Tâm trạng không tốt, tôi tùy tiện ngủ với một người.
Tỉnh dậy nhìn kỹ, là chú nhỏ của tôi.
Tim tôi lạnh toát.
Chú nhỏ là người nổi tiếng lạnh lùng, cấm dục, không gần nữ sắc.
Nếu anh ấy biết là tôi, tôi tiêu đời rồi!
Tôi luống cuống bỏ chạy, cố không để anh phát hiện ra thân phận của mình.
Sau đó, bạn trai cũ tìm đến xin nối lại tình xưa, khóc lóc kể lể đủ điều rằng còn yêu tôi lắm.
Chỉ cách một cánh cửa, tôi bị chú nhỏ bế thẳng đến trước mặt anh ta.
Khóe môi chú nhếch lên, nhưng ánh mắt lại chẳng chút ý cười:
“Bảo bối, cậu bạn trai cũ kia đã từng thấy dáng vẻ này của em chưa?”
1
Nhà tôi không giàu cũng không nghèo, thuộc dạng trung lưu điển hình.
Cơm ăn áo mặc chẳng phải lo, cha mẹ yêu thương nhau.
Tôi lớn lên bình thường, nhưng tràn đầy hạnh phúc.
Cha mẹ rất thương tôi.
Họ hàng cũng đều là người tốt.
Mỗi dịp Tết, các bậc trưởng bối đều cười tươi tặng lì xì cho tôi, tôi cũng mừng tuổi lại mấy đứa nhỏ hơn.
Gia đình đông đúc, hòa thuận vui vẻ, đúng kiểu ấm áp an lành.
Tôi thích Tết, thích đến thăm họ hàng.
Nhưng thực tế chứng minh… đừng quá hăng hái đi thăm họ hàng.
Bởi vì… sẽ ra chuyện!!!
2
Bố tôi là một tay câu cá chính hiệu.
Ai cũng biết dân câu cá thì cái gì cũng có thể câu được, trừ… cá.
Một hôm, bố xách xô nước và cần câu đi ra ngoài, rồi… xách về một người.
Tôi và mẹ giật mình hoảng hốt, nhắc ông rằng buôn người là phạm pháp.
Bố hớn hở vẫy tay:
“Buôn bán cái gì chứ, đây là anh em tao nhặt được, bị mất trí nhớ, ở tạm nhà mình ít bữa.”
Nhờ ơn bố tôi với cái kiểu “vớ đâu lượm đó”, tôi từ đó có thêm một chú nhỏ.
3
Chú nhỏ tên là Tạ Tĩnh, bị mất trí nhớ.
Bố tôi làm người tốt tới cùng, cho ăn cho ở, còn đưa đi viện khám.
Anh ấy ở nhà tôi mấy tháng trời, đúng dịp nghỉ hè.
Tôi với anh ấy ngày ngày chạm mặt, lâu dần cũng quen.
Sau đó, anh ấy khôi phục trí nhớ, trở về nhà.
Lúc đó nhà tôi mới biết, bố mình “vớ được” là người thế nào.
Thì ra anh ấy là người đứng đầu nhà họ Tạ – một trong những gia tộc thần bí và quyền lực nhất.
Cái thần bí tôi thì chẳng cảm được.
Tôi chỉ biết từ ngày Tạ Tĩnh báo đáp ân tình, nhà tôi từ trung lưu thành đại gia, chuyển từ căn hộ ba phòng thành biệt thự to đùng.
Sự nghiệp câu cá của bố, đến năm thứ 21, cuối cùng cũng… câu ra được tương lai rực rỡ.
Nhưng mà giờ đây, cái tương lai đó có vẻ… sắp bị tôi phá nát rồi.
4
Tôi không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Mở mắt ra, đập vào mắt tôi là lồng ngực đầy vết hôn, vết cào.
Cánh tay anh ấy còn đang ôm chặt eo tôi.
Không khó để đoán được đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Tôi cứng đờ người, rón rén ngẩng đầu, cầu trời khấn Phật… đừng phải là anh ấy, đừng là anh ấy…
Nhưng mà, ông trời không thương tôi.
Cằm Tạ Tĩnh tựa ngay trên đỉnh đầu tôi, sống mũi cao thẳng, ánh mắt sâu thẳm.
Lúc này anh ấy đang nhắm mắt, không còn vẻ sắc bén ngày thường.
Anh ấy vẫn chưa tỉnh.
May mắn trong bất hạnh.
Tôi cẩn thận nhấc cánh tay của anh ấy, muốn lặng lẽ trốn ra khỏi lòng anh.
Tuyệt đối không thể để anh ấy phát hiện người tối qua là tôi.
Nếu bị phát hiện, tôi và cả nhà tôi chết chắc!
Tạ Tĩnh giờ không còn là người đàn ông mất trí bố tôi nhặt được năm nào.
Ai gặp anh ấy cũng phải cung kính gọi một tiếng “Tổng giám đốc Tạ”.
Hai năm quen biết, tôi đã thấy không biết bao người tìm cách lấy lòng anh.
Muốn lấy lòng một người, chẳng qua cũng chỉ quanh quẩn ba thứ: quyền, tiền, sắc.
Mà hai thứ đầu anh ấy đâu có thiếu.
Nên người ta chỉ còn cách nhắm vào… thứ ba.
Tôi từng tận mắt thấy một người phụ nữ xinh đẹp bị anh bóp cổ đến đỏ cả da, suýt ngạt chết rồi bị ném ra ngoài.
Anh nhận khăn giấy từ vệ sĩ, cúi đầu lau từng ngón tay vừa chạm vào cô ta.
Người phụ nữ vừa khóc vừa bị lôi đi.
Tôi khi đó đứng không xa.
Tạ Tĩnh lau sạch tay xong thì quay lại, bước về phía tôi:
“Cháu gái nhỏ, đứng nhìn bao lâu rồi?”
Tôi sợ anh, ấp úng:
“Cháu… cháu mới đến thôi.”
Anh đặt tay lên đầu tôi, tôi sợ đến mức tưởng anh sắp… bổ đầu mình ra.
May sao, anh chỉ xoa đầu tôi một cái, cười hỏi:
“Trên du thuyền không ai chơi với cháu à? Chú còn bận, để vệ sĩ đưa cháu đi chơi trước, xong việc chú tìm cháu sau.”
Tôi vội vàng lắc đầu từ chối:
“Không không không, cháu… cháu tự đi được.”
Tôi nghi ngờ anh nói vậy chỉ để giữ tôi lại thủ tiêu cho gọn!
Hồi đó, tôi chỉ bắt gặp anh xử lý một cô gái trèo lên giường anh.
Còn lần này…
Tôi ngửa đầu nhìn trần nhà.
Xong rồi… lần này người trèo lên là tôi.
5
Cánh tay của Tạ Tĩnh rất khỏe, ôm tôi chặt cứng.
Tôi giãy giụa cả buổi cũng không thoát ra được, ngược lại còn khiến anh tỉnh dậy.
Tạ Tĩnh ngủ rất nông, dù tôi có cẩn thận thế nào cũng không tránh khỏi đánh thức anh.
Mi mắt anh khẽ động.
Tôi phản ứng nhanh, túm lấy chiếc cà vạt cạnh giường mà tôi có thể với tới, chẳng thèm nghĩ ngợi đã che mắt anh lại.
Mắt thì bị che rồi, nhưng anh vẫn chưa chịu buông tôi ra.
Tôi chạy không thoát, cứu mạng với!
Hết cách rồi, chỉ có thể khiến anh tự buông ra.
Tạ Tĩnh cao 1m89, cơ bụng tám múi, thường xuyên tập thể hình, muốn khống chế tôi dễ như bẻ đôi con gà.
Giọng anh mang theo chút khàn khàn khi vừa tỉnh ngủ:
“Che mắt tôi làm gì?”
Tất nhiên là sợ anh phát hiện ra tôi là ai rồi!
Nhưng tôi đâu dám nói thật.
Tôi ho nhẹ một tiếng, huy động toàn bộ kỹ năng diễn xuất từng học, giả giọng nũng nịu:
“Tất nhiên là để chơi trò chơi với Tổng giám đốc Tạ rồi~”
Tạ Tĩnh và tôi thật sự rất gần.
Gần đến mức, chỉ cần một thay đổi nhỏ là tôi cũng cảm nhận được.
Ai nói anh không gần nữ sắc chứ!
Tôi mới nói có một câu thôi mà.
Anh định làm gì đấy!!
Tạ Tĩnh bật cười trầm thấp:
“Trò gì thế?”
“Thì… là…”
Là gì vậy trời? Mau nghĩ đi đầu óc chết tiệt!
“Thì… anh buông em ra trước, rồi nhắm mắt đi tìm em. Tìm được thì… cho anh phần thưởng…”
Tôi tính toán rất hay, nào ngờ Tạ Tĩnh lại nói:
“Không chơi.”
Hả?!
Tại sao không chơi!!
Dù mắt bị che, anh vẫn lần ra được khuôn mặt tôi.
“Bảo bối, tôi đã bắt được em rồi.”
Anh đang chơi ăn gian đây mà, còn chưa bắt đầu trò chơi kia kìa!
Anh cúi người, tìm được môi tôi và hôn xuống.
“Muốn tôi chơi với em cũng được, nhưng trước tiên phải xem phần thưởng có đáng để chơi không đã.”
Aaaaaa, sao lại có thể như vậy được!
Nhưng giờ không đồng ý thì cũng không thoát được.
Tạ Tĩnh phía sau cánh cửa hào nhoáng cao lãnh kia thật sự là thế này sao?!
Hóa ra cái dáng vẻ cấm dục lạnh lùng thường ngày… chỉ là giả bộ!
Tôi cắn môi, vòng tay ôm lấy cổ anh, chủ động hôn trả.
“Lát nữa anh phải chơi với em đấy nhé.”
Anh siết nhẹ gáy tôi, giọng hoàn toàn đã khàn đặc:
“Được.”
6
Tôi bảo Tạ Tĩnh đếm ngược một phút, sau đó mới được đi tìm tôi.
Tôi chân mềm nhũn bước xuống giường, suýt thì ngã.
Trời ơi, thử phần thưởng mà thử đến tận hai tiếng…
Cũng may Tạ Tĩnh ở bên cạnh, nghe âm thanh mà đỡ lấy tôi.
Anh còn quan tâm hỏi:
“Còn đi được không?”
“Tất nhiên là được!”
Tôi nhanh chóng nhặt quần áo dưới đất, mặc đại vào, vừa mặc vừa dặn:
“Anh không được tháo cà vạt ra đấy nhé!”
Cuối cùng cũng mặc xong, tôi như tên trộm chạy ra ngoài.
Đây là khách sạn.
Tối qua tôi rốt cuộc làm sao lại tới đây!
Phải rời khỏi khu khách sạn hoàn toàn tôi mới dám thở phào.
Hu hu, cuối cùng cũng thoát rồi.
Về nhà, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hôm nay không có gì hết, không có gì hết, không có gì hết.
Phải rồi, hôm nay… không có gì hết!
Trên đường về nhà, tôi mở điện thoại ra.
Mấy chục tin nhắn, toàn bộ đều từ bạn trai cũ.
Hôm qua vừa chia tay.
Tôi lướt sơ mấy tin nhắn.
Hắn ta còn tưởng tôi đang đùa.
【Em muốn chia tay anh thật à?】
【Chỉ vì tối qua anh đăng một cái story thôi mà?】
【Em bao nhiêu tuổi rồi, vì chút chuyện nhỏ đó mà cũng giận?】
【Em ở đâu, anh tới đón】
【Người đâu rồi? Trả lời tin nhắn đi】
Tôi nhìn chuỗi tin nhắn dài ngoằng mà cau mày.
Chia tay rồi mà còn ra lệnh như sếp, ngày xưa tôi nhìn trúng hắn ở điểm nào vậy?
Tối qua khi vẫn còn là người yêu, hắn ta đăng story tạo dáng trái tim với một cô em khóa dưới.
Tôi hỏi thì hắn nói:
“Cô ấy là đàn em cấp ba của anh, nếu có gì từ lâu đã ở bên nhau rồi, em đừng vô lý.”
Đúng là đồ điên.
Nhớ lại, hình như ngày đó tôi bị vẻ ngoài đẹp trai của hắn thu hút.
Chậc, nói đẹp trai thì… có đẹp bằng chú nhỏ tôi đâu.
Gương mặt của Tạ Tĩnh đúng là cực phẩm.
Mà dù sao tôi cũng đâu có thiệt.
Không đúng không đúng! Sao lại nghĩ đến anh ấy nữa rồi!
Không lẽ giờ này Tạ Tĩnh vẫn còn bịt mắt, đang mò tìm tôi trong căn phòng tổng thống siêu to ở khách sạn?!
Thằng bạn trai cũ ngu ngốc kia lại gửi thêm hai tin nhắn.
Lần này không chất vấn nữa mà chuyển sang dỗ dành.
Tôi không thèm trả lời, thẳng tay chặn luôn.
Hôm qua vì tâm trạng tệ mà đi uống rượu, uống đến quên trời quên đất nên quên chưa xóa số hắn.
Nhưng mà… hôm qua tôi gặp được Tạ Tĩnh như thế nào, tôi hoàn toàn không nhớ gì cả.
Phật tổ Như Lai, Quan Âm Bồ Tát, Chúa Jesus, Thái Thượng Lão Quân, đấng tối cao vĩ đại ơi…
Con nguyện cả đời ăn chay xen mặn, miễn sao anh ấy đừng bao giờ biết người hôm nay là con.