Năm khó khăn nhất, bạn trai tôi nhận hai mươi triệu tệ từ một cậu ấm con nhà giàu, sau đó đem tôi chuyển nhượng cho đối phương làm bạn gái.
Hai người họ thỏa thuận thời hạn ba năm.
Ba năm sau, Hứa Diên mắt đỏ hoe, cầm một chiếc nhẫn kim cương to đùng cầu hôn tôi.
“Giang Hi Nguyệt, quay về đi, bây giờ anh có tiền rồi.”
Tôi đảo mắt,
“Anh có nhiều tiền đến mấy, có bằng chồng tôi bây giờ không?”
“Tôi đâu có ngu.”
1
Ngoài trời mưa như trút, tôi nằm trên sofa xem tivi.
Bạn tôi gọi điện, nói quà sinh nhật cô ấy gửi cho tôi đã đến, nhất quyết bắt tôi xuống dưới lầu lấy.
“Bên quản lý tòa nhà có thể mang lên mà.”
“Không được! Đây là một bất ngờ cực lớn, Giang Hi Nguyệt, cậu nhất định phải tự mình xuống lấy.”
Tôi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời tối đen như mực, mưa nặng hạt đến mức trông như những sợi dây trắng đan kín, mới bốn giờ chiều mà đèn đường trong khu đã bật sáng, ánh sáng vàng mờ mờ trong làn sương mưa.
Tôi thở dài, đành cầm lấy ô.
“Hy vọng là bất ngờ thật sự đó nhé!”
Vừa bước ra khỏi sảnh, cơn mưa như cả tấm lưới úp thẳng xuống, mặt ô vang lên tiếng “bộp bộp” do nước mưa đập vào.
Dưới ánh đèn đường cách đó không xa, tôi thấy một cái bóng đen.
Người đó không che ô, trong tay ôm một đống lớn đồ màu đỏ.
Tim tôi khựng lại, lập tức rảo bước đi nhanh tới.
“Trời mưa to thế này, sao anh không vào trong tránh một chút—”
Người đàn ông ngẩng đầu lên, một gương mặt thanh tú lạnh lùng đập thẳng vào mắt tôi.
Hứa Diên mặc vest đen, ôm một bó hoa hồng đỏ rực.
Anh rõ ràng đã ăn mặc rất chỉn chu, tóc cắt ngắn gọn gàng, vài sợi tóc mái ướt sũng dựng lên, để lộ vầng trán sáng và hàng lông mày sắc nét.
Cơn mưa chẳng làm anh bối rối, ngược lại càng làm đôi mắt anh trở nên đen láy cuốn hút, như một bức tranh thủy mặc tinh xảo.
“Giang Hi Nguyệt, anh đến cưới em.”
Hứa Diên rút ra một chiếc nhẫn kim cương, quỳ một gối xuống đất.
Anh ngẩng đầu nhìn tôi, khóe mắt hoe đỏ, trong đồng tử phản chiếu ánh sáng đèn đường lấp lánh.
Giọng Hứa Diên nghẹn ngào:
“Anh đã tra kỹ lịch mưa tháng này, hôm nay là trận mưa lớn nhất.”
“Nếu em thấy chưa đủ, anh có thể chờ trận mưa tiếp theo.”
“Giang Hi Nguyệt, về bên anh được không?”
Tôi đứng im không nhúc nhích.
Gấu váy trắng bị nước mưa thấm ướt, dính bết vào bắp chân.
Sững người một lúc, tôi kéo chặt áo khoác gió trên người.
“Anh bị điên à? Mưa lớn thế còn gọi tôi ra ngoài.”
Hứa Diên hơi nhíu mày, ánh mắt cẩn trọng, giơ cao chiếc nhẫn:
“Hi Nguyệt, em quên rồi à? Em từng nói… muốn anh cầu hôn vào ngày mưa to mà.”
2
Tôi và Hứa Diên là bạn học đại học, cũng là mối tình đầu của nhau.
Cả hai đều xuất thân bình thường, sau khi tốt nghiệp cùng ở lại thành phố này để lập nghiệp.
Lúc đó, thu nhập chẳng bao nhiêu, Hứa Diên tan làm muộn, thường xuyên bị lỡ chuyến tàu điện cuối.
Cả hai tiết kiệm từng đồng, góp tiền mua một chiếc xe điện.
Thành Nam hay mưa, gió lại lớn, tôi ngồi sau xe ôm chặt lấy eo anh.
Nhưng nước mưa vẫn len lỏi vào trong áo, chỉ một lát là cả hai đã ướt sũng.
Lúc đó, xe cộ vội vã về nhà, mỗi chiếc vụt qua là một vệt nước tung tóe.
Hứa Diên rất buồn.
“Giang Hi Nguyệt, sau này anh nhất định cho em ngồi chiếc xe tốt nhất, không phải chịu mưa gió nữa.”
Tôi siết chặt tay, áp sát người vào tấm lưng rộng của anh.
“Không sao đâu, em thích mưa mà, mát lắm!”
Vừa dứt lời đã rùng mình vì lạnh.
Tối về nhà, tôi phát sốt.
Hứa Diên đội mưa đi mua thuốc, nấu trà gừng, quấn chăn kỹ cho tôi, nghiến răng mắng:
“Cái thời tiết chết tiệt này!”
Áp lực công việc lúc ấy đè nặng, Hứa Diên lúc nào cũng như dây đàn căng, tôi không muốn anh buồn nên cứ cố nghĩ cách dỗ dành.
Tôi nói mình thích ngày mưa.
Mưa lãng mạn mà, hai người có lý do ôm nhau thật chặt.
Nếu ngày nắng mà làm thế, kiểu gì chẳng bị người ta nói “mất nết”.
Hứa Diên bật cười, nụ cười thoáng qua rất nhanh.
Anh đặt tay lên trán tôi, áp má vào và ôm tôi vào lòng.
“Xin lỗi.”
“Tại anh vô dụng, để em chịu khổ cùng anh.”
Tôi ngẩng lên hôn nhẹ lên má anh.
“Anh biết làm sao để ngày mưa lãng mạn hơn không?”
“Anh nên cầu hôn em vào ngày mưa.”
“Như thế, mỗi trận mưa đều sẽ là ngày kỷ niệm đính hôn của chúng ta. Anh sẽ không còn ghét mưa nữa, đúng không?”
Hứa Diên gật đầu mạnh, chôn đầu vào vai tôi.
Nước mưa từ tóc anh làm ướt đẫm áo ngủ tôi.
Anh nói bằng giọng khàn như tiếng gió mưa ngoài cửa sổ:
“Giang Hi Nguyệt, em đúng là thiên tài.”
“Sau này anh cầu hôn nhất định phải chọn ngày mưa to nhất!”
3
Nhưng bảy năm yêu nhau, tôi vẫn chưa chờ được màn cầu hôn từ Hứa Diên.
Tôi đã nhiều lần gợi ý, nhưng anh cứ giả vờ không hiểu.
Anh nói không muốn để tôi chịu thiệt thòi, muốn tôi trở thành cô dâu hạnh phúc và rạng rỡ nhất.
“Không phải em luôn thích cái khách sạn mang phong cách Dân Quốc kia sao?”
“Mỗi lần đi ngang qua em đều nói sau này muốn vào đó.”
“Hôm nay sếp anh đi dự tiệc cưới ở đó, bảo là mỗi bàn hết hai vạn tệ.”
Hứa Diên nắm tay tôi, trang nghiêm như đang thề thốt:
“Sau này, chúng ta sẽ cưới nhau ở đó.”
Tôi rất thất vọng.
“Anh biết mà, em chưa bao giờ quan tâm đến mấy thứ ấy.”
“Nhưng anh quan tâm.”
Giọng Hứa Diên mang theo sự tức giận kìm nén:
“Anh không muốn người khác nói: ‘Giang Hi Nguyệt đúng là mù mắt, lại yêu thằng nghèo rớt mồng tơi như vậy.’”
Tôi ngẩn ra, hơi chột dạ nắm tay anh.
“Anh nghe thấy rồi à?”
Tôi tan làm sớm hơn Hứa Diên, không muốn lãng phí thời gian rảnh nên nhận thêm công việc phát tờ rơi.
Hôm nay lúc phát tờ rơi, tôi gặp lại bạn học cũ – Phó Gia Lương.
Anh ta là người bản địa ở Nam Thành, từng theo đuổi tôi rất nhiệt tình hồi năm hai đại học.
Tôi không rõ gia cảnh anh ta ra sao, nhưng riêng cái danh “người địa phương” đã ăn đứt đám sinh viên ngoại tỉnh như tôi rồi.
Khi đó tôi đã yêu Hứa Diên, Phó Gia Lương vẫn không chịu buông tha, hai người từng đánh nhau một trận.
Phó Gia Lương ê chề rút lui, từ đó không còn xuất hiện nữa.
Giờ đây, anh ta lại ra dáng người chiến thắng, cầm tờ rơi trong tay tôi, liếc tôi một lượt rồi hạ giọng khinh miệt hỏi:
“Hối hận không?”
“Xinh đẹp thế mà lại chọn một thằng nghèo kiết xác như Hứa Diên?”
Phó Gia Lương còn cố tình nâng cổ tay, để lộ chiếc đồng hồ hàng hiệu.
“Mười giờ đêm rồi còn phải đứng ngoài đường phát tờ rơi?”
“Chậc, Giang Hi Nguyệt, cô sống khổ thế này à?”
4
Tôi làm việc tại một công ty thương mại điện tử. Hôm đó thiếu người, nhân viên văn phòng như tôi cũng phải xuống kho phụ đóng gói hàng, ở trong xưởng cả ngày nên người bụi bặm, lôi thôi.
Phó Gia Lương lại nói to như cái loa, xung quanh người qua kẻ lại, ai cũng tò mò nhìn về phía tôi, khiến tôi có phần bối rối.
Tôi vội thu dọn tờ rơi, định rút lui.
Nhưng Phó Gia Lương vẫn không chịu buông tha, giơ tay chặn đường tôi.
“Giang Hi Nguyệt, nếu hồi đó em chọn anh, em có đến nỗi thê thảm thế này không?”
“Cho anh WeChat đi, chúng ta—”
“Chọn anh? Anh cũng xứng sao?”
Một bóng người cao lớn như từ trên trời giáng xuống.
Người đàn ông trẻ tuổi mặc một bộ vest thủ công đắt tiền, đeo kính gọng vàng. Ánh mắt sau tròng kính sắc bén như chim ưng.
Anh ta khẽ cười, vòng tay ôm lấy vai tôi.
“Bạn gái tôi rảnh rỗi, phát tờ rơi cho chính cửa hàng của mình thôi, sao, anh thấy cô ấy sống khổ lắm à?”
Người đàn ông ấy khí thế sắc lạnh, vừa nhìn đã biết không phải hạng tầm thường.
Phó Gia Lương bị khí thế của anh ấy đè ép đến mức run rẩy, vội vàng thu tay về. Nhưng khi nhìn rõ tờ rơi trên tay tôi, hắn lại như lấy lại dũng khí.
“Xạo vừa thôi!
Cửa hàng trang sức này là thương hiệu lớn có chuỗi cửa hàng khắp nơi đấy nhé! Bịa chuyện thì cũng phải biết điều một chút chứ!”
Người xung quanh bắt đầu cười nhạo.
“Anh mới là người không biết điều đấy! Đến cả cố tổng nổi tiếng là vậy mà cũng không nhận ra!”
Phó Gia Lương trợn tròn mắt.
“Cố… Cố tổng? Anh là Cố Nam Tinh?”
Ánh mắt hắn ta liên tục quét qua lại giữa tôi và người đàn ông kia.
Ban đầu là nghi hoặc, rồi đến không thể tin nổi, cuối cùng như đổi mặt, lập tức cúi đầu, gật đầu xin lỗi rối rít:
“Xin lỗi, Cố tổng, chúng tôi là bạn học cũ… tôi chỉ đùa một chút thôi… xin lỗi!”
Đó là lần đầu tiên tôi gặp Cố Nam Tinh.
Một cậu ấm ngạo nghễ giàu có, thấy một người phụ nữ xa lạ ven đường bị bắt nạt, tiện tay giúp đỡ một lần.
Sau đó mỗi người một ngả, chẳng có gì để tiếp diễn.
Người như anh ta, chúng tôi vốn không cùng một thế giới.
Vì thế, tôi hoàn toàn không đặt chuyện này vào lòng.
Lúc Hứa Diên đến đón tôi, thấy sắc mặt tôi không tốt, liên tục hỏi:
“Có chuyện gì xảy ra à?”
Tôi chỉ cười, nói không có gì.
Tôi không muốn kể lại những lời độc địa của Phó Gia Lương để khiến Hứa Diên buồn lòng.
Không ngờ, hôm đó Hứa Diên tan làm sớm, tận mắt chứng kiến tất cả.
Anh chất vấn tôi:
“Sao em giấu anh? Em quen Cố tổng từ bao giờ?”