Con bạn thân nhất quyết muốn giới thiệu anh trai nó cho tôi.
“Ngoan, anh tớ vừa khờ vừa giàu, vai rộng eo thon, ít nói mà làm việc rất tốt.”
Tôi tin. Tôi lao đầu vào.
Chỉ là đến lúc đắm đuối rồi mới nhận ra… anh nó có gì đó hơi sai sai.
Tối hôm chính thức xác nhận quan hệ, tôi phát hiện trong phòng sách của anh – tên là Thẩm Yểm – treo đầy ảnh tôi.
Thầm mến?
Ngay khoảnh khắc tôi bị anh dập đến mức mắt đảo trắng xóa, ngất lịm đi, vẫn còn nghe văng vẳng giọng anh bệnh hoạn mà quyến rũ:
“Em chỉ có thể là của anh. Cả nỗi đau và niềm vui của em, anh đều phải độc chiếm…”
Sau đó, con bạn tôi uống say bí tỉ, trong lúc lè nhè thì nói hớ:
Tôi là nữ chính trong truyện ngược, còn anh trai nó là phản diện bệnh kiều – yêu không được nên hóa điên.
Tôi: 【Nữ chính x Phản diện? Cặp này… đúng hả trời?】
Con bạn thân, trả lời tôi mau!
Nhìn vào mắt tôi này!!
1
Con bạn thân của tôi luôn miệng bảo nó là vai nữ phụ độc ác trong truyện, kiểu hiểm độc, mưu mô, thủ đoạn đủ cả.
Ủa, rồi một đứa suốt ngày ngủ nướng, gọi gà rán là chân ái cuộc đời, chơi Liên Quân vừa chơi vừa khóc – mà tự nhận mình là nữ phụ độc ác?
Cũng đúng. Nếu nói ai độc thì chắc là… ông trời độc.
Tôi quen với Thẩm Tinh Tinh – à không, bạn thân tôi tên Thẩm Tinh Tinh – vào ngày đầu tiên chuyển trường năm lớp 11.
Nó là đứa đầu tiên chủ động bắt chuyện với tôi.
Tinh Tinh: “Còn nhớ tớ không? Hồi nhỏ tụi mình chơi với nhau đấy, nhà cậu ở bên đó, nhà tớ ở bên này.”
Tôi: “…Không nhớ.”
Thể loại người tự động thân thiết thế này tôi thường sẽ giữ khoảng cách.
Nhưng nó lì quá, còn chủ động xin thầy cô chuyển chỗ ngồi để làm bạn cùng bàn với tôi.
Trong lúc tôi còn đang ngẫm nghĩ cách trả lời câu đầu tiên, thì nó đã “tạch tạch tạch” xả tới câu thứ mười rồi.
Câu thứ mười một:
“Lạnh lùng vậy, định làm Hoàng thượng cảm lạnh luôn à? Chuẩn bị thẻ bảo hiểm y tế sẵn đi.”
“Hồi nhỏ uống sữa Tam Lộc, sinh ra đã là nữ độc.”
“Hứ, muốn chọc giận bổn cô nương? Cứ thử xem!”
Dứt lời, nó uốn mặt thành một biểu cảm hình quạt siêu khoa trương: ba phần khinh miệt, bốn phần giễu cợt và năm phần oán độc.
Nhưng khổ nỗi nó có cái mặt búp bê siêu dễ thương, làm bao nhiêu biểu cảm cũng chỉ khiến tôi cảm thấy: con cá nóc này chắc bị đoản mạch.
Dễ thương thật đấy, muốn xoa đầu quá.
Thấy tôi nhìn mà không nói gì, nó bắt đầu hoảng.
Gắng giữ hình tượng nữ phụ độc ác mà như sắp sụp đổ đến nơi, nó bậm môi đe dọa:
“Nhìn gì nhìn, tớ có thể ăn cả khoai tây chiên lẫn kem đấy nhé!”
Tôi nhịn không nổi cười phá lên, và đưa ra lời mời kết bạn “cấp độ nữ sinh”:
“Đi vệ sinh chung không?”
Nó ngẩn ra: “…Đi chứ!”
Nó đập bàn cái rầm đứng phắt dậy, sẵn sàng lên đường tác chiến.
Tôi nhìn nó một cái, rất tự nhiên kéo tay nó đi.
Thế là được vuốt lông ngay.
Sau đó chúng tôi nhanh chóng thân nhau và trở thành bạn thân.
Dù gì thì cũng chẳng ai từ chối nổi một con người sinh ra đã “mặn mà” như nó cả.
Cái sự “trừu tượng” của Thẩm Tinh Tinh là thiên phú, kéo dài từ cấp ba đến tận khi ra trường đại học.
Trên phương diện này, chưa bao giờ thấy nó thua ai.
Thế nên nó bảo mình là nữ phụ độc ác, tôi cũng chỉ nghĩ nó đang chơi trò “tự tấu hài”.
2
Ngày tốt nghiệp đại học, Thẩm Tinh Tinh kéo tôi đi chụp ảnh kỷ niệm. Chụp xong, nó nhìn tôi một cái, rồi thở dài thườn thượt:
“Tớ thật sự sợ tốt nghiệp xong là biến thành nữ độc ác mất.”
Thẩm Tinh Tinh là con nhà giàu, tốt nghiệp xong chẳng cần lo tìm việc, sống bình thường không gây họa cho nhà là công rồi.
Cái gì mà thành “nữ độc ác”, trời có sập nó cũng không đến lượt nó á!
Nó bất ngờ ghé sát tai tôi thì thầm:
“Thật ra tớ luôn nghĩ xem làm sao để trói chặt cậu ở bên cạnh tớ mãi.”
Trói được rồi, mối quan hệ ổn định, biết đâu có thể xoay chuyển vận mệnh vai nữ phụ độc ác của mình.
Tôi: 【Cái đứa này lại phát bệnh nữa rồi…】
Nó chớp chớp mắt, ra hiệu cho tôi nhìn ra sau.
Anh trai nó – Thẩm Yểm – cũng đến dự lễ tốt nghiệp hôm nay.
“Đẹp trai không?”
“Có hứng thú không?”
“Anh tớ dễ cua lắm đó.”
Nó lại bắt đầu lảm nhảm:
“Làm sư một ngày, gõ chuông một ngày. Làm trâu một ngày, điên loạn một ngày.”
“Tớ không nỡ thấy cậu nửa đêm uống rượu mua say, không nỡ thấy cậu vì công việc mà rơi nước mắt…”
Tôi: “…?”
Thẩm Tinh Tinh: “Tớ có kế hoạch giúp cậu bớt đi mấy chục năm đường vòng đấy!”
Dứt lời, nó đang ôm lấy tay tôi thì đột ngột nhẹ nhàng đẩy tôi ra sau.
Ngay trước khoảnh khắc tôi rời khỏi cơ thể nó, vẫn còn nghe thấy tiếng nó thì thầm cực nhanh:
“Anh tớ vừa ngốc vừa giàu, vai rộng eo thon, ít nói nhưng… làm tốt lắm!”
Khoan, làm gì tốt lắm?!
Trong lúc tôi còn ngây ngốc vì sốc, phía sau đã có một vòng tay đỡ tôi rất vững.
Bàn tay anh ấy ấm áp đặt nơi eo tôi khiến tim tôi lỡ một nhịp, không hiểu sao thấy hoảng.
Từ nhỏ đến lớn tôi cũng không thiếu người theo đuổi, nhưng mỗi lần vừa có động tĩnh là đều bị Thẩm Tinh Tinh “tiêu diệt” tận gốc. Nên việc tôi tốt nghiệp được từ một trong những trường đại học danh giá nhất nước, cũng phải cảm ơn sự “giám sát học tập” tận tâm của cô ấy.
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi thân mật với một người đàn ông như vậy, mặt đỏ bừng bừng, tôi vội lùi lại một bước, ngượng ngùng nói:
“Xin lỗi, tôi đứng không vững.”
Thẩm Yểm chẳng buồn nhìn tôi lấy một cái.
Anh nghiêm mặt quay sang mắng em gái:
“Đây là bờ hồ đấy. Đùa giỡn không cẩn thận rơi xuống nước thì làm sao?”
Thẩm Tinh Tinh giả điếc, điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho tôi.
Kết hợp với mấy câu lúc nãy, tôi bỗng thông rồi!
Nó muốn giới thiệu ông anh đẹp trai nhà giàu cho tôi, giúp tôi tránh đi mấy chục năm đường vòng!
Tôi thở dài: Ôi bà nội tổ sư nhà tôi, bà không thấy anh trai bà còn chẳng thèm liếc mắt nhìn tôi lấy một lần à?
Thẩm Yểm đến là để dự lễ tốt nghiệp của em gái, tiện thể dạo chơi lại trường cũ. Anh cũng tốt nghiệp từ A Đại – là đàn anh của chúng tôi.
Hơn nữa, anh ấy còn quyên góp cho trường cả một tòa thư viện. Trong buổi tiệc tốt nghiệp, tôi và Thẩm Tinh Tinh ngồi bàn sinh viên, còn anh thì ngồi bàn chính với các thầy cô lãnh đạo.
Thẩm Tinh Tinh ra hiệu tôi nhìn về phía anh trai mình đang trò chuyện vui vẻ khéo léo ở bàn chính:
“Thế nào? Trai trẻ, tài giỏi, đẹp trai, lắm tiền – cậu có thích không?”
Thẩm Yểm mặc áo sơ mi tối màu, mắt dài, môi đỏ, đeo kính gọng vàng. Dưới ánh đèn trắng, ngũ quan anh toát ra vẻ lạnh lùng cao quý.
Tôi thầm lẩm bẩm:
“Nhìn qua đã biết không phải người tôi có thể trêu vào.” Tôi vẫn còn chút tự biết thân.
Thẩm Tinh Tinh sốt ruột:
“Cậu không thể vì anh tớ khó tán mà không tán!”
“Cậu biết không, có một câu nói rất nổi tiếng: Dù là… cứt… cũng phải nếm thử xem mặn nhạt ra sao!”
“Nó mô tả tinh thần không sợ khó khăn, không chịu khuất phục!”
Trong đầu tôi hiện ra cả hàng dấu chấm hỏi… Không, cái câu đấy là đúng kiểu dùng sai ngữ cảnh mà?
Thẩm Tinh Tinh càng nói càng gấp:
“Một cái cây to như nhà tớ ở ngay cạnh mà cậu không biết ôm lấy thì đừng trách tớ nói cậu ngu!”
Tôi bẽn lẽn nói:
“Thật ra tớ từng nộp đơn vào công ty nhà cậu… mà không được gọi đi làm.”
Thẩm Tinh Tinh: 【CÁI GÌ!!! Tại sao tớ không biết?!】
Gan to trời! Ai dám từ chối hồ sơ của nữ chính? Đúng là không muốn sống nữa rồi!
Nó bỗng nhớ ra – trong truyện, bất cứ ai từng từ chối nữ chính đều sẽ bị “vả mặt” cực gắt, kết cục thảm khốc, không ai thoát.
Thẩm Tinh Tinh run sợ.
Thẩm Tinh Tinh lo lắng đến rùng mình.
Thật ra cũng không ai nói trước rằng, nếu làm lại từ đầu, nữ chính Giang Như sẽ thật sự nộp đơn vào công ty nhà họ.
“Không thể nào! Cậu nộp lại lần nữa đi, lần này nộp thẳng qua BOSS trực tiếp tuyển luôn!”
Cô ấy nói như thể nắm chắc phần thắng.
“Ra trường là tớ phải trở lại giành lại tất cả những gì thuộc về mình!”
Tôi: “…”
“Cảm ơn tấm lòng của chị em, nhưng tớ đã nhận offer của công ty khác rồi.”
“Không sao, trâu ngựa ở đâu thì vẫn là trâu ngựa. Nhưng không ảnh hưởng đến chuyện tụi mình rảnh thì hẹn nhau đi chơi.”
Thấy tôi đã quyết rồi, Thẩm Tinh Tinh thở dài thườn thượt, nâng ly giải sầu.
Tôi ngồi uống với nó không ít rượu. Đến mức đầu óc lơ mơ chẳng phân biệt được ngày tháng gì nữa, tôi nghe nó gào lên giọng ngái ngủ:
“Giang Như, cậu say rồi hả?”
Tôi hơi choáng, nhưng vẫn chưa đến mức lạc phương hướng: “Tớ ổn mà.”
Thẩm Tinh Tinh: “Vậy thì tốt rồi.”
“Anh tớ giao cho cậu đấy.”
“Đi đi, đừng thương hoa tiếc ngọc gì cả, cứ dày vò ảnh cho tớ!”
Tôi: “…?”