Tôi kìm nén khóe môi đang muốn cong lên, xoay người đến trước mặt Chu Dương.

Vừa rồi còn bám dính lấy tôi như kẻ si tình, giờ lại chẳng dám nhìn thẳng vào mắt tôi nữa, cứ cúi đầu nhìn sàn nhà, rõ ràng đang bối rối.

Tôi cầm tăm bông, cúi người sát lại.

Ngay lúc hơi thở của cậu ta gần như nghẹn lại, tôi chợt giả vờ khó xử:

“Chu Dương, như này khó bôi thuốc quá.”

“Sao, sao lại khó?”

“Sợ lỡ tay dính vào áo cậu.”

“Không sao đâu…”

Tôi cau mày, không đồng tình, giọng nghiêm túc:

“Không được, dính bẩn lại phải giặt, phiền lắm. Nước ở thành phố mắc lắm đấy, một khối tới năm đồng lận.”

Chu Dương có vẻ luống cuống.

Cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi, lại không dám đối diện thẳng, cứ như một chú chó lớn đang chờ mệnh lệnh từ chủ nhân vậy.

“Chị muốn sao cũng được, em nghe lời hết… chị đừng giận nha.”

Tôi khẽ cười.

“Vậy thì… cởi áo ra đi.”

4

Chu Dương khựng lại một chút, sau đó ngoan ngoãn cởi chiếc áo thun ra.

Trong động tác đó, cơ bắp ở cánh tay và vai cổ cậu ta chuyển động theo, đường nét mượt mà đến kỳ lạ.

Chỉ có điều… tóc hơi rối một chút.

Cậu lại liếc nhìn tôi, nhỏ giọng nói:

“Xong rồi.”

“Ừ, thế là được rồi.”

Tôi mỉm cười, lại cúi người xuống.

Đột nhiên, Chu Dương khẽ run lên một cái.

Tôi cứ tưởng cồn sát trùng trên tăm bông làm cậu đau, liền nhẹ tay hơn.

“Chu Dương, đau lắm à?”

“Không đau đâu.”

“Nhưng cậu run.”

“Không sao cả.”

Thấy nét mặt cậu không giống như đang chịu đau, tôi dù hơi nghi ngờ, cũng không hỏi thêm, chuẩn bị tiếp tục bôi thuốc.

Lúc này, lại có vài dòng bình luận hiện ra trước mắt:

【À đúng rồi, cậu ta đâu có đau ở cổ.】
【Thế thì… chỗ khác là chỗ nào vậy? / đầu chó】
【Nam chính à, đi lừa người khác thì được, đừng tự lừa mình. Là bôi thuốc giảm đau, hay là ngửi mùi hương trên người chị gái xong thấy “sướng” thì cậu tự biết rõ nhé ~】

Nhìn mấy dòng bình luận đầy “mùi vị người lớn” kia, tôi chết đứng vài giây.

“Sướng”?

Sướng cái gì chứ?

Tôi vô thức liếc mắt xuống dưới.

Trong đầu lập tức hiện lên một đống suy nghĩ hỗn loạn.

Dù biết Chu Dương âm thầm thích mình, nhưng cứ liên tục chứng kiến kiểu “hiện tượng” này… thì tôi cũng bắt đầu thấy vừa thẹn vừa giận.

Cảm giác như mình bị nhìn lén, bị mạo phạm quá mức.

Tay tôi hơi siết lại.

Chu Dương lần này đúng là đau thật, khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn tôi đầy nghi hoặc.

Thấy mặt tôi lạnh tanh, cậu bắt đầu hoảng.

“Phương Lê, sao vậy?”

“Chị bôi thuốc mỏi tay rồi hả? Hay tăm bông có gai làm chị bị đau?”

“Chị nghỉ chút đi, em tự bôi cũng được mà.”

Cái người từ trước đến giờ nói chuyện chậm như rùa giờ lại lải nhải lo lắng vì tôi, hốt hoảng như con cún nhỏ.

Cơn giận của tôi lập tức xẹp xuống.

Không nhịn được nữa, tôi đưa tay không lên, khẽ ngoắc cằm cậu ta một cái.

“Chu Dương, hỏi cậu một chuyện nhé.”

Chu Dương bị hành động thân mật đột ngột làm cho hơi ngẩn người, “Hửm?”

“Cậu biết ‘chồng nuôi từ nhỏ’ nghĩa là gì không?”

“Biết, biết chứ. Là người phải làm việc nhà, kiếm tiền cho chị tiêu, chăm sóc chị, chị vui thì phải cùng vui, chị buồn thì làm bao cát cho chị trút giận. Tóm lại là người của chị, chị nói gì em nghe đó, còn nghe lời hơn cả chó.”

“Biết khổ vậy mà vẫn dám gật đầu đồng ý với ba mẹ tôi à?”

Cậu mím môi, nhỏ giọng: “Là em tự nguyện.”

Nói đoạn, Chu Dương lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn tôi – và… ngón tay tôi.

Dường như còn hy vọng tôi ngoắc cằm cậu thêm lần nữa.

Ánh mắt cậu trong veo, nhưng ẩn giấu một tia nóng bỏng rất khó che giấu.

Một cơn ám muội, bất giác lan tỏa.

Tôi cũng nhìn lại cậu.

“Chu Dương, tối nay đừng trải chiếu ngủ đất nữa.”

“Hả? Vậy em ngủ ở đâu? Sofa à?”

Tay tôi khẽ nâng lên, không ngoắc cằm như cậu mong, mà chuyển sang chạm nhẹ môi cậu.

Môi cậu đẹp thật, đầy đặn và có nét quyến rũ.

“Tối nay ngủ cùng tôi.”

“Không được từ chối.”

“Làm chồng nuôi thì phải có dáng chồng nuôi, phải biết sưởi giường, phải ngủ cùng. Không làm được thì quay về quê đi, thành phố này không chào đón cậu.”

Tôi rút tay lại, lạnh lùng.

Chu Dương đưa lưỡi ra, khẽ liếm nơi tôi vừa chạm vào.

Giọng khàn khàn, run run nói:

“Em nghe lời chị… chị đừng đuổi em.”

5

Bôi thuốc xong, tôi đi rửa tay.

Lúc quay lại thì thấy Chu Dương vẫn ngẩn ngơ đứng nguyên tại chỗ.

Bình luận hiện ra trêu chọc:

【Cười chết mất, đầu nam chính giờ chắc đang rối rắm suy nghĩ: “Lúc vợ ngủ mình nên lén nắm tay trước hay ngửi tóc cô ấy trước đây?”】
【Leo lên giường rồi mà vẫn còn kiềm chế, mạnh dạn lên đi chứ! Hôn cô ấy một cái đi!】
【Nam chính không dám đâu, không được nữ chính cho phép thì chắc chắn đến cầm tay cũng không dám.】
【Xem ra kiểu người cứng đầu, kiềm chế này phải có một người yêu chủ động dẫn dắt mới được nha~】

Tôi bước đến đẩy nhẹ vai cậu ta: “Lên giường ngủ đi, ngẩn ra đó làm gì?”

“Không… tôi đang chờ chị.”

“Chờ cái gì, nhanh ngủ đi.”

“Vâng.”

Cậu ta hoàn hồn lại.

Thấy tôi tắt đèn rồi lên giường nằm, cậu ta cũng lặng lẽ nằm xuống phía bên kia.

Sợ tôi thấy khó chịu hay không quen, từng cử động đều nhẹ nhàng hết sức.

Nhưng một người đàn ông thô ráp cao gần mét chín cho dù có nhẹ cách mấy, sự hiện diện quá mạnh mẽ cũng khiến tôi không thể không để ý.

Cậu ta nằm cứng ngắc, hai tay đan vào nhau, đến cả nhịp thở cũng chậm đến mức bất thường.

Cứng đầu.

Đúng là quá cứng đầu.

Tôi ngáp một cái, uể oải gọi cậu ta: “Chu Dương, qua đây, ôm tôi ngủ.”

!

Chu Dương lập tức quay phắt lại, mắt trừng lớn như không dám tin.

“Tôi… tôi có thể ôm chị thật sao?”

“Không lẽ không? Làm ấm giường thì bước đầu tiên là ôm tôi ngủ chứ còn gì nữa?”

“Vâng.”

Cậu ta nhích lại gần, đưa tay… ôm tôi một cách… hờ hững như cách người ta ôm gối bông rách, tay thậm chí còn chưa chạm vào người.

Cái động tác đó… đúng là quái dị đến phát cười.

Tôi thở dài bất lực.

Thôi được rồi.

Xem ra không làm “người yêu dẫn đường” thì không xong rồi.

Tôi chủ động kéo cánh tay cậu ta đặt lên eo mình, đầu tựa vào tay còn lại của cậu, rồi ngả vào lòng cậu ta.

Vậy là tôi và cậu ta hoàn toàn dính lấy nhau.

Nhiệt độ cơ thể bắt đầu hòa quyện.

Chu Dương lập tức cứng đơ như khúc gỗ, nín thở đến mức chẳng dám động đậy.

Tôi lười biếng ra lệnh:

“Chu Dương, sau này ngủ cũng phải ôm thế này, nếu không tôi sẽ lạnh đấy. Cậu ấm người, tôi tựa vào sẽ thấy ấm.”

“…Tôi nhớ rồi. Sau này tôi sẽ không để chị lạnh nữa.”

“Cảm ơn.”

“Không có gì.”

Tôi không nói cho cậu ta biết là hoàn toàn có thể bật điều hòa.
Còn cậu ta ngốc nghếch thế nào thì không hỏi lấy một câu.

Tôi hài lòng nhắm mắt, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Chu Dương ôm tôi, lúc đầu còn cứng đờ.

Nhưng dần dần, cũng thả lỏng.

Không ai nói thêm gì nữa.

Chỉ là khi tôi mơ màng sắp ngủ, đột nhiên cảm thấy có người khẽ hôn một cái lên tóc mình.

Sau đó, đầu ngón tay từng ngoắc cằm cậu ta bị ai đó liếm một cái.

Chỉ một cái.

Thấy tôi không có phản ứng gì, lại liếm thêm cái nữa.

Ướt mềm.

Rồi người đó nhẹ nhàng lau đi, sợ tôi thấy khó chịu.

Cuối cùng là ôm tôi chặt hơn một chút, rất ngoan ngoãn, rất biết giữ chừng mực.

6

【Liếm tay xong rồi tôi cũng muốn yêu đương luôn đây, đến nữ phụ ác độc còn thấy rung rinh nữa là!】
【Ai bảo nam chính không biết yêu, con chó hư này biết quá đi chứ, chỉ là dám tiến một tấc mà không dám lấn một thước thôi!】
【Tui cũng muốn liếm tay nữ chính của tui nữa! Nhìn thôi đã thấy thơm thơm mềm mềm, chắc chắn chưa từng làm việc nặng gì.】
【Chuẩn rồi đấy, vì toàn bộ việc nặng nhọc đều bị Chu Dương âm thầm gánh hết, nữ chính còn tưởng do ba mẹ cưng chiều.】
【Thật sự là “bàn tay ngọc ngà” luôn, bao năm qua không hề có một vết chai nào.】
【Trai quê lực điền vs nàng thơ nhỏ xinh, vỏ ngoài là văn xôi thịt, nhưng ruột là green-tea thuần khiết trong sáng.】

Mùi đồ ăn thoang thoảng bay vào phòng.

Còn tôi thì bị một tràng bình luận “hồi tổ” thét gào đánh thức, ngồi dậy trên giường, lòng hơi bối rối.

Hóa ra khi còn bé, tất cả việc đồng áng đều là do Chu Dương âm thầm làm giúp tôi.

Khi các bạn cùng trang lứa còn đang phải dậy sớm giúp cha mẹ làm ruộng, hoặc bị gả đi sớm, thì tôi lại có dư thời gian để học hành.

Cuối cùng trở thành người đầu tiên trong làng thi đậu đại học.

Chu Dương nhỏ hơn tôi một khóa.

Năm đó điểm thi đại học của cậu ấy còn cao hơn cả tôi, lại còn đỗ vào một trường danh tiếng.

Khiến ba mẹ tôi từng hoài nghi liệu cậu ta đã đổi hết EQ lấy IQ hay không.

Thế nhưng sau khi tốt nghiệp, cậu ấy lại thay tôi về quê chăm sóc cha mẹ, lo liệu trại nuôi heo. Nhờ đó mà tôi có thể dồn toàn bộ thời gian và tinh lực phát triển sự nghiệp ở thành phố.

Tôi từng nghĩ tất cả đều là do cha mẹ yêu thương và hậu thuẫn cho tôi.

Nhưng giờ nghĩ lại, phía sau sự an tâm ấy còn có sự hi sinh lặng lẽ của Chu Dương.

Một con chó hư – mà thật ra là chó ngốc.