Mấy ngày sau trôi qua yên ổn.
Đến chiều thứ Sáu tan làm, tôi lại thấy Lạc Hành Dịch đứng dưới tòa nhà viện nghiên cứu.
Vẫn là kiểu tóc lần trước, nhưng hôm nay cậu mặc một bộ vest đen tuyền, không chỉ bảnh bao mà còn thêm phần chững chạc.
Tôi không tiếc lời khen:
“Hôm nay là học đệ mặc vest cực ngầu nha~”
Cậu cười đáp lại:
“Hôm nay là học tỷ mặc gì cũng đẹp.”
Tôi bị cậu khen đến mức bật cười toe toét.
Chúng tôi tán gẫu một lúc, rồi cậu hỏi:
“Dạo này Phó Tranh có còn làm phiền chị không?”
Tôi nghe nhắc đến tên Phó Tranh là lại thấy bức bối, lơ đãng đáp:
“Cũng có… Có lẽ sau này thật sự cần em giúp đối phó với người lớn trong nhà rồi. Hôm đó trong lúc luống cuống, tôi đã lỡ nói mình có bạn trai.”
Lạc Hành Dịch có vẻ khá vui:
“Học tỷ biết người khác nhìn chúng ta như thế nào không?”
“Hửm?” Tôi ngạc nhiên, cảm thấy chủ đề hơi lạ.
Cậu nhìn tôi, cười sâu kín:
“Người ta nói, chúng ta trông như cặp đôi trời sinh vậy đó. Rất có ‘cảm giác couple’.”
“Cho nên, học tỷ đừng lo. Khi gặp người lớn, em sẽ không để chị mất mặt đâu.”
Tôi bật cười:
“Ai? Ai nói hai đứa mình có cảm giác couple chứ?”
Cậu quay đầu sang chỗ khác:
“Thì… tất cả mọi người. Không tin chị cứ kéo đại ai đó trên đường hỏi thử xem, đảm bảo người ta thấy tụi mình rất xứng đôi.”
Cái điệu bộ nghiêm túc của cậu làm tôi buồn cười không chịu được.
Tôi nói:
“Thế học đệ cũng nghĩ như vậy hả?”
Cậu không trả lời ngay, nghiêng đầu, chỉ để lộ một bên tai đang đỏ ửng.
Tôi không nhịn được trêu chọc:
“Hay là mình yêu nhau thật đi? Học đệ à, chị e là khó mà tìm được ai khiến chị vui như em đó.”
Cậu xoa tai, rồi khôi phục lại kiểu nói đùa vốn có:
“Em hoàn toàn đồng ý luôn! Nếu được ở bên chị, chắc em mơ cũng cười. Nhưng… yêu đương không chỉ cần vui vẻ, mà điều quan trọng nhất là phải khiến chị rung động.”
Tôi âm thầm nghiền ngẫm câu nói ấy, nghĩ có khi cậu lại đang giỡn miệng ngọt.
Tối đó, chúng tôi không ra ngoài ăn, tôi lái xe đưa cậu về nhà mình – dù sao thì đã là bạn trai “hờ”, cũng nên biết tôi sống ở đâu.
Tới nơi, tiện đường mua ít nguyên liệu lẩu ở siêu thị dưới lầu, mời cậu ở lại ăn tối.
Tron phòng khách, giữa làn hơi nước bốc lên từ nồi lẩu, cậu nhìn tôi nói:
“Học tỷ, em có một đề nghị.”
“Hửm? Gì cơ?”
“Tiểu Tiểu, từ giờ đừng gọi em là học đệ nữa.”
Tôi sững người – đây là lần thứ hai cậu gọi tôi là “Tiểu Tiểu”.
“Sao thế? Học đệ là danh xưng dễ thương mà. Chị chưa gọi ai khác như thế cả, chỉ gọi em thôi đó!”
Cậu có vẻ đã ăn no, đặt đũa xuống, nghiêm túc nhìn tôi:
“Em sợ chị quen miệng, đến lúc gặp người lớn lại lỡ lời. Từ giờ, bất kể trước mặt hay sau lưng người khác, chị gọi em là ‘Dịch Dịch’, em sẽ gọi chị là Tiểu Tiểu, như vậy mới đảm bảo không lộ sơ hở, được không?”
Nghĩ lại thì cũng có lý thật, xưng hô theo thói quen khó đổi. Tôi gật đầu:
“Dịch Dịch cũng được, vậy từ giờ cứ gọi thế đi.”
Tôi ngoắc tay với cậu:
“Dịch Dịch, lại đây. Mình chụp tấm hình thân mật chút, chị chuẩn bị công bố cho người nhà biết rồi.”
Cậu không phối hợp lắm:
“Tiểu Tiểu, ảnh công khai tình cảm sao có thể tùy tiện thế? Mai mình ra ngoài hẹn hò đi, chụp tấm nào thật thuyết phục.”
Tôi nghĩ ngày mai là thứ Bảy, cũng chẳng có việc gì, nên gật đầu:
“Ừ, mai chụp.”
Tôi vừa định hỏi mai muốn đi đâu chơi, thì cậu đột nhiên đứng lên, bước lại ngồi xuống cạnh tôi, nghiêng người giơ tay làm hình trái tim, rồi “tách” một cái – chụp một tấm selfie.
Tôi ngẩn ra, còn cậu thì thản nhiên:
“Nhưng hôm nay nơi chụp hình đẹp như vậy, cũng nên lưu lại một tấm làm ảnh… ‘khoe ân ái’ dự trữ.”
“Khoe ân ái? Ảnh dự trữ?” – tôi ngạc nhiên –
“Chẳng phải chỉ cần công khai một lần là đủ sao? Sao còn phải ‘khoe’ nữa?”
Cậu nháy mắt:
“Tiểu Tiểu, từ bao giờ chị làm việc cẩu thả thế? Em lo phần chụp và viết caption, chị chỉ cần đăng thôi, không phiền đâu.”
Thôi thì học đệ đã chủ động giúp đỡ nhiệt tình như thế, tôi là “người trong cuộc”, còn ngại gì mà nói phiền phức?
15
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm đắp mặt nạ, trang điểm thật xinh, mặc lên người bộ đồ đôi mà hai đứa đã hẹn từ hôm qua. Thấy giờ đã gần đến, tôi đeo ba lô xuống nhà.
“Tiểu Tiểu, hôm nay đi xe của anh nhé.”
Tôi khựng cả hơi thở lại.
Học đệ mặc một bộ vest kiểu dáng thể thao cùng tông màu với tôi, tựa người vào một chiếc xe đen bóng loáng.
Tôi không phải ngừng thở vì lại phát bệnh mê trai, mà là vì…
Chiếc xe phía sau cậu ta – nhìn sơ thôi cũng thấy đắt đỏ lắm lắm.
Tôi hoàn hồn, đau lòng nói:
“Em thuê xe sang ở đâu vậy? Thật sự không cần tốn tiền như vậy đâu! Mình chỉ đang ‘đóng vai’ người yêu, chứ có phải giả làm đại gia đâu!”
Cậu cười nhìn tôi:
“Tiểu Tiểu, đây là xe của anh.”
“…” – tôi chết lặng –
“Chúng ta quen nhau lâu như vậy rồi mà giờ mới biết, thì ra em là đại gia lowkey à? Hay em trúng số độc đắc rồi?”
Cậu bật cười trước bộ mặt đầy nghi vấn của tôi:
“Anh thật sự cũng khá giả đó, chỉ là biết tiết kiệm, không tiêu xài linh tinh. Anh thích dùng tiền đúng chỗ. Phó Tranh thì mê sưu tầm xe, còn anh thì chỉ cần một chiếc – nhưng phải là chiếc tốt nhất, duy nhất.”
Tôi cảm khái:
“Em ngay cả sở thích của Phó Tranh mà cũng biết rõ vậy luôn hả?”
Cậu mỉm cười dịu dàng nhìn tôi:
“Tiểu Tiểu, anh chưa bao giờ đánh trận mà không chuẩn bị kỹ.”
Tim tôi lệch một nhịp.
Sao tôi cảm thấy mình bị cậu ta “thả thính” vậy nè? Chẳng lẽ mình suy nghĩ không trong sáng?
Chúng tôi đến công viên giải trí Happy Valley – do Lạc Hành Dịch lên kế hoạch trước.
Ban đầu tôi thấy khá trẻ con, kiểu nơi mười bốn tuổi tôi mới lui tới.
Nhưng học đệ lại hào hứng như vậy, xung quanh cũng nhiều cặp đôi đang vui chơi, tôi dần thấy cũng không còn ngây thơ như tưởng tượng.
Cậu mang theo cả gậy selfie và tripod thu gọn.
Cả ngày hôm đó, chúng tôi chơi rất vui, chụp cũng rất nhiều hình.
Trên đường về, Lạc Hành Dịch lái xe.
Tôi mở máy ảnh của cậu, kết nối với điện thoại mình để chuyển ảnh – không ngờ đã chụp hơn một trăm tấm!
Tôi cảm thán:
“Dịch Dịch à, sao mình chụp nhiều hình vậy nè? Giờ biết chọn tấm nào để đăng ‘công khai’ bây giờ?”
“Để anh chọn, em khỏi lo. Về nhà anh sẽ ghép luôn caption, em chỉ cần đăng là được.”
Tôi giơ ngón cái khen ngợi.
Đến dưới nhà, chúng tôi xuống xe.
Bất ngờ, cậu nắm lấy hai tay tôi.
Tôi sững sờ nhìn cậu. Cậu nói:
“Tiểu Tiểu, đừng quay lại, cách em không xa có người đang đứng.”
“Ai?”
“Phó Tranh.”
Phó Tranh? Tôi giật mình. Anh ta sao lại ở đây?
Lạc Hành Dịch kéo tôi lại gần hơn, cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm:
“Tiểu Tiểu, trong tình huống thế này, nếu là người yêu thật thì sẽ làm gì?”
Mặt tôi đỏ bừng, thấp giọng nói:
“Nhưng mình có phải người yêu thật đâu!”
Cậu khẽ gọi:
“Tiểu Tiểu…
Vậy…
Chúng ta thành người yêu thật được không?
Anh định chờ một dịp thật hoàn hảo để tỏ tình, nhưng hôm nay có quá nhiều ‘đòn tấn công ngọt ngào’, anh chịu không nổi rồi…
Tiểu Tiểu, anh thích em… đã rất rất lâu rồi.”
Giọng cậu trở nên trầm khàn đầy dụ dỗ:
“Tiểu Tiểu, giờ anh thật sự muốn hôn em, anh có được cái quyền đó không?”
Tôi choáng váng. Câu nói ấy như tiếng sấm nổ vang trong đầu tôi.
Khi hoàn hồn, cậu đã nghiêng đầu lại gần. Tôi theo phản xạ mà nhắm mắt lại.
Cậu khẽ cười, sau đó nhẹ nhàng phủ môi lên môi tôi.
Tim tôi đập loạn lên, mặt nóng bừng.
Tôi… thật sự hôn học đệ rồi?
Đầu óc tôi rối như tơ vò. Điều duy nhất rõ ràng là cảm giác môi chạm môi ấy – thật dễ chịu.
Aaaa, già đầu mà còn đỏ mặt thế này!
Buông xuôi.
Một tay cậu vòng qua eo tôi, ôm tôi chặt vào lòng, tay kia đỡ lấy gáy tôi.
Cậu thật sự quá thuần thục.
Tôi xấu hổ đến muốn độn thổ.
Nụ hôn kéo dài chưa dứt, cậu còn có vẻ muốn tiếp tục.
Đúng lúc đó, có người phóng tới với khí thế hùng hổ.
Là Phó Tranh.
Anh ta thật sự đứng sau lưng chúng tôi.
Tôi cố gắng trấn định trái tim đang đập rộn ràng, kéo học đệ ra sau lưng mình.
Tôi nói:
“Anh đến đây làm gì?”
16
Phó Tranh lướt qua tôi, nhìn thẳng về phía Lạc Hành Dịch:
“Mày là thứ gì mà dám động vào cô ấy? Buông cô ấy ra!”
Lạc Hành Dịch vẫn bình tĩnh:
“Thì ra anh chính là Phó Tranh à? Vô học thật đấy. Tiểu Tiểu nhà tôi hiền lành, không muốn làm to chuyện với anh, nhưng tôi thì không. Nếu anh còn dám lén lút theo dõi chúng tôi như hôm nay, tin không, tôi sẽ cho anh vào đồn công an bóc lịch đấy.”
Tôi giật mình.
Gì cơ? Phó Tranh đã lén theo dõi chúng tôi cả ngày nay sao?
Phó Tranh nổi điên:
“Mẹ kiếp, mày chán sống rồi!”
Anh ta là người ra tay trước. Hai người lập tức lao vào đánh nhau.
Tôi vội hét lớn cản lại, nhưng họ đánh quá hung, chẳng ai nghe tôi.
Tôi chỉ có thể cố gắng che chắn cho Lạc Hành Dịch. Ngay lúc đó, lại có người chạy đến.
Là Mạc Vũ Kỳ.