Quả nhiên, chưa tới ngày hôm sau, hai giờ sáng, Cẩn Niên gọi điện cho tôi:

“Đồng ý ly hôn.”

Tôi vừa mới chợp mắt, bị đánh thức đến bực mình.

Tôi định tắt máy thì hắn vội nói:

“Đừng cúp! Tuệ Tuệ, nếu bây giờ anh đá Hứa Vãn, để em nhận lại vai diễn đó, từ nay anh sẽ không gây chuyện nữa… chúng ta… còn cơ hội không?”

Tôi lật mắt:

“Không có.”

“Hẹn gặp lại… thứ Hai.”

19

Được rồi.
Tôi cũng chịu đựng được.

Nhưng hai người sống cùng nhà, tránh sao được những lần tiếp xúc thân thể nho nhỏ.

Tôi vừa tắm xong, đang đứng ở phòng khách uống nước thì thấy Phó Dã đang nấu mì trong bếp.

“Cô ăn không?”

Cậu ta nghiêng đầu nhìn tôi, hỏi.

Tôi lắc đầu, chỉ dựa vào khung cửa nhìn cậu.

Phó Dã thuần thục một cách khó tin, hoàn toàn không giống con trai của nhà tài phiệt sở hữu trăm tỷ. Tôi trêu:

“Tay nghề cắt thái của cậu đúng chuẩn đầu bếp nhà hàng luôn rồi.”

Phó Dã cười nhạt:

“Một nhát dao ba mươi triệu, xem ai dám mời tôi?”

Tôi câm nín.

Người có tiền thì giỏi thật đấy.

Nhưng mà… mùi này thơm thật sự. Tôi không nhịn được bước lại gần, muốn nhìn xem ngoài mì thì còn cho thêm gì khác không – đúng lúc Phó Dã quay người.

Tôi đâm sầm vào ngực cậu ta mà không kịp phản ứng.

Chuyện đáng nói là – tôi vừa tắm xong, không mặc nội y.

Phó Dã vừa vòng tay đỡ lấy tôi thì lập tức thả ra ngay.

“Mì chín rồi, cô ăn đi. Tôi đi tắm.”

Hai chúng tôi đứng đối diện, ngượng ngập đúng hai giây, sau đó Phó Dã nói câu đó rồi quay lưng bỏ đi, dáng vẻ… rõ ràng là chạy trốn.

Khoan đã – chẳng phải là cậu ấy nấu mì cho mình ăn à?

Tối hôm đó tôi ăn hết một tô mì đầy ụ, cũng chẳng thấy Phó Dã bước ra khỏi phòng nữa.

Tôi thở dài – chưa bao giờ thấy thời gian từ thứ Sáu đến thứ Hai lại dài đằng đẵng đến thế.

20

Hôm đến cục dân chính là một ngày trời đẹp.

Phó Dã nhất quyết đòi đưa tôi đến tận cửa.

Kết quả là khi Cẩn Niên thấy tôi đến làm thủ tục ly hôn mà lại có người đàn ông khác đi cùng, hắn siết chặt nắm đấm, tức đến tím mặt.

Cẩn Niên không biết Phó Dã là ai.

Trong lúc chờ lấy số thứ tự, hắn mỉa mai:

“Mắt nhìn đàn ông của cô cũng tệ thật đấy, cái tên đầu đỏ này nhìn cứ như gà luộc.”

“Đủ thỏa mãn cô à?”

Câu đó vừa dứt thì đúng lúc Phó Dã quay lại, tay cầm ly trà sữa cho tôi.

“Người già đấy, ngậm miệng lại giùm đi.”

“Miệng hôi đến mức làm ô nhiễm không khí rồi.”

Tôi khựng tay khi đang mở nắp ly, không nhịn được cảm thán: thiếu gia nhà tôi đúng là càng ngày càng độc miệng.

“Mày…”

Cẩn Niên tức đến nghẹn họng, nhưng lại chẳng tìm được lời nào để phản bác.

Cục dân chính làm việc rất hiệu quả.

Vừa cầm được giấy chứng nhận ly hôn, Phó Dã đã lôi tôi chạy đi luôn.

“Ê, đi từ từ chứ!”

Tôi chưa kịp theo kịp thì cậu ta bế thốc tôi lên vai.

!?

Ban ngày ban mặt, vừa bước ra khỏi cục dân chính, cậu ta làm cái trò gì thế?

“Phó Dã! Cậu có biết ngượng không hả?”

Tôi vội đưa tay che mặt, xấu hổ muốn chết.

Phó Dã chẳng nói một lời, đi như bay.

Lên xe còn chưa kịp ngồi vững, Phó Dã đã cúi xuống hôn tôi.

Tôi dường như nghe thấy tiếng cậu ấy thở dài nhẹ:

“Cuối cùng cũng ly hôn rồi.”

21

Hai ngày sau, hot search nổ tung.

“Cẩn Niên – Tần Tuệ ly hôn.”
“Cẩn Niên ngoại tình với nhiều phụ nữ trong thời gian hôn nhân.”
“Cẩn Niên lạm dụng quyền lực, quy tắc ngầm.”

Ha.

Sau khi Cẩn Niên gọi cho tôi mấy chục cuộc, tôi cuối cùng cũng bắt máy.

“Cô chẳng nói là chỉ cần tôi đồng ý ly hôn thì mấy thứ đó sẽ không bị lộ ra sao?!”

Nghe giọng chất vấn đầy tức giận, tôi mỉm cười đáp:

“Không phải tôi làm.”

Tất nhiên không phải tôi.

Là một người đàn ông nhỏ mọn nào đó đã chuẩn bị sẵn tài liệu từ sớm, chỉ đợi tôi ly hôn xong để tung ra.

“Ảnh đế? Cặn bã nên cút khỏi giới giải trí!”

Dư luận bùng nổ, Cẩn Niên bị ép phải đăng tuyên bố rút lui khỏi giới.

“Chị còn quan tâm hắn à?”

Điện thoại bị Phó Dã lấy mất, cậu ta trừng mắt nhìn tôi, vẻ mặt rất không vui.

Tôi bật cười, giải thích:

“Chỉ xem thử chồng cũ tôi thê thảm tới mức nào thôi mà. Thiếu gia Phó, chuyện này cũng ghen sao?”

Phó Dã hừ một tiếng, cúi đầu hôn tôi:

“Không được nhìn hắn nữa.”

Trước hôm đám cưới của tôi và Phó Dã, Cẩn Niên đã đến tìm.

Tôi nhìn người đàn ông tàn tạ trước mắt, suýt chút nữa không nhận ra dáng vẻ đầy kiêu ngạo của hắn ngày xưa.

“Tuệ Tuệ, anh sai rồi.”

Hắn quỳ xuống trước mặt tôi, tự vả hai cái thật mạnh.

“Tuệ Tuệ, anh thề sẽ không lăng nhăng nữa. Anh xin em… về nhà với anh đi.”

Hắn chọn nơi khôn thật – trung tâm thương mại, đông người, chưa bao lâu đã có người nhận ra.

“Kia kìa! Là vợ chồng ảnh đế!”

“Cái gì mà vợ chồng, Cẩn Niên – tên cặn bã đó bị đuổi khỏi giới lâu rồi mà!”

Tiếng bàn tán xung quanh càng lúc càng lớn. Tôi cau mày định rời đi.

Không ngờ Cẩn Niên bất ngờ ôm lấy chân tôi, bật khóc.

Muốn thi gan mặt dày hả?

“Nhẫn cưới, anh vẫn giữ đây! Tuệ Tuệ, tha thứ cho anh đi! Chúng ta từng có biết bao kỷ niệm đẹp mà!”

“Anh sớm đã đá con đàn bà rẻ rúng Hứa Vãn kia rồi!”

Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì Phó Dã không biết từ đâu lao tới.

“Người già chân mềm là chuyện bình thường, nhưng ôm chân vợ người khác thì hơi lố rồi đấy.”

Nói xong tung một cú đá, đá bay Cẩn Niên cả ba mét.

“Yếu vậy thì sau này đừng ra đường nữa, mất mặt lắm.”

Cậu ta vừa nói vừa phủi váy giúp tôi, rồi nắm tay tôi kéo đi.

Từ khóe mắt, tôi thấy vài vệ sĩ mặc đen đến kéo cái xác rũ rượi của Cẩn Niên đi.

Tôi còn lờ mờ thấy thấp thoáng bóng dáng Hứa Vãn trong đám đông – nhưng chỉ là một cái lướt qua, không chắc có nhìn nhầm không.

“Sao anh đến đây?”

Tôi hỏi.

Phó Dã nhìn tôi, giọng ấm ức:

“Không đến… chẳng lẽ đứng nhìn em và chồng cũ “tái hợp” à?”

Trời ơi, thiếu gia nhà tôi, lại ghen nữa sao?

22

Một ngày nọ, khi đang dọn phòng, tôi vô tình tìm thấy bệnh án cách đây năm năm của Phó Dã.

“Chứng mất khả năng ngôn ngữ.”
Triệu chứng: Rối loạn phát âm, không thể hoàn thành chuỗi câu nói.

Tôi cau mày đọc kỹ từng trang tài liệu.

Vậy là… mùa hè năm lớp 11, người đã chăm sóc tôi tại bệnh viện Bình Dương chính là Phó Dã?

Đúng là… ngây thơ quá mức.

“[Này—”]

Tiếng mở cửa ngoài phòng vang lên – Phó Dã về rồi.

Tôi vội cất tập bệnh án đi.

“A Dã?”

Cậu ấy đặt bó hoa tươi vừa mua lên bàn, quay đầu nhìn tôi, đáp lại tự nhiên như mọi khi:

“Gì thế, bảo bối?”

“Em vừa xem bệnh án của anh.”

Chỉ một câu ấy thôi, Phó Dã lập tức hiểu ra.

Lần này, cậu không còn giấu giếm gì nữa.

“Là anh.”

“Hồi đó anh bị mất khả năng nói. Nhiều người không thích anh, cũng chẳng ai muốn trò chuyện với anh. Những ngày chăm sóc em ở bệnh viện… chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất với anh.”

“Anh rất biết ơn… vì đã nhặt được em trên đường. Trời mưa lớn thế, em co ro nằm bên vệ đường như một chú mèo nhỏ.”

“Em còn nhớ không? Anh từng đan một chiếc nhẫn bằng cỏ, đeo lên tay em.”

Tôi gật đầu, Phó Dã hừ lạnh:

“Ai mà ngờ được, anh sang nước ngoài chữa bệnh, lại để cho Cẩn Niên – cái tên khốn đó chen chân vào.”

“Tuệ Tuệ… anh thích em.”

“Anh rất hối hận… vì đã không đứng trước mặt em vào ngày em xuất viện.”

Nắng chiều rải lên bàn, những bông cúc mẫu đơn màu hồng nở rộ đúng độ.

Tôi dựa vào lòng Phó Dã, khẽ nói:

“Chào anh, em là Tần Tuệ Tuệ, còn anh… có phải là A Dã của em không?”

Câu chuyện của mùa hè năm ấy không kết thúc,
năm năm sau… nó có được một cái kết mới.

[Hoàn]