Tôi nghi ngờ rằng câu gốc anh muốn nói là “Tôi có thể về được chưa?”, nhưng vì lịch sự nên nuốt mất chữ “có thể”.
Trước khi đi, anh ấy còn lấy bút, viết một dãy số lên hộp thuốc, rồi mới đứng dậy.
“Không khỏe thì nhắn tôi. Gọi thoại cũng được, số điện thoại tôi viết trên hộp thuốc rồi.”
Rồi lại nói thêm một câu:
“Tôi không tắt máy đâu, ngủ cũng khá nhẹ.”
Trước khi rời đi, anh còn đóng cửa giúp tôi.
Chưa đầy vài phút sau, WeChat ting một tiếng.
“Ngủ sớm đi.” – Lời quan tâm đến từ anh bác sĩ.
Tôi lập tức đổi tên anh ấy trong danh bạ WeChat thành “Mục tiêu cần cưa”, ngoan ngoãn nhắn lại một chữ “Vâng”, rồi nhắm mắt đi ngủ.
Dị ứng á? Không là gì cả.
Nếu dị ứng có thể đổi lại việc nam thần quan tâm mỗi ngày, tôi ước mình dị ứng luôn cả… không khí!
Nhưng tôi cũng không ngủ được bao lâu.
Bởi vì sau đúng ba tiếng, tám cái báo thức mà tôi đặt lần lượt vang lên đúng giờ.
Sáng sớm năm giờ, tôi với đôi mắt thâm quầng thõng xuống gần tới cằm, vô tình chạm mặt nam thần đang đứng ngoài ban công, không rõ vì lý do gì mà cũng dậy sớm như tôi.
Tôi còn đang ôm đống đồng hồ báo thức vừa tắt, “xoảng” một tiếng, rơi đầy đất.
“Bác sĩ Tang, trùng hợp ghê, anh cũng dậy rồi à?”
Nam thần lạnh lùng chỉ ra hai lỗi trong câu nói của tôi:
“Thứ nhất, tôi không họ Tang, tôi họ Triệu – Triệu Sơ Niên.”
“Thứ hai, cũng không phải trùng hợp, là bị báo thức của cô đánh thức đấy.”
Tôi phẫn nộ mắng nhiếc lũ chủ đầu tư gian dối, nói thẳng vách cách âm của chung cư này như đậu hũ.
Triệu Sơ Niên nhíu mày, day day trán:
“Dậy rồi thì tiện đường, tôi đưa cô đi làm luôn nhé?”
Giỡn hả, cái này mà còn không tiện đường?
Có khó cũng phải nói là tiện đường, không khó thì tạo khó khăn cho giống tiện đường.
Dù công ty tôi và bệnh viện anh ấy hai hướng trái ngược nhau, thì chỉ để được ngồi ghế phụ bên cạnh nam thần, tôi cũng sẵn sàng đổi hướng đi làm.
Giờ làm, tôi co người ngồi trước máy tính, tranh thủ lúc không ai để ý, nhắn tin cho Vương Tiểu Tiểu:
Tôi: Cậu đó không?
Tiểu Tiểu – Yêu cá trê chua: Canh được chưa?
Tôi: Không canh được.
Tiểu Tiểu: Thế cậu nhắn tôi làm gì? Ngày mai canh tiếp! Canh đến khi nào gặp được thì thôi!
Tôi: Chắc… không cần đâu.
Phía bên kia im lặng một lúc, hiển thị “đang gõ chữ…” mãi không xong.
Tiểu Tiểu: Đừng nói với tôi là cậu dậy không nổi nên định bỏ cuộc nhé?
Bạn thân mà không tin vào khả năng cưa crush của tôi?
Không thể nhịn!
Tôi tung chiêu mạnh nhất:
Tôi: Hôm qua tôi ở nhà anh ấy. Nên khỏi cần canh nữa.
Phía bên kia gửi nguyên một màn hình đầy dấu chấm than.
Tiểu Tiểu: Hai người ngủ với nhau rồi à?????
Nói vậy thì không chính xác lắm. Tôi là người đoan trang, lần đầu vào nhà người ta thì sao dám vào tận phòng ngủ?
Tiểu Tiểu: Có dùng biện pháp an toàn không??????
Cậu… hôm qua cậu thật sự đi mua bao??? Cậu thay đổi rồi! Không còn là Cố Tiểu Thu mà tôi quen nữa!
Đúng lúc trưởng phòng đi ngang giao việc, tôi “pặc” một cái chuyển ngay sang bảng Excel, làm bộ gõ số liệu nghiêm túc.
Đồng thời tắt luôn WeChat trên trình duyệt.
Trong túi quần, điện thoại rung như phát sốt.
Vương Tiểu Tiểu hẹn tôi ăn lẩu tối – mục đích rõ ràng là tra khảo toàn bộ quá trình “lật đổ nam thần”.
Tôi thẳng thừng từ chối, nói tôi còn hẹn với nam thần buổi tối, không rảnh.
Quả thật là không rảnh.
Để cảm ơn nam thần vì đã cho tôi tá túc tối qua, tôi mua một phần salad rau củ, định mang sang nhà Triệu Sơ Niên làm món phụ cho bữa tối.
Thế nhưng từ lúc tan làm, tôi ôm hộp salad ngồi chờ trước cửa nhà, ngồi mãi đến chín giờ tối.
Triệu Sơ Niên vẫn chưa về.
Tôi dứt khoát không đóng cửa luôn, kéo ghế nhỏ ngồi ngoài hành lang, ôm điện thoại định nhắn WeChat cho anh.
Gõ “Chào anh” – rồi xóa.
Gõ “Anh có nhà không?” – rồi xóa.
Gõ “Tiền thuốc hôm qua bao nhiêu, tôi chuyển lại cho anh nhé” – vẫn xóa.
Chán quá, tôi bèn vào xem trang cá nhân anh.
Lướt xuống tận cùng, xem từ dưới lên.
Toàn là chia sẻ các diễn đàn y học, bài viết khoa học, quảng bá bệnh viện…
Chỉ có một bài khác biệt duy nhất, là ảnh anh ôm một cô gái trắng trẻo, mặt xinh, chân dài, eo thon, cười rạng rỡ như nắng.
Xem vị trí là chụp ở điểm du lịch nổi tiếng “Đồi Thu Danh” trong thành phố.
Xem kỹ lại… cô gái kia chính là chị y tá từng rất nhiệt tình đưa khăn giấy cho tôi hôm làm siêu âm.
Nam thần có bạn gái rồi à?
Biết đâu không chỉ là bạn gái – một năm trước mà thân mật vậy rồi, họ cùng làm trong bệnh viện, ở cạnh nhau suốt năm…
Không chừng giờ cưới luôn rồi, con cũng đẻ rồi.
Tôi ôm điện thoại, nghe “ding” một tiếng – không phải tiếng thang máy – mà là tiếng trái tim thiếu nữ của tôi tan vỡ thành trăm mảnh.
“Cô ngồi trước cửa làm gì đấy?”
Triệu Sơ Niên đứng trước mặt tôi, cúi người nhìn.
Tôi theo phản xạ khóa màn hình điện thoại lại, lắc đầu:
“Không có gì đâu, tôi chỉ… muốn xem anh đã về chưa. Hôm qua tôi vẫn chưa chuyển tiền thuốc cho anh mà.”
Triệu Sơ Niên liếc nhìn màn hình đen sì trên điện thoại tôi.
“Không bao nhiêu đâu. Dị ứng đỡ chưa?”
Tôi ậm ừ đáp lại, trình diễn ngay một màn song phi tát mặt trái phải:
“Không sao rồi, hết sưng hết ngứa rồi!”
Anh ấy nhìn kỹ mặt tôi một lần nữa.
“Cẩn thận vẫn hơn. Sang nhà tôi đi.”
Rồi anh còn dặn thêm:
“Nhớ mang chìa khóa.”
Tôi lắc đầu điên cuồng, ôm ghế chạy về nhà:
“Không không không không! Trời tối rồi, bạn gái anh mà thấy thì không hay. Tôi không qua đâu.”
Theo đuổi nam thần thì được, nhưng phá hoại tình cảm người khác thì tôi không làm được.
Triệu Sơ Niên bất ngờ kéo tay tôi lại:
“Bạn gái nào?”
Tôi trơn tuột như con lươn, lách ra khỏi tay anh một cái “soạt”, rồi “rầm” – đóng cửa cái rầm, chốt luôn.
Triệu Sơ Niên đang gõ cửa bên ngoài.
Tôi ở bên trong… giả chết.{Đọc full tại page Vân hạ tương tư}
Cảnh tượng này cứ như bước ra từ phim truyền hình vậy.
Nữ chính mắc bệnh nan y, rồi chia tay với nam chính.
Cửa chống trộm vừa đóng lại, nữ chính ngồi dựa vào cửa nước mắt lưng tròng, nam chính đứng ngoài đập đầu vào tường mà gào khóc.
Dĩ nhiên là tôi không có khóc không ra tiếng.
Và nam thần ngoài kia chắc chắn cũng không đang húc đầu vào tường.
Tôi ngồi dưới đất, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào một vật trang trí lấp lánh trên bàn.
Không phải tôi muốn nhìn, mà là cái thứ kia quá chói, không nhìn cũng khó.
Một cục vàng chóe, nổi bật với bốn chữ đỏ tươi rực rỡ:
“Dũng cảm nghĩa hiệp”.
Dưới đáy còn khắc tên đồn cảnh sát phân khu nào đó.
Xét về thẩm mỹ thì… tôi thật sự không muốn đặt nó lên bàn.
Chẳng qua là cái thứ này nặng trịch, đứng vững, dùng đè giấy thì đúng là đỉnh.
Lần đầu tiên trong đời tôi phát huy năng lực vận động viên, không phải để bắt cướp, mà là bắt cóc người.
Lúc đuổi theo kẻ bắt cóc, thật ra tôi cũng không nghĩ nhiều.
Khoảnh khắc tôi tung chân đá thằng cha kia ngã xuống đất, trong đầu còn lờ mờ nghĩ:
“Đù, ngầu quá trời.”
Cho đến khi cùng Vương Tiểu Tiểu ra đồn cảnh sát ghi lời khai, tôi mới bắt đầu thấy sợ.
Tôi là con gái sống một mình, nhỡ đâu tụi bắt cóc còn đồng bọn chưa bị bắt, mà để ý đến tôi thì sao?
Vì thế tôi kiên quyết từ chối gặp mặt nạn nhân để cảm ơn trực tiếp, còn năn nỉ đồn công an giữ kín thông tin của tôi.
Kết quả cuối cùng, người bị hại gửi tặng tôi cái cúp thủy tinh nhân tạo nặng trịch này thông qua cảnh sát.
Đặt hàng trên Taobao, giá ba mươi tám tệ bao ship.
Tiếng gõ cửa kéo dài cả mười phút cuối cùng cũng dừng lại.
Âm thanh cắm chìa khóa vào ổ bên căn hộ kế bên vang lên rõ mồn một.
Cửa mở ra.
Rồi lại đóng vào.
Tôi chỉ cảm thấy toàn thân như bị rút cạn sức lực theo tiếng “cạch” đóng cửa ấy.
Vương Tiểu Tiểu gọi điện cho tôi, hỏi buổi hẹn hôm nay với nam thần thế nào.
Tôi cầm điện thoại, hỏi ngược lại:
“Cái vụ lẩu tối nay còn tính không?”
Bạn thân đúng là bạn thân — nghe một câu đã đoán được tôi có chuyện, lập tức đá bay cún con ở nhà, chạy qua ăn lẩu cùng tôi.
Tôi tóm gọn lại toàn bộ bi kịch bằng mấy chữ:
“Một cơn gió dẫn đến thảm họa.”
Nghe xong, Vương Tiểu Tiểu giơ ngón cái khen ngợi:
“Với cái thao tác của cậu mà vẫn bám được người ta,
anh ấy còn nấu cơm, đưa đi bệnh viện, bảo hành hậu mãi đầy đủ.
Nếu không phải cậu vừa bảo ảnh có bạn gái, thì tôi đã tưởng ảnh có cảm tình với cậu thật rồi đấy.”
Tôi lập tức phủ nhận ba lần:
“Không thể nào. Ảnh không có tình cảm với mình đâu. Chẳng qua là do thói quen nghề nghiệp thôi.”
Là bác sĩ mà, sao có thể trơ mắt nhìn bệnh nhân dị ứng mà không làm gì?
Anh ấy đơn thuần chỉ là chuyên nghiệp, đạo đức nghề cao, vậy thôi.
Người đàn ông tốt đều là bạn trai nhà người khác.
Vương Tiểu Tiểu xoa cằm, không buông tha:
“Vậy làm sao cậu biết người ta có bạn gái?”
Tôi mở album ảnh, đưa cho cô ấy xem ảnh chụp màn hình.
Trai xinh gái đẹp, bốn cái chân dài trắng bóc khiến ngay cả Vương Tiểu Tiểu cũng ghen đỏ mắt.
Cần tôi phải nói thêm sao?
Vương Tiểu Tiểu nhìn tôi, vô cùng đau lòng và thất vọng:
“Cậu đến giờ mới chịu lục xem trang cá nhân của người ta?”
Tôi thành thật thừa nhận — lúc đó tôi bị sắc đẹp làm mờ mắt, hoàn toàn quên bén chuyện đó luôn.
Vương Tiểu Tiểu lập tức tuyên án tử:
“Cậu cứ độc thân cho tôi đi, ngoan ngoãn đi xem mắt, tự mình cưa trai thì khỏi nghĩ!”