22
Không khí ngượng ngùng lan rộng trong vòng bán kính 10 mét.
Hệ thống từng nói: bước cuối để Chu Quyện “phất lên” là giẫm lên nhà họ Trình mà leo lên.
Nói cách khác, hắn không đủ khả năng tự mình đạt đến đỉnh cao.
“Thứ nhất, xe tôi chết máy, phiền anh kéo xe đi sửa giúp.
Thứ hai, đừng tự cảm động nữa. Khúc Tố Tố cổ vũ anh vì cô ấy lịch sự, không nỡ làm tổn thương một người vô dụng.
Thứ ba, nếu còn lằng nhằng, tôi sẽ gọi điện phản ánh đấy.”
Nói xong, tôi giơ chìa khóa xe lên, nhìn Chu Quyện cắn răng tức tối mà vẫn phải nhận lấy.
【Đã đời! Đã đời! Trước đây phải nhịn vì kịch bản cưa cẩm, giờ cuối cùng cũng có thể xả hận rồi!】
【Phê quá, có ai mắng tôi một trận rồi tặng tôi hai căn nhà không? Thêm cái tát càng tốt.】
【Tiểu Mãn ơi, làm chó cho em là giấc mơ của tôi.】
【Ủa khoan, Lục Thời Niên đang trên đường tới đó, có ai thấy mùi giông tố trước cơn bão không?】
Không lâu sau đã đến gara sửa xe.
Có lẽ do trời nóng, Chu Quyện cởi áo, để lộ phần thân trên rắn chắc.
Tôi nhíu mày, lùi ra hai bước.
Mùi mồ hôi nồng quá.
Không hiểu sao ngày xưa tôi lại chịu được cái này nhỉ?
Tự nhiên lại nhớ đến hôm đó trong xe —
dưới lớp sơ mi trắng, cơ thể Lục Thời Niên không hề thua kém.
Ánh mắt tôi dần trôi đi mất…
Kết quả là khi Lục Thời Niên đến nơi, cảnh anh nhìn thấy lại là —
tôi đang nhìn chằm chằm vào Chu Quyện không rời.
23
“Anh đến rồi à, em vốn định đến công ty tạo bất ngờ cho anh, ai ngờ xe lại chết máy giữa đường.”
Tôi nhìn Lục Thời Niên với vẻ tội nghiệp, làm bộ ngoan ngoãn.
Anh nắm lấy cổ tay tôi, cẩn thận kiểm tra khắp lượt từ trên xuống dưới, xác định tôi không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.
“Không sao là tốt rồi.”
Không biết từ lúc nào, Chu Quyện đã chui ra khỏi gầm xe.
Thoáng sững người, sau đó bật cười châm chọc:
“Thì ra là đổi mục tiêu rồi.
Loại phụ nữ như cô, quả nhiên không bằng một ngón tay của Tố Tố.”
Dù không muốn chấp, nhưng bị chửi đến lần thứ ba thì cũng khó mà nhịn.
“Tưởng mình là món ngon chắc? Một thằng sửa xe người đầy mùi mồ hôi như anh mà cũng dám so với bạn trai tôi à?”
Tôi trừng mắt, tức đến nghiến răng.
Mắt vừa trừng thì liền bị một đôi tay che lại.
Lục Thời Niên ghé sát tai tôi, giọng trầm thấp:
“Đừng nhìn hắn nữa.”
Ơ… anh làm thế tôi khó mà phát huy lắm đấy.
Tôi còn chưa kịp vùng vẫy thì người đã bị kéo sang xe của Lục Thời Niên.
Đến khi ngồi trong xe, tôi mới phản ứng kịp—
Lục Thời Niên đang ghen.
Vừa định đẩy anh ra để giải thích, tay lại lỡ đụng phải thứ gì đó cứng rắn.
Lục Thời Niên khẽ rên lên, ánh mắt đột nhiên nóng rực.
Anh giữ lấy tay tôi đang rút lại, áp xuống…
Giọng nói khàn khàn mang theo một tia cấm dục gợi cảm:
“Đừng nhìn hắn nữa.”
Anh đặt tay tôi lên gọng kính vàng.
“Muốn thực hành thử không? Cơ thể này, là anh đã cố gắng rèn luyện chỉ để em vui.
Anh nhớ là trong cuốn tiểu thuyết em thích, đoạn nữ chính hôn nam chính còn tự tay tháo kính cho anh ta.”
Tôi thuận theo động tác tháo kính của anh, bị dáng vẻ “mặc em muốn làm gì cũng được” của anh làm cho mụ mị.
Đến lúc phản ứng lại thì đã dán lên bờ môi nóng bỏng ấy từ lúc nào.
Nhiệt độ trong xe không ngừng tăng cao.
Đúng lúc ấy—
Có người gõ cửa xe.
Tôi giật mình, vội vàng muốn rời ra, lại bị một đôi tay to giữ lại.
Ngoài xe, Chu Quyện vẫn không biết sống chết mà đập cửa.
Cửa kính xe là loại một chiều chống nhìn trộm, người ngoài không thể thấy gì.
Tôi bị nụ hôn mãnh liệt kia hôn đến choáng váng đầu óc, hoàn toàn không phát hiện Lục Thời Niên đã hạ cửa kính xuống một chút từ lúc nào.
24
Mười phút sau, môi tôi sưng đỏ, đẩy người vẫn định tiếp tục hôn ra,
Nhìn anh bằng ánh mắt đầy “chân thành giáo dục”:
“Cái gì cũng học được, nhưng có khi học nhiều lại hại thân đấy.
Bình thường lạnh lùng cao ngạo lắm mà, không định giữ lại chút hình tượng tổng tài nữa hả?”
Lục Thời Niên bật cười trầm thấp, ôm tôi vào lòng, vẻ mặt thỏa mãn:
“Anh đã muốn làm vậy từ lâu rồi.”
Tôi quay đầu, kéo cửa kính xe xuống hoàn toàn, đối mặt với Chu Quyện—
Bị cắt ngang giữa chừng khiến tôi hơi khó chịu.
“Có việc gì?”
Chu Quyện trừng mắt nhìn tôi, hồi lâu mới nghẹn ra được một câu:
“Xe sửa xong rồi, tôi sẽ báo cho cô.”
“Không cần, kéo đi ép xác luôn đi. Ai biết được anh có giở trò gì trong xe không.”
Tôi nhìn thấy rõ vẻ mặt biến sắc của hắn, trong lòng không khỏi hả hê.
Câu đó chính là để lăng nhục hắn.
“Tôi sẽ không làm vậy.”
“Vậy thì vẫn bẩn.”
Nói xong, tôi kéo cửa kính lên, không nhìn hắn nữa.
Trong đầu vang lên âm thanh quen thuộc của hệ thống:
【Độ hảo cảm hiện tại của mục tiêu công lược +3, tiến độ công lược: 100%。】
【Chúc mừng ký chủ hoàn thành công lược, phần thưởng đã tự động phát.】
Bình luận trong đầu cũng bùng nổ:
【Hôn thì hôn cho đàng hoàng chứ! Môi nữ phụ nhà tôi bị cắn thành cái dạng gì rồi kìa!】
【Muốn hôn thì cứ hôn đi, người ta kìm nén bao năm trời, tội gì không thông cảm cho Ngôi Sao Tử Vi này chứ.】
【Lục Thời Niên chắc trong lòng nở hoa luôn rồi, vợ còn bênh mình ngay trước mặt Chu Quyện nữa chứ!】
【Cuối cùng cũng công lược xong rồi sao? Cầu ngoại truyện! Phải là ngoại truyện có giao thông phát triển đấy nhé!】
Tôi cũng sững người.
Thế là…công lược xong thật rồi sao?
25
Từ ngày hôm đó, những dòng bình luận hoàn toàn biến mất.
Thế giới của tôi trở lại yên bình.
Ngoài ra, sau khi thật sự ở bên Lục Thời Niên, tôi mới phát hiện — người này bên trong thì… hư hỏng lắm.
Không chỉ dính tôi mọi lúc mọi nơi, mà còn… nhu cầu quá cao.
Nhiều lần khiến tôi mệt đến mức giơ tay cũng không nổi.
Theo lời anh thì:
“Tổng tài tiêu chuẩn, chẳng phải là phải có thể lực tốt sao?”
Rồi anh lại bắt đầu giả bộ lạnh lùng.
26
Tôi không ngờ — lại có ngày gặp lại Chu Quyện.
Lúc hắn xuất hiện trước mặt tôi, suýt chút nữa tôi không nhận ra.
Nếu trước kia còn gọi là “thô kệch”, thì giờ nhìn hắn chẳng khác gì ăn mày.
Tóc dài bết lại từng lọn, áo quần rách tả tơi.
Nhưng vẫn cái giọng trịch thượng như cũ:
“Trình Tiểu Mãn, chỉ cần cô cho tôi mượn 20 triệu khởi nghiệp, tôi sẽ đồng ý đến với cô.
Ba năm sau nhất định tôi sẽ khiến con đàn bà vứt bỏ tôi phải hối hận!”
Hắn mặt mũi dữ tợn, ánh mắt đầy dã tâm.
Tôi trừng mắt lườm hắn, lấy điện thoại ra gọi bảo vệ đuổi người.
“Trình Tiểu Mãn, cô sẽ hối hận! Đây là cơ hội cuối cùng tôi cho cô!
Cô và Khúc Tố Tố, tôi sẽ không tha cho ai hết! Tôi mới là nam chính của thế giới này!”
Nhìn hắn phát điên đến không ra thể thống gì, tôi bật cười.
Thời đại nào rồi mà còn chơi cái trò “Đừng coi thường thằng nghèo” nữa chứ.
Xem ra, hắn cũng biết kịch bản rồi.
Nhưng thì sao?
Có nhà họ Trình và nhà họ Lục bắt tay đè hắn xuống, đập tan giấc mộng nghịch tập của hắn chỉ là chuyện nhỏ.
Thế giới này không có hắn, mọi người đều sống tốt hơn.
Cha của Khúc Tố Tố không cần vì con gái mà lo lắng đến chết,
Khúc Tố Tố cũng có thể theo đuổi ước mơ khảo cổ của mình, không bị kịch bản ràng buộc làm “cái bóng bên nam chính”, trở thành mẹ của bốn đứa trẻ.
Những doanh nghiệp vừa và nhỏ từng bị dùng làm “đá kê chân” cho nhân vật chính cũng không còn bị hủy diệt.
Tôi vẫn là đại tiểu thư nhà họ Trình.
Lục Thời Niên vẫn còn sống mạnh khỏe.
Vì sao lại không vui?
Tôi cúi đầu chụp lại bộ dạng của Chu Quyện, định gửi cho Khúc Tố Tố.
Ai ngờ, trên đầu tôi bỗng đổ xuống một bóng râm.
“Bé cưng, gặp hắn mà vui đến thế cơ à?”
Tôi ngập ngừng ngẩng đầu, đối diện là đôi mắt vừa cười vừa nguy hiểm của Lục Thời Niên.
Anh lấy điện thoại khỏi tay tôi, đan chặt mười ngón tay vào tay tôi, kéo tôi trở lại công ty.
“Bữa trưa vừa ăn no, giờ phải ăn thêm… món tráng miệng rồi.”
27
Một năm sau khi tôi và Lục Thời Niên ở bên nhau.
Tôi nhận được thư điện tử của Khúc Tố Tố.
Cô vẫn chọn ngành khảo cổ như trong nguyên tác, thường xuyên du lịch khắp nơi vào dịp nghỉ lễ.
Khác biệt ở chỗ —
năm nay, chúng tôi đã trở thành bạn bè.
Cô nói, lần đầu tiên gặp tôi, cô đã có cảm giác kỳ lạ.
Như thể một con búp bê xinh đẹp đột nhiên được thổi vào linh hồn.
Vì vậy, cô mới đi theo Chu Quyện để đến trước mặt tôi.
Tôi đỏ mắt, nước mắt rưng rưng như sắp rơi.
“Cả thế giới như trong lòng bàn tay” — nhưng vẫn không giữ được gì cả.
Hệ thống cũng gửi lời chúc mừng.
“Ký chủ! Ký chủ! Em nghỉ phép năm xong quay lại rồi đây~!”
Tôi cau mày:
“Khoan đã, nghỉ phép năm nghĩa là nghỉ nguyên cả một năm á?”
Tiểu Thất đáp tỉnh bơ:
“Chuyện đó không bình thường à? Tụi em làm hệ thống cũng cực lắm chứ bộ.”
Chào hỏi qua loa xong, hệ thống tuyên bố:
“Vì ký chủ đã can thiệp kịp thời, thế giới nhỏ này đã khôi phục trật tự.
Từ nay về sau, mọi người có thể sống tự do, không còn bị cốt truyện ràng buộc nữa.”
Tôi ngẫm nghĩ, bèn hỏi một điều đã thắc mắc rất lâu:
“Trong nguyên tác, kết cục của Lục Thời Niên là gì?”
Tiểu Thất im lặng hiếm hoi một lúc, có vẻ không nỡ nói ra:
“Sau khi nhà họ Trình phá sản, anh ấy tìm cách ngáng đường Chu Quyện — nhưng không thắng nổi hào quang nam chính.
Cuối cùng bị phá sản, bị truy sát, chết trên đường đến gặp cô.”
Sau khi tạm biệt hệ thống, tôi trằn trọc mãi không ngủ được.
Câu nói đó cứ quanh quẩn trong đầu, khiến khóe mắt tôi cay xè.
Tôi quay người, ôm chặt lấy người đàn ông đang ngủ bên cạnh mình.
“Ngốc.”
Thì ra trên đời này… thật sự có người yêu tôi đến mức đó.
Tôi mở ngăn tủ đầu giường, lấy ra một chiếc hộp nhỏ.
Bên trong là một chiếc nhẫn.
Tôi nhẹ nhàng đeo nó vào ngón áp út của Lục Thời Niên.
“Cảm ơn anh đã yêu em.
Em cũng yêu anh.”
[TOÀN VĂN HOÀN]