Lâu không gặp, vẫn chán ghét như xưa.

Cô ta vừa khóc vừa lao vào người Phó Tranh, lớn tiếng mắng tôi:

“Lâm Tiểu Tiểu, cô còn trái tim không vậy? Cô chẳng phải từng nói sẽ không lấy ai ngoài anh ấy sao? Cô nói cô yêu Phó Tranh mà? Sao có thể, sau khi có được trái tim anh ấy, lại đạp đổ tình cảm của anh ấy như vậy? Tôi đã rút lui suốt hai năm nay, người tôi yêu tha thiết, sao cô có thể đối xử với anh ấy thế này?”

Tôi liếc sang Lạc Hành Dịch. Gương mặt cậu ấy rõ ràng sa sầm.

Tôi thật sự muốn đấm văng cái người suốt ngày ba hoa này một cú.

Tôi thẳng thừng phủ nhận, quát lên:

“Cô câm miệng cho tôi! Bây giờ tôi đã có bạn trai, bớt bày trò ly gián đi. Tôi chưa từng nói mấy lời đó. Không muốn ăn đòn thì tránh xa ra. Loại người như cô, tôi đấm một phát là bay, dẫn Phó Tranh biến nhanh đi, ngay lập tức.”

Phó Tranh ngồi bệt dưới đất, bỗng như hóa điên mà gào lên:

“Lâm Tiểu Tiểu! Hai năm tôi ở nước ngoài, suốt ngày mong nhớ được quay về bên em, sao em có thể đối xử với tôi như vậy? Em mới quen tên đó được bao lâu? Còn tôi và em quen nhau bao nhiêu năm rồi chứ…”

Anh ta nghẹn ngào:

“Anh muốn em quay lại bên anh… anh không cho phép em thích người khác…”

Tôi nhìn xuống anh ta, giống hệt cái cách mà năm xưa anh ta thường cao cao tại thượng nhìn tôi:

“Phó Tranh, Vũ Kỳ rất thích anh, anh biết không?”

Anh ta lạnh lùng:

“Cô ta thích tôi thì liên quan gì tới tôi? Tôi đã nói với cô ta rồi, tôi không thích cô ta, tôi chỉ thích em.”

Mạc Vũ Kỳ khựng lại, mặt trắng bệch, nhìn anh ta rồi nhìn tôi, ấm ức bỏ chạy.

Tôi nhìn Phó Tranh, giọng còn lạnh hơn:

“Nhưng với tôi, việc anh thích tôi, chẳng liên quan gì đến tôi cả.”

Phó Tranh mang theo vết thương, chật vật rời đi.

Tôi dìu Lạc Hành Dịch lên lầu, lấy hộp thuốc sơ cứu ra xử lý cho cậu.

Ánh mắt cậu nóng rực khiến tôi cảm thấy hơi ngại.

Cậu lên tiếng phá tan im lặng:

“Tiểu Tiểu, em vẫn chưa trả lời anh.”

Trời ơi, còn phải trả lời gì nữa chứ? Đã hôn nhau rồi, còn dẫn lên nhà, chẳng phải rõ ràng là đồng ý rồi sao?

Tôi lúng túng nói:

“Chúng ta… như vậy là bắt đầu yêu nhau rồi hả? Có phải hơi vội không?”

“Với em thì có thể hơi vội, nhưng anh đã chờ nhiều năm rồi. Tiểu Tiểu, hãy yên tâm ở bên anh, anh sẽ không khiến em thất vọng đâu.”

Nhìn ánh mắt long lanh của cậu, tim tôi đập loạn, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh:

“Thôi được rồi, thật ra em cũng rất thích em đó, học đệ.”

Cậu lập tức tiến tới ôm chầm lấy tôi, đè tôi xuống ghế sofa mà hôn.

Hộp thuốc bị hất xuống, mấy lọ thuốc lăn lóc trên thảm.

Trời đất ơi, trai trẻ đúng là mãnh liệt quá, tôi đỏ bừng mặt.

Không biết đã bao lâu, cậu đổi tư thế, bế tôi ngồi trên đùi, trán kề trán:

“Tiểu Tiểu, phải bắt đầu tập thay đổi cách gọi rồi đấy, gọi anh là Dịch Dịch nhé.”

Sau đó, trong tư thế siêu xấu hổ này, cậu lại bắt đầu hôn tôi tiếp.

Tôi mềm nhũn trong lòng cậu.

Còn cậu thì… hình như không mềm lắm.

Che mặt.

Cứ thế này tôi sắp không giữ được mình nữa.

Tôi mềm oặt trong lòng cậu, chẳng nói nổi câu “anh về đi” nào cả.

Cậu lại đột nhiên buông tôi ra, chỉnh tôi ngồi ngay ngắn trên ghế.
Tôi mơ màng nhìn cậu, cậu hít sâu một hơi – dù vẫn còn hơi thở gấp – nói:

“Xin lỗi em, Tiểu Tiểu.”

Tôi ngập ngừng, mặt nóng bừng:

“Không… không sao mà. Người yêu mà, đã đồng ý yêu nhau thì hôn cũng là chuyện bình thường thôi, anh cứ thoải mái hôn đi.”

Cậu che mặt:

“Tiểu Tiểu, em còn định cho anh bao nhiêu đòn chí mạng nữa đây…”

Một lúc sau cậu nói tiếp:

“Anh phải về rồi, mai lại đến tìm em.”

Lạc Hành Dịch rời đi. Nhưng đầu óc tôi thì vẫn kẹt ở nụ hôn vừa nãy.

Không thể xua đi được.

Đinh – một tin nhắn đến.

“Dịch Dịch của Tiểu Tiểu”:

“Tiểu Tiểu, anh đã âm mưu với em từ lâu lắm rồi, giờ cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại rồi.”

Thì ra thật sự không phải là ảo giác.

Thì ra cậu ấy thật sự “có ý đồ xấu”.

Tôi ôm chăn lăn qua lăn lại trên giường trong hạnh phúc, mãi mới bình tĩnh lại, rồi chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.

Sáng hôm sau, tôi chuẩn bị đưa Lạc Hành Dịch về nhà họ Phó.
Cậu vẫn lái chiếc xe bóng loáng kia, cốp xe đầy quà cao cấp.

Tôi lại bị sốc:

“Dịch Dịch! Em quên nói với anh là em chuẩn bị quà rồi mà! Sao anh không nói trước với em?”

Cậu mỉm cười:

“Lần đầu ra mắt, sao có thể để em chuẩn bị quà được.”

Tôi thấy xót tiền giùm cậu.
Học đệ của tôi thường xuyên săn mã giảm giá đi ăn với tôi, mua xe xịn chắc đã khó khăn lắm rồi, giờ còn mua nhiều quà như vậy, chẳng phải là đang cố sĩ diện sao?

Tôi cười khách sáo:

“Tiểu đại gia sắp phá sản rồi đúng không?”

Cậu thản nhiên:

“Theo anh được biết, Tập đoàn Khoa Sáng vẫn vận hành rất tốt, tạm thời chưa phá sản đâu.”

Khoa Sáng – là tập đoàn nghiên cứu nổi tiếng trong nước, từng hợp tác nhiều lần với viện nghiên cứu của tôi.

“…” – Tôi như hóa đá.
Một lúc sau mới phản ứng lại được:
“Anh đang đùa em đúng không?”

Sau đó, cậu mất kha khá thời gian để chứng minh – câu ấy không đùa.

Người thừa kế của Tập đoàn Khoa Sáng danh tiếng, lại chính là học đệ mê dùng mã giảm giá của tôi – cú đánh trí tuệ đau đớn nhất đời tôi.

Cậu hơi bất đắc dĩ:

“Tại vì anh muốn gặp em, nên mới dùng mã giảm giá làm cái cớ.”

Mơ mơ hồ hồ đi đến nhà họ Phó, gặp mặt chú dì. Không biết từ khi nào, đến phiên “tra hỏi” rồi.

Chú tôi cầm tách trà hỏi:

“Hành Dịch à, chú nhớ nhà cháu ở thành phố S nhỉ? Vậy cháu định sau này phát triển ở đâu? Yêu xa thường không bền đâu.”

Lạc Hành Dịch điềm đạm:

“Chú ạ, sau này Tiểu Tiểu ở đâu, cháu sẽ ở đó. Hơn nữa, nhà cháu đang có kế hoạch mở chi nhánh ở thành phố C. Sau khi tốt nghiệp, cháu sẽ làm việc tại đây, không có chuyện yêu xa đâu ạ.”

“Ồ? Nhà cháu làm gì vậy?”

“Ba cháu là cảnh sát, mẹ cháu là tổng giám đốc Tập đoàn Khoa Sáng, chuyên phụ trách mảng hợp tác cảnh – doanh nghiệp. Công ty chủ yếu sản xuất thiết bị khoa học hỗ trợ công việc điều tra.”

Phòng khách im bặt.

Không chỉ tôi, mà tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Sau vài câu trò chuyện thêm, chúng tôi đứng dậy xin phép ra về.

Dì tôi từ đầu đến cuối đều rất vui mừng, như thể con gái mình tìm được một tấm chồng lý tưởng.

Chỉ có chú tôi là vẻ mặt đầy tâm sự.

Lúc tiễn ra cửa, chú khẽ nói riêng với tôi:

“Cháu và A Tranh, thật sự rất đáng tiếc…”

Tôi không đáp lại, chỉ nắm tay Lạc Hành Dịch, cùng cậu rời khỏi nhà họ Phó.

17

Hôm Lạc Hành Dịch tốt nghiệp, tôi đến như đã hẹn để tặng hoa cho cậu ấy.
Một đám đàn em mặc áo cử nhân khi thấy tôi thì vô cùng phấn khích, khiến tôi cảm thấy khá ngại ngùng.

Sau buổi lễ, Lạc Hành Dịch dẫn tôi đi thăm thầy giáo cũ của cậu.
Tôi cũng từng gặp thầy, tuy không thân lắm.

Ông lão tóc đã lốm đốm bạc, nhìn chúng tôi mà cười tít cả mắt:

“Tiểu Lạc à, mười năm đèn sách, hôm nay có mỹ nhân kề bên, đúng là viên mãn rồi ha ha ha!”

“Viên mãn, viên mãn thật ạ.” – Lạc Hành Dịch vui vẻ phụ họa.

Rời khỏi nhà thầy, tôi không nhịn được mà hỏi cậu:

“Rốt cuộc anh bắt đầu thích em từ khi nào thế? Sao cảm giác như ai cũng biết chuyện này rồi vậy?”

Cậu nắm tay tôi, cùng sánh vai đi dưới con đường rợp bóng cây trong trường. Tiếng ve râm ran, gió nhẹ mơn man, dễ chịu vô cùng.

Cậu nói:

“Thật ra chúng ta đã gặp nhau từ rất lâu trước đây rồi, chỉ là em không còn nhớ thôi.”

Tôi càng tò mò:

“Thật à? Không thể nào, trí nhớ em vẫn luôn rất tốt mà.”

Cậu chỉ cười không đáp.

Tôi gặng hỏi mãi, cuối cùng cậu cũng kể:

“Tiểu Tiểu, anh không muốn em nhớ lại những chuyện buồn ngày trước.”

Tôi ngừng đùa giỡn, nhìn cậu, rồi chợt đoán:

“Chẳng lẽ… anh từng gặp em ở thành phố S? Trước khi em được nhà họ Phó nhận nuôi?”

Cậu siết tay tôi, khóa chặt ánh mắt tôi trong mắt cậu, một lúc sau mới nói:

“Ba chúng ta từng là đồng nghiệp, nên anh luôn biết chuyện của em… Em nhớ không, hồi đó Cục Công an hay tổ chức hội thảo dành cho vợ cảnh sát? Khi đó, anh còn nhỏ, chưa hiểu yêu là gì, nhưng mỗi lần hội họp là anh lại mong được gặp em. Lần nào cũng mặc bộ đồ mà anh cho là đẹp nhất, chỉ để được nhìn thấy em.”

Tôi chợt nhớ lại, năm mười bốn tuổi, tôi từng ở Cục Công an một thời gian dài. Trước khi được dì Dư dẫn về, từng có một cậu bé hay đến tìm tôi.

Thì ra, cậu bé luôn nghĩ cách chọc tôi cười trong Cục Công an năm đó, chính là Lạc Hành Dịch.

Cậu có chút lo lắng nhìn tôi:

“Tiểu Tiểu, có phải anh lại khiến em nhớ đến chuyện buồn không? Xin lỗi… anh không nên nói…”

Cậu khẽ bóp tay tôi:

“Đừng sợ, mọi thứ đã qua rồi. Tiểu Tiểu, em rất tuyệt vời, rất mạnh mẽ… Từ nay về sau, anh sẽ luôn bên em.”

Tôi nhắm mắt lại, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.

Tôi cũng không rõ vì sao mình khóc, chỉ là… rất muốn khóc. Có lẽ, tôi chỉ đang muốn được cậu ấy dỗ dành.

Mà cậu ấy chắc chắn sẽ dỗ tôi rất tốt.

Từ năm mười bốn tuổi đến hai mươi sáu tuổi, mỗi lần gặp lại, cậu ấy đều khiến tôi vui vẻ trở lại.

(Chính văn hoàn)