Tôi đã đăng một video ghi lại cảnh nhà mình sau khi trang trí lên một nền tảng chia sẻ video.

Biệt thự gần hai ngàn mét vuông bị tôi trang trí thành một mớ đỏ choét xanh lè, vô cùng rực rỡ và lòe loẹt. Trong làn sóng bình luận toàn tiếng cười “hahahaha” và kiểu như “Tiểu thư, người xem nô tài nên bị xích vào đâu thì hợp ạ”, bỗng có một người đàn ông tên Lộ, nghiêm túc để lại bình luận: “Xem mà tức, thẩm mỹ tệ hại đến mức không thể chịu nổi.”

Bình luận đó lại còn được thả tim nhiều nhất, nằm chễm chệ trên top đầu. Tôi vừa mở điện thoại ra xem thì tức đến giậm chân.

Từ nhỏ đã bị nói là không có mắt thẩm mỹ, càng nghe tôi càng tức, lập tức gõ bàn phím phản kích: “Thế thì xem nhà anh đẹp được đến mức nào?”

Anh ta không trả lời, nhưng phía dưới có rất nhiều người bình luận:

“Thẩm mỹ có tệ hay không tôi không biết, nhưng nhà to như thế này tôi chỉ biết ghen tị thôi.”

“Anh mua nổi biệt thự không mà chê bai người ta thẩm mỹ tệ?”

“Tiểu thư ơi, nô tài thấy đẹp cực kỳ, cho nô tài làm đội trưởng bảo vệ được không?”

Tôi chưa kịp phản ứng lại thì vài phút sau, người đàn ông tên Lộ kia đã gắn thẻ tôi vào một video mới.

Video đó do chính anh ta quay, quay lại nhà của anh ta. Phong cách hoàn toàn châu Âu, từ cửa chính vào thẳng đến ban công. Ngoài ban công rộng lớn là cảnh sông nước và bến Thượng Hải rực rỡ ánh đèn lúc hoàng hôn. Quay lại vào trong nhà, tông màu chủ đạo là trắng – đen – xám, bài trí đồ nội thất tinh tế, từng món đều đắt tiền và được chọn lựa cẩn thận.

Nhìn vào, không thể không thấy sang trọng và đầy chất lượng.

Tôi im lặng mất một lúc, cảm thấy… ừm, đúng là nhà người ta đẹp hơn thật. Còn chưa kịp trả lời thì dưới video đã nhảy ra mấy chục bình luận:

“Bảo sao dám chê biệt thự người khác xấu, thì ra là đại thiếu gia.”

“So ra, nhà tôi còn không to bằng cái ban công nhà thiếu gia nữa.”

“Thiếu gia, tôi có thể xem nhà vệ sinh của anh không, tôi cảm thấy tôi nên bị xích ở đó.”

“Thẩm mỹ của anh ấy cách xa cô biệt thự nữ kia hàng chục con phố.”

Tôi vừa nhìn câu cuối thì máu như trào lên tận đỉnh đầu.

Tôi lập tức vớ lấy chìa khóa, hùng hổ chạy về nhà, khiến ông cụ đang làm SPA ở nhà bị dọa giật cả mình.

Tôi nói: “Cho con mượn máy bay của ba một chút.”

Ông cụ: “Hả?”
Chuyên viên làm đẹp: “Hả?”

“Con định làm gì thế?”

Tôi bảo trên mạng bị một tên đàn ông biến thái chê bai, không thể thua được, con phải thắng.

Ông cụ lắc đầu nói: “Chuyện nhỏ như vậy, cần gì dùng đến máy bay.”

Tôi nói: “Hắn ta chê con thẩm mỹ tệ.”

Ông cụ lập tức bật dậy: “Thẩm mỹ cái rắm! Lấy tiền đè chết hắn cho ba!”

Tôi nhìn đôi dép đỏ trên chân ông cụ, chợt nhận ra: chỉ có những người cùng cảnh ngộ mới có thể đồng cảm sâu sắc với nhau.

Tôi chụp vài tấm ảnh chiếc máy bay của nhà mình, đặc biệt là nội thất bên trong – sang trọng, tỉ mỉ đến từng chi tiết – và thầm cảm thán, trước kia còn mắng ba mua máy bay là vô dụng, giờ mới hiểu thế nào là “lo xa có thừa”.

Tôi giả vờ như vô tình đăng mấy tấm ảnh máy bay lên.

Phần bình luận lập tức nổ tung:

  • “Đây không phải tiểu thư nữa rồi, đây là công chúa.”
  • “Ghế sofa vàng nghệ đặt trong máy bay riêng, máy bay chắc khóc thét luôn quá.”
  • “Bình tĩnh nào, gọi là vàng nghệ thì quá đáng quá. Rõ ràng là màu của tiền bạc mà.”
  • “Tôi không làm bảo vệ nữa đâu, làm chó cũng được!”
  • “Tự dưng thấy mọi thứ trong nhà tiểu thư đều đẹp sang ngút ngàn, ai chê là tại mắt họ kém thôi.”

Đám xem trò vui lập tức gắn thẻ anh chàng Lộ dưới video của tôi:

  • “Nhà đẹp cách mấy cũng không bằng cái bánh xe máy bay nhà người ta.”
  • “Anh lấy đâu ra can đảm mà đi chê bai đại tiểu thư chứ?”

Tôi thấy anh ta trả lời một dấu hỏi chấm.

Từ dấu hỏi chấm ấy, tôi cảm nhận được sự kiên cường, cứng đầu không chịu thua của anh ta.

Tôi đang định làm ra vẻ rộng lượng mà gõ một câu kiểu: “Không sao đâu, tuy tôi không có gu thẩm mỹ nhưng nhà tôi có tiền, chuyện trang trí thế nào là việc của tôi, không thể đẹp như nhà anh cũng là điều hợp lý thôi.”

Nhưng còn chưa gõ xong thì anh ta lại đăng thêm một video mới.

Video hơi mờ, nhưng vẫn nhìn rõ nội thất bên trong máy bay. Không gian rộng rãi, phong cách tinh tế cao cấp vẫn như trước, không chê vào đâu được.

Phụ đề: “Lúc 21 tuổi chơi chứng khoán, trả thẳng toàn bộ tiền, để xó bụi bặm bao lâu nay rồi.”

Tôi còn chưa kịp nghĩ gì thì dưới video đã có hàng trăm bình luận:

  • “Trọng sinh chi [Tôi rốt cuộc là chó của ai?]”
  • “Tôi thừa nhận, nãy giờ tôi hơi to mồm.”
  • “Tôi thu nhập ba triệu một tháng, tôi có được xem video này không?”

Thì ra, kiên cường bất khuất không chịu thua cuộc… chính là tôi.

Tôi đã đăng một video ghi lại cảnh nhà mình sau khi trang trí lên một nền tảng chia sẻ video.

Biệt thự gần hai ngàn mét vuông bị tôi trang trí thành một mớ đỏ choét xanh lè, vô cùng rực rỡ và lòe loẹt. Trong làn sóng bình luận toàn tiếng cười “hahahaha” và kiểu như “Tiểu thư, người xem nô tài nên bị xích vào đâu thì hợp ạ”, bỗng có một người đàn ông tên Lộ, nghiêm túc để lại bình luận: “Xem mà tức, thẩm mỹ tệ hại đến mức không thể chịu nổi.”

Bình luận đó lại còn được thả tim nhiều nhất, nằm chễm chệ trên top đầu. Tôi vừa mở điện thoại ra xem thì tức đến giậm chân.

Từ nhỏ đã bị nói là không có mắt thẩm mỹ, càng nghe tôi càng tức, lập tức gõ bàn phím phản kích: “Thế thì xem nhà anh đẹp được đến mức nào?”

Anh ta không trả lời, nhưng phía dưới có rất nhiều người bình luận:

  • “Thẩm mỹ có tệ hay không tôi không biết, nhưng nhà to như thế này tôi chỉ biết ghen tị thôi.”
  • “Anh mua nổi biệt thự không mà chê bai người ta thẩm mỹ tệ?”
  • “Tiểu thư ơi, nô tài thấy đẹp cực kỳ, cho nô tài làm đội trưởng bảo vệ được không?”

Tôi chưa kịp phản ứng lại thì vài phút sau, người đàn ông tên Lộ kia đã gắn thẻ tôi vào một video mới.

Video đó do chính anh ta quay, quay lại nhà của anh ta. Phong cách hoàn toàn châu Âu, từ cửa chính vào thẳng đến ban công. Ngoài ban công rộng lớn là cảnh sông nước và bến Thượng Hải rực rỡ ánh đèn lúc hoàng hôn. Quay lại vào trong nhà, tông màu chủ đạo là trắng – đen – xám, bài trí đồ nội thất tinh tế, từng món đều đắt tiền và được chọn lựa cẩn thận.

Nhìn vào, không thể không thấy sang trọng và đầy chất lượng.

Tôi im lặng mất một lúc, cảm thấy… ừm, đúng là nhà người ta đẹp hơn thật. Còn chưa kịp trả lời thì dưới video đã nhảy ra mấy chục bình luận:

  • “Bảo sao dám chê biệt thự người khác xấu, thì ra là đại thiếu gia.”
  • “So ra, nhà tôi còn không to bằng cái ban công nhà thiếu gia nữa.”
  • “Thiếu gia, tôi có thể xem nhà vệ sinh của anh không, tôi cảm thấy tôi nên bị xích ở đó.”
  • “Thẩm mỹ của anh ấy cách xa cô biệt thự nữ kia hàng chục con phố.”

Tôi vừa nhìn câu cuối thì máu như trào lên tận đỉnh đầu.

Tôi lập tức vớ lấy chìa khóa, hùng hổ chạy về nhà, khiến ông cụ đang làm SPA ở nhà bị dọa giật cả mình.

Tôi nói: “Cho con mượn máy bay của ba một chút.”

Ông cụ: “Hả?”
Chuyên viên làm đẹp: “Hả?”

“Con định làm gì thế?”

Tôi bảo trên mạng bị một tên đàn ông biến thái chê bai, không thể thua được, con phải thắng.

Ông cụ lắc đầu nói: “Chuyện nhỏ như vậy, cần gì dùng đến máy bay.”

Tôi nói: “Hắn ta chê con thẩm mỹ tệ.”

Ông cụ lập tức bật dậy: “Thẩm mỹ cái rắm! Lấy tiền đè chết hắn cho ba!”

Tôi nhìn đôi dép đỏ trên chân ông cụ, chợt nhận ra: chỉ có những người cùng cảnh ngộ mới có thể đồng cảm sâu sắc với nhau.

Tôi chụp vài tấm ảnh chiếc máy bay của nhà mình, đặc biệt là nội thất bên trong – sang trọng, tỉ mỉ đến từng chi tiết – và thầm cảm thán, trước kia còn mắng ba mua máy bay là vô dụng, giờ mới hiểu thế nào là “lo xa có thừa”.