14
Ba ngày sau Valentine là đêm Giao thừa.
Tôi và mẹ cùng nhau đón năm mới trong căn nhà trọ nhỏ.
Giờ thì mẹ tôi đã không còn gánh nặng kinh tế nữa, cả người cũng trở nên rạng rỡ hơn hẳn.
Buổi tối, hai mẹ con vừa xem chương trình Tết, vừa ăn bữa cơm tất niên, thì nhận được cuộc gọi video từ Lục Phi Trì.
– “Chu Tĩnh, chúc mừng năm mới!”
Lần đầu tiên, Lục Phi Trì công khai gọi thẳng tên tôi.
– “Lục Phi Trì, năm mới vui vẻ!”
– “Em ở quê vẫn ổn chứ?”
Tôi hiếm khi chủ động hỏi han chuyện riêng của cậu ấy.
– “Không ổn lắm… Ở đây chán lắm. Em rất nhớ cô giáo.”
Tôi bất giác mím môi cười.
– “Em chẳng bảo chị tổ chức sinh nhật cho em sao? Vài ngày nữa em về là gặp được rồi còn gì.”
Mẹ tôi biết tôi đang làm gia sư cho Lục Phi Trì, nên cũng không hỏi han thêm gì khi thấy tôi nhận cuộc gọi video từ cậu ta.
15
Mùng 9 Tết.
Lục Phi Trì nhắn tin WeChat cho tôi:
[Em về rồi.]
Chỉ vài chữ đơn giản, cũng đủ khiến cảm xúc trong tôi dao động.
Tôi nhắn lại:
[Em muốn quà sinh nhật gì?]
Cậu ấy đáp:
[Chỉ cần là chị tặng, cái gì cũng được.]
[Buổi trưa hôm đó em sẽ ăn cùng bạn bè thân và vài bạn học trong một nhà hàng khách sạn, sau đó qua hội quán chơi một lúc.]
[Tầm tám giờ tối, chị đến đón em được không?]
[Được.]
…
Tôi đặt một chiếc bánh sinh nhật nhỏ cho Lục Phi Trì, mua một đôi giày thể thao màu trắng và áo khoác lông đen – với tôi, chúng không rẻ chút nào.
Tôi còn đặt trước chỗ ở một nhà hàng phương Tây gần nơi Lục Phi Trì gửi định vị, gửi bánh và quà đến đó để chuẩn bị trước.
Tám giờ tối, tôi đến hội quán.
Đẩy cánh cửa phòng VIP cách âm ra, bên trong có khoảng hơn hai mươi người đang ngồi hoặc đứng, nam nữ đủ cả – nhìn là biết toàn học sinh cấp ba.
Tôi tìm thấy Lục Phi Trì đang ngồi nổi bật trên ghế sofa, liền nhéo má cậu ta để kéo về thực tại.
– “Đi nào, cô giáo đến đón em rồi, thiếu gia nhỏ.”
Lục Phi Trì lờ đờ ngẩng đầu lên, thấy là tôi thì lập tức nắm tay tôi đứng dậy, đầu dựa vào vai tôi:
– “Cô giáo… chị đến thật à, em vui quá. Mình đi thôi.”
Lời nói phả vào tai tôi, ấm ấm, ngứa ngứa.
Khi theo tôi ra đến cửa, cậu ta còn quay lại nói với mọi người trong phòng:
– “Tôi đã trả tiền trước rồi, mấy người cứ chơi thoải mái nhé. Tôi có việc quan trọng, xin phép rút trước.”
Ra khỏi hội quán, Lục Phi Trì lập tức quay về trạng thái tỉnh táo.
Thì ra lúc nãy chỉ giả vờ say.
– “Cô giáo, bây giờ mình đi đâu?”
Lục Phi Trì tò mò hỏi tôi.
– “Đi theo chị.” Tôi nắm lấy tay cậu ta. “Chị đã đặt bàn trước ở một nhà hàng gần đây.”
Cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến khiến tôi biết, Lục Phi Trì đang căng thẳng và nóng bừng cả người.
Mười phút sau, chúng tôi đến nơi.
Sau khi đưa cậu ấy ngồi vào chỗ, tôi giả vờ đi vệ sinh.
Một lúc sau, tôi quay lại, tay cầm bánh sinh nhật cắm 18 cây nến, từng bước một tiến đến gần cậu ấy.
Phía sau là phục vụ giúp tôi xách túi quà.
Khoảnh khắc ấy khiến Lục Phi Trì sững sờ rất lâu.
Tôi châm nến:
– “Chúc mừng sinh nhật mười tám tuổi, thiếu gia nhỏ. Mau ước đi.”
– “Chị biết là làm mấy chuyện này hơi sến súa.”
Lục Phi Trì cười nhìn tôi, ngoan ngoãn nhắm mắt, ước nguyện rồi thổi nến.
– “Cảm ơn chị. Vì người tổ chức sinh nhật là cô giáo, nên em thấy chẳng sến tẹo nào.”
Sau đó, cậu ấy cắt miếng bánh đầu tiên rồi đưa cho tôi.
Ra khỏi nhà hàng, tôi mới đưa quà sinh nhật cho Lục Phi Trì.
Mặc dù quà không đắt đỏ gì, nhưng tôi thấy rõ cậu ấy rất thích.
Cậu ấm nhỏ tâm trạng tốt, thì việc học cũng sẽ hiệu quả hơn.
Trước khi chia tay, tôi ghé tai cậu ấy, nói nhỏ:
– “Lục Phi Trì, mục tiêu là Bắc Đại học. Em dám thử thách không?”
– “Nếu em dám, thì đến lúc đó chị cũng dám dạy em… cách yêu đương.”
Huấn luyện nam sinh ngoan, phải vừa mềm vừa cứng mới được.
16
Học kỳ hai lớp 12, thành tích của Lục Phi Trì không ngừng tiến bộ.
Kỳ thi thử lần 1: 600 điểm, xếp top 50 toàn khối.
Kỳ thi thử lần 2: 630 điểm, xếp top 20.
Kỳ thi thử lần 3: 650 điểm, xếp top 15.
Đủ sức cạnh tranh vào trường trọng điểm.
Lại một mùa thi đại học nữa đến.
Ngày trước kỳ thi, tôi ở Bắc Kinh đã thay Lục Phi Trì xin một lá xăm cầu may.
Kỳ thi đại học kéo dài ba ngày.
Trong suốt ba ngày đó, Lục Phi Trì không hề liên lạc với tôi.
Mãi đến khi thi xong, cậu ấy mới gọi điện:
– “Cô giáo, em làm tốt ngoài mong đợi. Ước chừng trên 680 điểm, chắc là đủ vào Bắc Đại học rồi.”
Nghe được câu đó, trái tim tôi cuối cùng cũng được buông lỏng.
Tiền thưởng của tôi… chắc chắn sẽ đến tay.
…
Dưới sự dạy dỗ tận tâm của tôi và nỗ lực của bản thân, Lục Phi Trì thực sự đỗ Đại học Bắc Kinh.
Tôi cũng nhận được khoản chuyển khoản từ phu nhân Lục — tổng cộng 500.000 tệ, bao gồm tiền thưởng.
Khoản tiền này trở thành vốn khởi nghiệp ban đầu, giúp tôi tiến thêm một bước trong việc nghiên cứu dòng mỹ phẩm thảo dược nội địa.
17
Tôi gặp lại Lục Phi Trì vào đúng Lễ Thất Tịch.
Chưa khai giảng, cậu ấy đã mang theo giấy báo trúng tuyển đến Bắc Kinh sớm.
Cậu ta còn đặc biệt nhờ người tạo kiểu tóc, trang điểm nhẹ phù hợp với gương mặt mình.
Chúng tôi hẹn nhau ăn một bữa cơm, xem một bộ phim.
Tối đến, ngồi bên hồ nhỏ, hóng gió.
Sau một năm đồng hành, tôi cảm thấy Lục Phi Trì thật sự là một người rất tốt.
Có thể thử yêu xem sao.
Dù ngoài hình đẹp, nhân cách cũng ổn, ưu điểm nhiều, lại chẳng thiếu tiền.
Lần này, tôi là người chủ động trêu chọc:
– “Lục Phi Trì, nếu em vẫn còn thích chị, muốn ở bên chị, thì cúi đầu hôn một cái đi.”
– “Còn nếu không thích nữa thì…”
Chưa nói hết câu, Lục Phi Trì đã nâng mặt tôi lên, ánh mắt nóng bỏng:
– “Chết tiệt thật, em thích chị lắm rồi, cô giáo à. Chị cho em hôn thêm mấy cái được không? Em đã muốn làm vậy lâu lắm rồi.”
Tôi mím môi cười khẽ:
– “Nói lại lần nữa xem nào?”
Lục Phi Trì đỏ mặt nhưng vẫn nói lớn:
– “Chu Tĩnh, cô giáo Chu, em – Lục Phi Trì – thích chết chị rồi, làm ơn cho học sinh này hôn thêm mấy cái nữa đi!”
Nói xong mà thở hổn hển, gương mặt đỏ ửng trông thật sự vừa gợi cảm vừa ngốc nghếch.
Tôi ngẩng đầu sát lại gần:
– “Em muốn hôn bao nhiêu lần, bao lâu cũng được. Từ hôm nay trở đi, chị là của riêng em.”
Sau một năm dài, cuối cùng Lục Phi Trì cũng được như ý.
– “Chị đúng là đồ xấu xa!”
– “Ngay lần đầu gặp mặt, em đã biết chị không đơn giản rồi!”
– “Chỉ nhìn chị một cái là em đã xác định rồi – cả đời này em bị chị ăn gọn, nếu em còn sống, chị không được phép bỏ rơi em!”
Tôi bật cười, ghé tai cậu ta thì thầm:
– “Xem biểu hiện của em ra sao đã nhé, cậu ấm nhỏ.”
[Toàn văn hoàn]