấy hot boy nổi tiếng trên mạng.
Kính gọng vàng vừa đeo lên, khí chất “daddy” ngập tràn.

Đẹp trai đến mức muốn chết.

Còn tôi thì thật sự chỉ muốn chết.

Không phải chứ—
Ai hiểu được cảm giác chó má khi cái gã tối qua còn nằm trên giường giở trò lưu manh với bạn, hôm nay lại trở thành giáo viên dạy thay của bạn chứ?

2

“Giáo sư dạy thay này thật sự rất đẹp trai đúng không? Chuẩn quý ông tinh anh, kiểu trai chững chạc cuốn hút, y như kiểu ‘lịch sự giả tạo’ trong phim ấy!”

“Anh ấy hình như cứ nhìn về phía bọn mình đó! A a a—!”

“Lạc Lạc, Tống Lạc?”

“Sao thế? Mặt cậu tự nhiên kỳ vậy?”

Bạn cùng phòng thấy tôi có gì đó không ổn, liền ghé sát hỏi nhỏ.
Tôi hoàn hồn, cười mà như không cười, nhếch mép:

“Không sao. Cậu nói đúng đấy, thầy giáo mới tên là Cố Tri Dự quả thật rất đẹp trai, cái kiểu người nhìn thì như người nhưng trong lòng toàn chó.”

“Hả? ‘Người mà như chó’ là từ khen à?”

Bạn tôi ngơ ngác.
“Từ khen tuyệt đối luôn.”

Tôi mặt không cảm xúc, nhìn chằm chằm vào Cố Tri Dự – người đàn ông đang đứng trên bục giảng với vẻ mặt nghiêm túc.

Sáng nay tôi xin nghỉ học để ngủ thêm một chút, anh ta sống chết không đồng ý.
Tôi còn tưởng anh ấy nghiêm túc, muốn tôi chăm chỉ học hành, không để tôi sa sút lười biếng.
Sự vô tình ấy đến mức Hitler thấy chắc cũng khóc.
Ai ngờ là để chơi mấy trò ‘tình thú’ kiểu này.
Cứ chờ đấy, tôi sẽ khiến anh sống dở chết dở!

Khi Cố Tri Dự bảo chúng tôi tự phân tích sơ đồ thí nghiệm trong sách, tôi mở khung chat ra, nhắn liền hai câu khiêu khích:

[Chồng ơi, tối nay mình lại bùm bùm bùm nữa đi, em muốn thử trò mới, tình thú thầy trò nghe cũng hay đấy.]
[Nhưng mà, chỉ cần anh cười là coi như mất hiệu lực nha~]

Điện thoại trên bục của Cố Tri Dự khẽ rung một cái.
Anh không thèm nhìn. Vẫn giữ nguyên bộ dạng đạo mạo mẫu mực.

Tôi cố tình hắt xì một cái thật to.
Khi ánh mắt anh lia về phía tôi, tôi giơ điện thoại lên, mấp máy miệng:
[Xem tin nhắn đi.]

Lúc này Cố Tri Dự mới cầm lấy điện thoại.
Ngón tay thon dài vuốt màn hình.
Mở khóa.

Dưới ánh mắt đầy ác ý của tôi, khóe môi anh dần cong lên.
Anh cười rồi.

?
Khoan đã.
Cố Tri Dự bây giờ dễ bị dụ đến vậy sao?

Chỉ vài câu mà cũng bật cười được à?
Tôi đang hí hửng định mỉa mai thì anh nhắn lại một câu:

[Tan học ra bãi đậu xe trường, về nhà với anh.]

3

Tan học, Cố Tri Dự lập tức bị một đám nam nữ vây quanh, rụt rè xin thông tin liên lạc.
Tôi thì ung dung đi theo bạn cùng phòng về ký túc xá.

Vừa đặt lưng xuống giường định ngủ bù, điện thoại tôi liền reo – là cuộc gọi từ Cố Tri Dự.

“Vì sao em không đợi anh ở bãi đậu xe?”

Liếc sang cô bạn cùng phòng đang đeo tai nghe xem show giải trí, tôi nhỏ giọng đáp:

“Xe cộ gì? Em đã nói rồi mà, tuần này em ngủ ký túc!”

“Anh chưa đồng ý.”

“Chuyện này cần anh đồng ý à? Trong lòng anh không có tí tự giác nào à, cái đồ già khốn!”

“Lạc Lạc, sao yêu rồi em lại hư như vậy?”

Đúng vậy.
Không ai biết, tôi đang hẹn hò với người thầy đẹp trai mới dạy thay một buổi – Cố Tri Dự.

Không có mấy tình tiết máu chó như phim đâu.
Anh ấy là anh hàng xóm của tôi, từng kèm tôi vài bài.
Cùng lắm chỉ tính là thanh mai trúc mã.

Từ nhỏ anh ấy luôn là “con nhà người ta” trong truyền thuyết: học giỏi, sự nghiệp tốt, đẹp trai.
Tôi thi đậu vào đại học cùng thành phố anh ấy làm việc, hai đứa bắt đầu liên lạc thường xuyên hơn.

Vì cách nhau 7 tuổi, lúc ở bên nhau, tôi luôn cảm thấy anh có sự trưởng thành và khí chất khiến người ta vừa sợ vừa mê.

Trước một người đàn ông ưu tú, chững chạc như thế, tôi là người khởi đầu có “tà niệm”, chủ động theo đuổi anh.

Ban đầu anh rất lạnh nhạt, từ chối tôi nhiều lần.
Sau này bị tôi theo đuổi dai dẳng, bày trò làm nũng mãi mới đồng ý.

Yêu nhau rồi tôi mới phát hiện – anh hoàn toàn không chính trực như vẻ ngoài.
Ngược lại, anh cực kỳ vô nhân đạo, quản tôi như quản cháu.

Tôi về sau mới nhận ra, cái ông già này rõ ràng là cố tình để tôi đuổi theo.
Mỗi chiêu cưa cẩm ngốc nghếch tôi dùng đều thành công chỉ vì anh phối hợp.

4

Càng nghĩ càng tức, tôi nói không suy nghĩ:

“Yêu nhau thì sao? Kết hôn còn có ly hôn nữa là. Biết đâu một ngày nào đó bọn mình chia tay.”

“Dạo này lại cần được dạy dỗ rồi đúng không?”
Giọng Cố Tri Dự trầm trầm, bình tĩnh.

Tối qua lúc tôi trêu chọc anh là “trâu già gặm cỏ non”, anh cũng nói bằng giọng điệu nguy hiểm y chang như vậy.
Kết quả là tôi bị “trừng phạt” không nhẹ.

Nghĩ đến đây, eo tôi càng đau, chân cũng mỏi hơn.
Tôi lập tức mềm mỏng lại, cuộn mình trong chăn lẩm bẩm:

“Dù gì thì em cũng không về, biết anh định xử em rồi, em đâu ngốc mà tự dâng đến cửa bị bắt nạt.”

Giọng Cố Tri Dự vẫn đều đều:

“Vậy ai ăn hộ anh mấy món hôm nay anh đặt? Một hộp bánh nhỏ, hai đĩa tôm hùm cay, ba bịch đồ nướng… Chẳng lẽ lại để lũ chó hoang trong khu ăn mất?”

“???”