12
Lại có khách mới đến.
Là mấy chị gái trẻ trung, vừa đẩy nhau vừa cười khúc khích, ý chẳng nằm ở mua nước.
Tôi vừa làm việc vừa lén lắng nghe.
Có người khen Thẩm Ám đẹp trai, nói con trai cấp ba đúng là vừa gọn gàng vừa sạch sẽ, lại còn có người lớn tiếng bảo trong ba ngày sẽ cưa đổ được cậu.
Tôi hừ vài tiếng.
Mấy chị nghĩ mình là ai chứ?
Lúc thanh toán, một người hỏi: “Trai đẹp ơi, có thể cho chị xin WeChat không?”
“Xin lỗi, tôi không có điện thoại.”
Thẩm Ám nói rất nghiêm túc, lịch sự gói đồ lại đưa cho họ.
Mười người thì chín người nhắm vào khuôn mặt của cậu mà đến.
Tối về dọn hàng, tôi kéo Thẩm Ám đứng lại dưới tán cây, trong lòng có chút khó chịu.
“Thẩm Ám, sau này cậu không được ra quầy hàng nữa.”
Thẩm Ám quay đầu, bước đến gần tôi.
“Sao vậy, Xuân Dương?”
“Chỉ là không được! Tôi đi phụ bà là được rồi, cậu cứ ở nhà học bài, ôn thi, thi đậu trường mà cậu thích, tiện thể… chỉ bài cho tôi nữa.”
“Được, nghe cậu.”
Thẩm Ám mỉm cười, không hỏi nhiều.
Tôi ngạc nhiên vì cậu đồng ý nhanh thế: “Cậu nói được là làm đấy nhé?”
“Ừ.”
Tôi không thích mấy cô gái vây quanh Thẩm Ám, cũng không thích cậu nhìn họ dù chỉ một cái.
Nhưng Thẩm Ám nghe lời tôi.
Tôi vui lắm.
Hớn hở về nhà, đến cả khi Đại Hoàng cắn ống quần tôi cũng chẳng nỡ quát.
13
Hiệu sách mở đợt khuyến mãi cuối cùng trước kỳ thi.
Tôi rủ Thẩm Ám đi cùng mua sách ôn luyện.
Vừa chọn được vài quyển, có người gọi tên Thẩm Ám.
“Thẩm Ám? Đúng là cậu rồi, tôi cứ tưởng mình nhìn nhầm. Còn đây là…?”
Là một cô gái tóc ngắn đeo kính, trông rất thông minh, kiểu người học toán cực giỏi.
Là bạn cũ của Thẩm Ám hồi thi học sinh giỏi.
“Đây là Xuân Dương, bọn tôi…”
Nói đến mối quan hệ, Thẩm Ám liếc nhìn tôi, nghẹn lời.
Tôi bị ánh mắt ấy kéo về thực tại.
Ánh mắt dò xét đầy tò mò của cô gái kia khiến tôi không muốn Thẩm Ám khó xử, chủ động nói: “Là bạn cùng lớp.”
“Thật không đấy, Thẩm Ám?”
Thẩm Ám gật đầu phụ họa: “Ừ, bạn cùng lớp.”
Tôi âm thầm siết chặt quai balo.
Chúng tôi vốn đúng là như thế.
Nhưng nghe chính miệng Thẩm Ám thừa nhận, tim tôi bỗng thấy ê ẩm.
“Xuân Dương, vừa nãy…”
“Cậu xem quyển sách kia đi.”
Cô gái rời đi, Thẩm Ám muốn nói gì đó, nhưng tôi đã vừa nhìn thấy cuốn sách mình cần.
Lời cậu định nói lại nuốt trở vào.
Tôi thấy không ở lại được nữa, vội xuống tầng thanh toán, lại đụng ngay bạn cùng bàn – bạn Phan Dương.
Phan Dương thấy tôi đi cùng Thẩm Ám, mắt tròn như quả trứng gà.
“Hai cậu…?”
Cô kéo tôi ra chỗ vắng, hạ giọng: “Xuân Dương, rốt cuộc là thế nào?”
“Lần trước cậu giúp cậu ấy, cả lớp đều đồn cậu thích cậu ấy. Có người còn thấy cậu ấy ở nhà cậu, hai người đi học cùng nhau. Khai thật đi!”
“Không có gì mà…”
“Bọn tôi như đậu phụ non trộn hành, trong sáng rõ ràng.”
“Chắc người ta nhìn nhầm rồi, chỉ là bạn học bình thường thôi.”
Tôi liên tục phủ nhận.
Nói xong mặt vẫn rất bình tĩnh, nhưng lòng thì cực kỳ chột dạ.
Chỉ tôi mới biết, mình chẳng nói thật câu nào.
Bất kể là tâm tư tôi dành cho Thẩm Ám, hay việc tôi cố giữ cậu ở lại nhà mình.
“Nghe cậu nói vậy là tôi yên tâm rồi. Tôi còn sợ cậu lún quá sâu. Thẩm Ám ấy, không phải người như chúng ta có thể với tới.”
“Ừ.”
Tôi lặng người.
Không phát hiện Thẩm Ám đang đứng phía sau, tay lặng lẽ siết chặt gấu áo.
Ra khỏi hiệu sách, trời bắt đầu mưa.
Năm nay mùa mưa đến sớm hơn mọi năm.
Lách tách ướt át, dính dấp như tâm sự tuổi mới lớn của thiếu nữ.
Tôi chẳng nhớ mình bắt đầu thích Thẩm Ám từ khi nào.
Có thể là từ lần đầu ngồi cùng bàn, tiếp xúc gần.
Cũng có thể là khi tôi đau bụng ngất trong giờ thể dục, chỉ có cậu bế tôi đến bệnh viện.
Hay là vì tôi ngưỡng mộ sự ưu tú của cậu, âm thầm lấy cậu làm hình mẫu để phấn đấu.
Khi từng chút một tiến lại gần cậu, tôi cũng đang ngày càng tốt hơn.
14
Thứ Tư, Thẩm Ám trực nhật.
Tôi như thường lệ đứng đợi cậu ở cửa hàng tiện lợi ngoài cổng trường.
Trời nóng.
Tôi mua một cây kem ở tiệm trà sữa, vừa ăn vừa chờ.
Chưa thấy Thẩm Ám, lại gặp đám chị đại trong trường: Hà Tiểu Điềm và hai cô bạn tóc nhuộm rực rỡ.
“Cậu là Lăng Xuân Dương?”
“Là tôi nè, các chị đẹp.”
Tôi cười nhăn nhở, giữ thái độ thân thiện.
“Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“Nhưng tôi không muốn nói chuyện với chị.”
“Chị đẹp à, có gì thì nói bằng lời, đừng động tay chân ha.”
Một cô tóc đỏ giật lấy balo tôi, cô tóc vàng kéo tôi vào trong ngõ.
Ba người vây tôi lại.
“Vì sao Thẩm Ám lại ở nhà cậu?”
“Cậu thích cậu ấy đúng không?”
“Cậu không biết cậu ấy là của chị Tiểu Điềm sao?”
Thì ra vì Thẩm Ám.
Tuy lần đầu gặp phải tình huống thế này, nhưng tôi đọc truyện ngôn tình cả trăm quyển rồi, có kinh nghiệm đầy mình.
Tôi mở miệng bắt đầu diễn: “Hiểu nhầm rồi, Thẩm Ám là anh họ tôi.”
“Bố tôi là em trai thất lạc nhiều năm của bố cậu ấy, mới nhận lại nhau thời gian gần đây.”
Hà Tiểu Điềm không tin: “Nói xạo! Cậu làm gì có bố, là ông bà nuôi cậu lớn, tôi điều tra rõ rồi.”
Tôi vờ kinh ngạc: “Trời ơi, không có bố thì sao có tôi? Chẳng lẽ mẹ tôi sinh sản vô tính? Chẳng qua là bố tôi ăn chơi bỏ mẹ con tôi thôi, đâu phải không có ông ấy.”
“Không tin thì đi hỏi Thẩm Ám, xem tôi có nói dối không.”
Hà Tiểu Điềm bán tín bán nghi, tay buông lỏng.
Tôi nhân lúc đá cô ta một cú, chạy ra ngoài.
“Xuân Dương!”
Thẩm Ám tìm được tôi, lập tức kéo tôi ra sau lưng.
Hà Tiểu Điềm thấy Thẩm Ám, mặt đỏ bừng: “Thẩm Ám! Cậu… đừng hiểu lầm, tôi không có ác ý.”
Bộ dáng ngoan hiền, khác xa vẻ hống hách lúc nãy.
“Cô biết chặn đường uy hiếp bạn học là bắt nạt học đường không? Cô đã đủ mười sáu tuổi, nếu tôi kiện, cô phải chịu trách nhiệm hình sự.”
Hà Tiểu Điềm cuống quýt xua tay, giọng run: “Thẩm Ám, đừng giận mà. Tôi chưa đánh bạn ấy, chỉ nói chuyện chút thôi.”
“Xuân Dương à, vừa nãy chị sai, có làm em sợ không, xin lỗi nha.”
Giọng điệu như chị dâu.
Không, ai là em gái cô chứ?
Trước khi đi, Hà Tiểu Điềm còn ném cho Thẩm Ám một cái liếc mắt đưa tình.
Ánh mắt đó… như thể muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
Thẩm Ám nhận lại balo tôi, đeo lên lưng mình, kéo tay tôi lại kiểm tra.
“Có bị thương không?”
Tôi hỏi ngược lại: “Cậu lo cho tôi lắm à?”
“Chứ sao nữa!”
Thẩm Ám rầy tôi.
Lúc nãy tôi còn chưa để ý, giờ mới thấy mồ hôi lấm tấm trên trán cậu.
Nghe thấy hơi thở cậu dồn dập, tôi mới hiểu: “Cậu chạy tới à?”
“Trả lời tôi trước, cậu có bị thương không?”
Tôi không muốn cậu lo.
“Bọn họ không đánh tôi. Cô gái dẫn đầu thích cậu, tưởng tôi là bạn gái cậu nên ghen tuông hỏi vài câu.”
Tôi giật lại balo đeo lên vai.
Không có lý do gì để bắt Thẩm Ám mang giúp, tránh gây hiểu lầm.
Nhưng Thẩm Ám đi được mấy bước lại lấy balo đeo lên vai mình.
“Tôi không thích cô ta, cũng không thích mấy cô gái khác.”
“Sao lại nói với tôi? Thật coi tôi là em gái à?”
Tôi thấy bực trong lòng, giọng nói cũng cáu kỉnh.
Tôi cúi đầu, cắm đầu bước nhanh.
Thẩm Ám chạy theo, chắn trước tôi.
“Xuân Dương, cậu có tâm sự đúng không?”
“Có!”
Tôi nghiến răng.
Có những lời, tôi đã nhịn lâu rồi.
Không nói, tôi sẽ hối hận cả đời.
Nói ra, ít nhất cũng không để lại tiếc nuối.
“Thẩm Ám, tôi đã nói dối cậu.”
“Bà tôi thật ra không hề bị bệnh, cũng không nhờ cậu chịu trách nhiệm giải thích gì cả.”
“Hôm đó, tôi phát hiện cậu muốn tìm đến cái chết, nên mới nghĩ ra cách đó để kéo cậu lại.”
“Tôi đã lừa cậu, xin lỗi.”
“Lúc đầu tôi chỉ hy vọng cậu sống tốt, ăn cơm đàng hoàng, đi học chăm chỉ, tiếp tục sống. Nhưng sau này ở bên nhau, tôi lại ngày càng tham lam, muốn nhiều hơn nữa.”
Giống như…
Trước kia tôi chỉ muốn thấy Thẩm Ám cười.
Giờ đây, tôi chỉ muốn Thẩm Ám chỉ cười với một mình tôi.
Chỉ muốn, trong mắt cậu… chỉ có tôi.
Tôi trở nên thật tham lam và ích kỷ.
15
Thẩm Ám đã sớm đoán được Xuân Dương đang nói dối.
Bà nội mắt sáng tai thính, hoàn toàn không giống người mắc bệnh.
Huống chi, cậu chẳng phải kẻ hồ đồ, chỉ là tâm trạng tồi tệ.
Một hôm sau bữa cơm, bà cũng nói thật với cậu.
“Xuân Dương đã kể sơ qua về cháu từ trước. Hôm đó nó cũng là phát hiện cháu có ý định uống thuốc ngủ nên mới nghĩ ra cách kia để giữ cháu lại.”
“Nó nói cháu là người tốt bụng, không muốn gây phiền phức cho người khác, nên nhất định sẽ tìm cách giải quyết trước khi nghĩ đến mình.”
“Bà biết trong lòng cháu có khổ, nhưng cháu còn trẻ. Nếu ba mẹ cháu biết cháu bỏ đi theo họ, chắc sẽ đau lòng lắm.”
“Nếu cháu giận thì giận bà già này, đừng trách Xuân Dương.”
Không, sao cậu có thể trách Xuân Dương được?
Thích còn không kịp.
Ai từng ở gần Xuân Dương cũng sẽ không thể không yêu quý cô ấy.
Lúc làm bạn cùng bàn.
Có cô gái ngồi sau hoàn cảnh khó khăn, mua đôi giày thể thao năm mươi tệ, giặt đến bạc phếch.
Bị mấy cậu bạn lắm chuyện trong lớp phát hiện rồi cười nhạo.
Cô gái xấu hổ đến mức không dám lên tiếng.
Chính Xuân Dương đứng dậy, tự nhiên giơ chân lên: “Tớ đi giày thể thao năm mươi tám tệ chín tám, mua trên Pinduoduo đấy. Bền, không đau chân, đi đâu cũng được. Không tin thì đá thử xem có chắc không?”
“Lo việc của mình thôi, đừng quan tâm quá đến giày của người khác.”
Xuân Dương quay lại, cười tươi rói, đôi mắt lấp lánh ánh sao: “Này bạn, gửi link cho tớ với nha, tớ muốn mua một đôi nữa.”
“Tớ cũng muốn!”
Đám con gái xúm lại.
Chỉ đôi ba câu, vẻ mặt ngượng ngùng của cô gái phía sau đã chuyển thành nụ cười nhẹ nhõm.