Tim tôi bắt đầu đập loạn, tay cũng bắt đầu không yên phận.

Khi tay tôi từ từ trượt xuống, anh ta giữ chặt lấy nó.

Anh ta khẽ rên một tiếng, giọng trầm xuống, rồi hỏi tôi:

“Em quen anh ta à?”

“Tôi nói nhỏ cho anh biết nhé, anh ta… không được.”

Không gian lặng ngắt như tờ —

Anh ta vẫn chưa buông tay tôi ra.

Tôi bắt đầu thấy khó chịu.

Sao thế? Người mẫu nam gì mà cứ lo hỏi chuyện người khác, chuyện tới bước này rồi còn đòi tôi chủ động sao?

Tôi mãi không tháo được thắt lưng của anh ta, càng lúc càng bực mình.

“Tôi nói rồi, anh ta không làm ăn được gì đâu.” Tôi thì thầm vào tai anh ta, hơi thở phả nóng.

“Tôi thấy anh cũng nhiều lời quá đấy, chẳng lẽ anh cũng không được?”

Anh ta nhìn tôi chăm chú, ánh mắt mỗi lúc một đè nặng.

Anh hỏi: “Rốt cuộc cô là ai?”

Lúc này tôi đang ngồi trên người anh ta, chợt thấy bên dưới có gì đó rất cấn.

Đầu óc tôi choáng váng, cảm thấy người này quen đến lạ, nhưng bị rượu làm mờ trí nhớ, không sao nghĩ ra nổi.

Tôi lắc đầu, giọng uể oải: “Choáng quá…”

“Vậy thì phải làm sao bây giờ?” Giọng anh ta đầy dụ dỗ.

Tôi đã gợi ý rõ như ban ngày vậy mà anh ta vẫn giả vờ không hiểu.

Tôi nhìn vào gương mặt điển trai ấy, hàng lông mày sắc nét ấy, càng nhìn càng thấy quen.

“Tôi có đẹp không?” Anh ta hỏi, cười nhẹ nhưng đôi mắt đen thẳm như muốn nuốt chửng lấy tôi.

“Đẹp…”

Đẹp thì có đẹp, nhưng quá quen thuộc.

Trước khi tôi kịp nói hết câu, môi tôi đã bị anh ta cướp đi bằng một nụ hôn nồng nhiệt.

Không còn nói thêm được lời nào nữa.

Trong cơn mơ hồ, tôi bị anh ta đưa lên xe, về nhà.

Chúng tôi quấn lấy nhau, giành lấy từng hơi thở, từng tấc da thịt.

Cuồng nhiệt, mê loạn, không dứt không buông.

5

Tôi tỉnh dậy trong cơn đau đầu dữ dội.

Mở mắt ra, trần nhà xa lạ, chiếc giường xa lạ, và —

Một người đàn ông quen thuộc.

Tôi hoàn toàn sụp đổ, người tối qua vào phòng không phải người mẫu nam.

Sao lại là Thiệu Văn?

Khó khăn lắm tôi mới bước ra ngoài tìm chút vui vẻ, thế mà lại rơi trúng đầu chồng cũ.

Thiệu Văn nửa nằm tựa vào đầu giường, áo sơ mi cài hờ, lộ ra phần ngực rắn chắc.

Trong tay anh ta đang nghịch một chiếc nhẫn — là nhẫn cưới của tôi.

Tôi giật bắn người, bật dậy, chăn trượt xuống, hơi lạnh ập tới da thịt.

“Cô đã kết hôn rồi à?” Giọng anh ta khàn khàn, mang theo vẻ uể oải sau khi thỏa mãn.

Nhưng ẩn sâu bên trong là cơn giận dữ rõ ràng.

Xong đời, tôi nhớ là tối qua mình đã tháo nhẫn, nhét vào túi rồi mà?

Sao vẫn bị anh ta phát hiện được?

Tôi chết sững!

Ký ức đêm qua ập về như thủy triều —

Quán bar, người mẫu nam, thắt lưng, ghế sau xe…

Và cả lúc anh ta bóp chặt eo tôi, gằn giọng hỏi đi hỏi lại tôi là ai.

“Vậy ra, cô thật sự kết hôn rồi?” Anh ta nheo mắt lại, ánh nhìn không cam tâm, như đang soi thấu tôi.

“Cái đó… tôi có thể giải thích.” Tôi cười gượng mấy tiếng, khẽ dịch người về phía mép giường, “Thật ra thì… thôi được rồi, tôi giải thích không nổi. Làm ơn đừng nói với chồng tôi.”

Ánh mắt Thiệu Văn trầm hẳn xuống, anh ta đột ngột nghiêng người về phía tôi, giam chặt tôi giữa người anh ta và đầu giường.

“Vậy à?” Anh ta bóp cằm tôi, giọng nói trầm khàn, “Vậy chồng cô… cũng làm được như tôi sao?”

Tai tôi nóng bừng, những hình ảnh đêm qua lập tức tràn về trong đầu không cách nào ngăn cản —

Bàn tay anh ta nóng rực, sức mạnh áp đảo, và tiếng tôi nức nở cầu xin được tha…

Bị anh ta giày vò suốt một đêm.

Cũng may là bây giờ anh ta mất trí nhớ, nếu không với tính khí đó, chắc anh ta đã đập đầu vào tường tự sát rồi.

Tôi lẩm bẩm: “Tôi phải về nhà.”

Đưa tay định lấy lại chiếc nhẫn từ tay anh ta.

Thiệu Văn nghiêng người né tránh, tôi vồ hụt.

Không hiểu nổi.

“Sao vậy? Chồng cô quản nghiêm lắm hả?”

Anh ta nhướng mày, giọng điệu đầy chất vấn.

6

Tôi còn chưa kịp vui đâu.

Kết hôn một năm, anh còn cấm dục lạnh nhạt hơn cả mấy vị “Phật tử giới nhà giàu” trong tiểu thuyết.

Tôi cứ tưởng anh không làm ăn được.

Hừ!

Hóa ra chỉ là đơn giản không thích tôi thôi.

Đổi chỗ, đổi người, một cô gái xa lạ, anh cũng có thể đưa về nhà.

Tôi hoàn toàn bình tĩnh lại: “Đúng, anh ấy quản rất nghiêm. Người lớn rồi, chơi một chút thì đã sao, tôi chỉ không muốn vì anh mà làm tổn hại đến hôn nhân và gia đình của mình.”

Sắc mặt Thiệu Văn lập tức tối sầm.

Tôi cũng chẳng muốn cãi cọ với một người vừa mất trí vừa vô lý như anh ta, nói thẳng: “Vậy nên, đưa nhẫn cho tôi.”

Anh ta nhìn tôi chằm chằm.

Rồi chậm rãi nói: “Không đưa. Cái này là bằng chứng cô ngoại tình.”

Tôi bật cười khẩy.

Thật trẻ con.

Mất trí nhớ rồi mà vẫn thông minh vậy sao?

Tôi quấn chăn bước xuống giường, chân vừa chạm đất liền mềm nhũn, suýt chút nữa khuỵu xuống.

Thiệu Văn vội đỡ lấy eo tôi, lòng bàn tay nóng ấm áp lên da thịt khiến tôi rùng mình.

“Muốn tôi bế em không?” Giọng anh ta đầy vẻ thỏa mãn, mang chút trêu chọc.

Tôi hất tay anh ta ra, loạng choạng nhặt lại đống quần áo vương vãi dưới đất.

Chiếc váy ôm màu đen đã nhăn nhúm chẳng ra hình dạng gì, tôi miễn cưỡng mặc vào.

Thiệu Văn tựa lưng vào đầu giường, dõi mắt theo tôi: “Vậy, nói cho tôi biết chồng cô là ai.”

“Chồng tôi là ai thì liên quan gì đến anh? Thôi, nhẫn tôi không cần nữa.” Tôi túm lấy túi xách định rời đi.

“Dĩ nhiên là có liên quan. Cô phải chịu trách nhiệm với tôi.” Anh ta bất ngờ đứng dậy, thân hình cao lớn chắn ngay trước cửa.

Ánh mắt anh ta sâu hun hút, nguy hiểm và lạnh lẽo, hoàn toàn khác với người đàn ông trong quán bar tối qua – vừa lạ lẫm, vừa quen thuộc.

Tim tôi khựng lại một nhịp, vô thức lùi về sau.

Chịu trách nhiệm cái khỉ gì!

Tôi gắng tỏ ra bình tĩnh.

Quay lưng bỏ đi, không hề để ý đến sắc mặt Thiệu Văn càng lúc càng u ám.

7

Về đến nhà, nhìn thấy dấu răng trên cổ mình, tôi càng nghĩ càng tức.

Anh ta là chó à?

Rõ ràng luật sư đang soạn thảo hợp đồng ly hôn, vậy mà tôi vẫn bị Thiệu Văn phá đám.

Khiến cái mối quan hệ vốn đã rối nay lại càng rối thêm.

Nhưng nghĩ lại… Thiệu Văn vai rộng eo thon, khuôn mặt ấy mà vào showbiz chắc cũng thuộc hàng cực phẩm.

Tôi thở dài, thôi thì cũng đáng.

Màn hình điện thoại sáng lên, là tin nhắn từ Chu Ngôn Tự – bạn của Thiệu Văn.

“Gần đây có một dự án phim ảnh, cô Thẩm có hứng thú gặp mặt trao đổi không?”

Tuy tôi đã moi được từ Thiệu Văn đủ tiền để sống sung sướng cả đời.

Nhưng con người sống là phải có ước mơ.

Biết đâu sau này tôi thành ảnh hậu, hình ảnh phủ kín mọi con phố ngõ ngách, đến lúc đó thì Thiệu Văn dù muốn cũng không thể thoát khỏi tôi.

Chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt luôn tự tin của anh ta biến sắc là tôi thấy khoái rồi.

Tôi hỏi sơ qua về ê-kíp rồi lập tức đồng ý.

Chu Ngôn Tự là nhà đầu tư cho bộ phim này, nói rằng vai nữ số 4 vẫn còn trống.

Hôm gặp tôi ở bệnh viện, anh ta thấy khí chất tôi khá hợp với nhân vật trong phim nên mới ngỏ lời mời.

Ê-kíp tốt, cát-xê cao.

Rõ ràng rời khỏi Thiệu Văn rồi, thế giới bên ngoài đâu có mưa gió gì.

Khi đi gặp Chu Ngôn Tự, tôi hơi lo lắng.

Anh ta nhận ra ngay, hỏi thẳng: “Hay là cô Thẩm vẫn còn băn khoăn điều gì sao?”

Tôi uống một ngụm nước, có chút ngại ngùng.

Cuối cùng lấy hết dũng khí hỏi: “Như vậy có tính là đi cửa sau không?”

Anh ta cười, giọng vẫn nhẹ nhàng khiến người ta an tâm: “Ưu điểm của cô Thẩm, e rằng chính cô cũng chưa nhận ra. Nếu tôi có thể là ‘cửa sau’ của cô, vậy thì tôi rất sẵn lòng.”

Tôi ngẩn ra.

Chợt nhớ lại những năm làm diễn viên phụ, có một đạo diễn từng nói với tôi:

“Vì cô quá xinh đẹp, nên khán giả sẽ chẳng nhớ cô diễn gì, nói gì, mà chỉ chăm chăm nhìn vào gương mặt của cô.”

“Nếu vậy thì nên đi làm hotgirl, đừng phá nát ngành điện ảnh.”

Cảm giác vừa được khen, lại vừa như bị mắng.

8

Tuy mấy hôm nay không gặp Thiệu Văn.

Nhưng anh ta vẫn xuất hiện trên kênh tài chính.

Nội dung đại khái là: Hội đồng cổ đông của tập đoàn Thiệu thị cho rằng sau khi mất trí nhớ, Thiệu Văn không còn đủ điều kiện đảm nhiệm chức vụ giám đốc điều hành.

Yêu cầu anh ta rút lui và tái bầu chọn người khác.

Thiệu Văn nhìn thẳng vào ống kính của phóng viên tài chính, ánh mắt sắc như chim ưng.

Anh ta khẽ cười với đám cổ đông: “Mấy người có đoán được vì sao chữ ‘Thiệu’ trong tập đoàn Thiệu thị lại trùng với tên tôi không?”

Vẻ mặt tự tin đến mức không ai lay chuyển nổi.

Chu Ngôn Tự dạo này cũng thường mời tôi ra ngoài, lấy cớ là bàn chuyện phim ảnh.

Nếu không nhờ có bộ phim này làm lý do, tôi thật sự đã tưởng anh ta đang theo đuổi mình.

Tôi miễn cưỡng cười, hỏi thẳng: “Anh Chu, nếu anh cứ tiếp tục mời tôi đi ăn thế này, tôi e là sẽ hiểu nhầm đấy.”

Động tác rót trà của anh ta hơi khựng lại.

Nhưng vẫn rất phong độ.

“Nếu có thể khiến cô Thẩm hiểu nhầm, thì đối với tôi, đó không phải là hiểu nhầm.”