Phiên ngoại của Lâm Tiểu Tiểu
Tôi gặp bố mẹ của Dịch Dịch, cả nhà họ đều rất nhiệt tình với tôi.
Tôi còn biết được rằng năm xưa, nhà họ Lạc từng định nhận nuôi tôi.
Chỉ là khi đó nhà họ đã có hai con, thủ tục nhận nuôi hơi phức tạp nên sau cùng dì Dư mới đưa tôi về.
Tôi không thấy tiếc nuối gì cả, vì tôi cảm thấy thời điểm hiện tại gặp lại họ mới là lúc hoàn hảo nhất.
Tôi và Dịch Dịch đã đăng ký kết hôn.
Ngoài việc làm nghiên cứu ở công ty mình, anh ấy còn là chuyên viên hợp tác đặc biệt của ngành công an, thường xuyên được Cục gọi đến hỗ trợ.
Ngày ngày bận rộn giữa công ty và cơ quan.
Tôi nhớ đến ba mình, trong lòng chợt thấy bất an.
Không ngờ rằng, nửa đời sau của tôi lại tiếp tục gắn bó với nghề cảnh sát.
Dịch Dịch dường như đoán được tôi đang nghĩ gì, một tối nọ, anh ôm tôi nói:
“Tiểu Tiểu, chỉ khi đất nước đủ mạnh, không còn tội phạm, khi đó cảnh sát mới không còn nguy hiểm. Mọi nhà sẽ được yên ổn… Nhưng hiện tại… vẫn cần có người đứng ra, góp sức xây nên thời thái bình ấy.”
Tôi hiểu những đạo lý đó, nhưng trong lòng vẫn thấy buồn.
Anh lại ôm tôi, nói:
“Hồi nhỏ ba anh hay nói với anh, lợi ích quốc gia cao hơn tất cả, đất nước nặng tựa Thái Sơn.
Anh thấy ba nói đúng… nhưng cũng chưa đúng.
Với anh, nếu Thái Sơn là thứ nặng nhất trên đời, thì quốc gia là Thái Sơn của toàn dân.
Mà anh cũng là một người dân.
Nhưng Tiểu Tiểu, với anh, em mới là Thái Sơn của riêng anh.”
“Anh hứa với em, anh sẽ không bao giờ rời xa em. Ngoài công việc ra, toàn bộ thời gian của anh đều là dành cho em.”
Tôi bật cười qua nước mắt:
“Ai thèm thời gian của anh, cho tôi còn không muốn.”
“Anh muốn mà, là anh muốn, được chưa… Tiểu Tiểu, giờ anh muốn lắm rồi, đêm xuân ngắn ngủi, tụi mình nhanh chóng bắt đầu đi… được không?”
Tại sao nói chuyện gì rồi cũng có thể lệch sang hướng này vậy?
Tôi bật dậy tính chạy, liền bị anh kéo lại.
Tôi thở dài – Thái Sơn đêm nay lại một lần nữa… sụp đổ.
Phiên ngoại 1 – Lạc Hành Dịch
Hồi đó, tôi và cô ấy đều còn đang học tiểu học.
Mỗi lần nghĩ đến những cuộc thi mình đang tham gia, đều là những cuộc thi cô ấy từng thi và dễ dàng đoạt giải, tôi lại càng thêm khâm phục.
Năm tôi mười ba tuổi, Cục Công an thành phố tổ chức một buổi tọa đàm dành cho vợ cảnh sát, những người có con đều dẫn theo con cái, và đó là lần đầu tiên tôi gặp thần tượng trong lòng mình – cô bé thiên tài trong truyền thuyết, Lâm Tiểu Tiểu.
Da trắng trẻo, đôi mắt to như nai con, cười lên có hai lúm đồng tiền, đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Sau này lớn lên, có người nói trẻ con tiểu học thì biết gì về tình yêu.
Nhưng tôi lại cảm thấy, từ khoảnh khắc đó, tôi đã thích cô ấy rồi.
Chỉ là cái thích khi ấy, là muốn lắm lắm được quen cô ấy, được làm bạn với cô ấy.
Rồi qua nhiều năm, cảm giác ấy dần dần thăng hoa, càng lúc càng mãnh liệt, càng thêm kiên định.
Tôi ngày càng chắc chắn rằng: tôi muốn biến cô ấy thành người thân, người sẽ cùng mình đi đến hết cuộc đời.
Lần tọa đàm ấy, tôi bày ra đủ trò nhỏ trước mặt cô ấy, chỉ mong thu hút được sự chú ý.
Tôi cứ nhìn cô ấy mãi, nhưng ánh mắt cô chỉ dõi theo ba mình, chẳng hề để ý đến tôi.
Cuối cùng, tôi vẫn không đủ can đảm nói rằng mình muốn làm bạn với cô, vì lúc đó tôi vẫn còn là một thằng nhóc đầu hạt tiêu, thấp hơn cô một chút, cảm giác mất mặt lắm khi đứng trước “người trong lòng”.
Tôi thầm hạ quyết tâm: sau này phải uống sữa mỗi ngày, lần sau gặp lại, tôi nhất định phải cao hơn cô ấy!
Nhưng lần gặp lại sau đó, cô ấy đã là đứa trẻ sống sót duy nhất sau vụ thảm sát cả gia đình.
Cô ấy ở trong Cục Công an hơn một tháng.
Khi đó sự việc vẫn chưa lắng xuống, không thể để bọn buôn ma túy biết nhà họ Lâm còn người sống sót, nên chỉ có thể để Tiểu Tiểu ở nơi an toàn nhất – chính là trụ sở công an.
Trong hơn một tháng đó, gần như mỗi ngày tôi đều tranh thủ thời gian đến Cục để ở bên cô ấy.
Tôi từng đề nghị ba mẹ nhận nuôi Tiểu Tiểu, nhưng nhà tôi đã có hai con, thủ tục pháp lý rất khó giải quyết.
Ba tôi khi đó rất bận, mẹ tôi cũng bận, chuyện đó cứ kéo dài mãi.
Đến khi cuối cùng có thể xử lý thì… Tiểu Tiểu đã bị người khác đón đi.
Là nhà họ Phó ở thành phố C.
Bà Dư – bạn thân thuở nhỏ của mẹ Tiểu Tiểu – sau khi biết chuyện đã đưa cô ấy đi.
Tôi buồn lắm.
Liệu gia đình đó có đối xử tốt với cô ấy không?
Ở nơi xa lạ như vậy, cô ấy có bị ấm ức không?
Tôi có còn cơ hội gặp lại cô ấy nữa không?
Không, cô ấy giỏi như vậy, đi đến đâu cũng sẽ tỏa sáng.
Xã hội bây giờ, người giỏi thì dễ tìm, nhưng…
Không được, tôi nhất định phải học hành thật tốt, chỉ có vậy mới theo kịp bước chân cô ấy.
Lên cấp ba, có nữ sinh theo tôi về tận cửa nhà để đưa thư tỏ tình, bị bà nội tôi bắt gặp.
Bà vừa vui vừa hóng chuyện, hỏi tôi có phải bắt đầu yêu đương rồi không.
Tôi thẳng thắn nói với bà:
“Giờ con không yêu đương đâu, con có người con thích rồi. Cô ấy là thần tượng của con. Con phải thi đỗ vào đại học C, nhanh chóng đến gần cô ấy hơn.”
Tôi chỉ nói vu vơ với bà nội, không ngờ chuyện đó lan ra khắp họ hàng.
Ba mẹ, chị gái, ông bà ngoại… ai cũng biết tôi đang thầm thương trộm nhớ một cô gái.
Cũng chẳng sao, dù gì sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi.
Tôi thuận lợi đỗ vào trường cô ấy đang học, thuận lợi tiếp cận được “thần tượng” với tư cách đàn em.
Nhiều năm không gặp, tôi vẫn có thể nhận ra cô ngay lập tức.
Da vẫn trắng, lúm đồng tiền vẫn ngọt ngào như cũ, đẹp cực kỳ.
Chỉ khác là không còn tàn nhang trên mặt nữa, giống như phiên bản trưởng thành của cô bé năm xưa.
Người nhà tôi mỗi lần gọi điện đều hỏi cùng một câu:
“Theo đuổi vợ rồi tiến triển đến đâu rồi?”
Nó gần như trở thành niềm vui chung của cả nhà, mà tôi thì cũng vui lòng để họ “giải trí”.
Bà nội tôi làm nghề may, dù đã nghỉ hưu nhiều năm nhưng vẫn rất khéo tay.
Sau khi biết chiều cao cân nặng của Tiểu Tiểu, bà rảnh rỗi liền bắt đầu may đồ cho tôi và cô ấy.
Bà bảo:
“Rồi sẽ có ngày dùng tới.”
Ừm, mấy bộ đồ đôi sau này chính là bà làm đấy.
“Bạch phát đới hoa quân mạc tiếu, tuế nguyệt tòng bất bại mỹ nhân” – chính là nói về bà nội, một mỹ nhân tóc bạc, sành điệu và thời thượng.
Tôi tốn biết bao tâm tư để tiếp cận cô ấy, nhưng vẫn luôn chờ một thời điểm thích hợp để tỏ tình.
Hôm đó là ngày 20 tháng 5.
Trong mắt cô ấy, chúng tôi đã quen biết được gần bốn năm.
Tôi hẹn cô ấy đi ăn lẩu.
Chúng tôi cười đùa suốt bữa ăn, chẳng có chút không khí lãng mạn nào để tỏ tình cả.
Kế hoạch tỏ tình lại một lần nữa bị hoãn lại.
Lúc ra khỏi quán, thấy cô ấy phản xạ né tránh một người đàn ông, tim tôi chùng xuống.
Nhưng tôi nhìn ra được là cô ấy không muốn nhắc đến, nên giả vờ như không biết gì.
Tôi thấy tâm trạng cô ấy không tốt sau khi gặp người đó, nên suốt quãng đường về, tôi cố nói chuyện để cô ấy vui hơn.
Hôm sau, tôi đã nắm hết những thông tin có thể tra được về người đàn ông kia.
Lấy cớ là nhận được tiền thưởng từ cuộc thi, tôi mời cô ấy đi ăn cua lông.
Tôi để ý thấy sau khi cô ấy nghe điện thoại của một người tên “A Tranh”, nét mặt liền đăm chiêu.
Tim tôi chùng hẳn – tôi biết là ai rồi.
Tiểu Tiểu từng sống cùng người đó dưới một mái nhà suốt hơn mười năm, liệu có phải…
Tôi không dám nghĩ tiếp, nhưng lấy hết can đảm để hỏi:
“Tiền bối, người đó là ai vậy?”
Cô ấy bảo là một người rất đáng ghét. Tôi thở phào.
Tôi khuyên cô ấy đổi tên liên lạc, rồi “nhân cơ hội” thăng cấp thành bạn trai hữu danh vô thực, còn sửa biệt danh tôi trong điện thoại cô ấy thành “Dịch Dịch của Tiểu Tiểu”.
Bà nội gọi điện hỏi tiến triển thế nào.
Tôi muốn nói: bây giờ con là bạn trai của cô ấy rồi, dù chỉ là “trên danh nghĩa”.
Nhưng chưa kịp nói xong, đầu dây bên kia đã đồng thanh hò reo – náo động đến mức chặn luôn lời sau của tôi.
Haiz, mấy người mê couple đúng là đáng sợ thật.