Triệu Sơ Niên vào bếp khóa van nước, sau đó nhìn qua máy nước nóng, mặt không biểu cảm cắm lại phích điện, ra hiệu tôi mở lại van nước, thử lại.
Tôi xấu hổ muốn chết, nói khỏi thử cũng được… là tôi quên cắm điện.
Triệu Sơ Niên liếc tôi một cái đầy ẩn ý, rồi phán đúng 5 chữ:
“Lên giường nằm chờ.”
Tôi: ???
Không phải sửa xong rồi sao?
Tôi tròn mắt nhìn anh.
Anh cũng thản nhiên nhìn tôi, không chỉ nhìn mà còn bước từng bước lại gần.
Tôi ôm gối ôm nhỏ, bị anh ép vào tường, rồi chuyển qua phòng ngủ, cuối cùng bị ấn ngồi xuống giường.
Triệu Sơ Niên cúi người xuống, môi anh gần sát tai tôi, giọng nói trầm khàn, pha chút từ tính:
“Đừng đóng cửa, đợi anh một chút.”
Tôi chui vào chăn, mặt đỏ như cà chua chín, trong đầu toàn là những cảnh tượng không thể miêu tả từ cổ xuống dưới…
Triệu Sơ Niên đi về nhà một vòng, không rõ lấy cái gì.
Anh quay lại, ngồi bên giường tôi, tay anh cách lớp chăn vỗ nhẹ lên lưng tôi.
“Em tự làm hay để anh làm?”
Tôi ôm chăn không buông.
Ngoài chăn vang lên tiếng xé bao bì, hình như còn có tiếng xé giấy dán gì đó.
Ngay sau đó, một tay anh vén chăn lên một góc, tay còn lại thò vào trong,
dán miếng dán giữ ấm lên áo tôi.
Tôi: ???
Tôi còn định cởi quần luôn rồi, mà anh chỉ dán miếng giữ ấm cho tôi?
Tôi bật chăn lên, mặt nghệt ra.
10
Triệu Sơ Niên run vai cười đến khi thoả mãn, rồi nhìn tôi một lúc lâu.
Sau cùng, người đàn ông đối diện thở dài một hơi,
đặt tay lên đầu tôi, xoa xoa mái tóc vốn đã rối bời của tôi.
“Vốn không định nhanh như vậy.”
Hở?
Cái gì mà không định nhanh?
Tôi mặt mũi đầy dấu chấm hỏi.
Triệu Sơ Niên lại thở dài:
“Ngủ sớm chút đi.”
Lần này đến lượt tôi nôn nóng:
“Anh đừng nói nửa chừng! Rốt cuộc cái gì không định nhanh?”
Thế nhưng Triệu Sơ Niên nhất quyết không chịu trả lời câu hỏi đó,
ngược lại còn chuyển chủ đề rất mượt mà sang mấy chuyện linh tinh khác.
Từ việc tôi nên dậy sớm đi làm, đến việc anh ấy tan ca thất thường, có thể không đón tôi được;
rồi lại bảo thường ngày bận bịu, đôi khi không kịp trả lời WeChat.
Chuyển chủ đề mượt như nước sông Đà.
Tôi định hỏi lại, anh đã chuồn mất.
Đến cái hộp đồ nghề cũng không thèm mang theo.
Ngược lại, trên WeChat, tin nhắn đến liên tục:【Mục tiêu cần cưa】:Ngày mai 7 giờ tôi gọi cho em, ngủ sớm nhé.
【Mục tiêu cần cưa】:Cuối tuần tôi được nghỉ bù, thứ Bảy rảnh không, đi leo núi với tôi?
【Mục tiêu cần cưa】:Buổi sáng được không?
Tôi ôm điện thoại, nghiên cứu từng câu từng chữ trong tin nhắn của anh,
mong tìm ra một chút manh mối mờ ám nào đó.
Nhưng nửa tiếng trôi qua, tôi chẳng nghiên cứu ra được gì,
ngược lại còn tự nhìn đến ngủ gục.
Nói cho cùng, cũng chẳng thể trách tôi được.
Tối hôm trước chỉ ngủ được 3 tiếng, cả ngày hôm sau làm việc như trâu, tối lại đi ăn khuya,
rồi lại dán mắt vào một chỗ suốt 30 phút không nhúc nhích, thì ai mà không ngủ?
Kết quả là tôi ngủ một mạch đến… 7 giờ 30 sáng hôm sau.
Triệu Sơ Niên gọi 4 cuộc điện thoại cũng không kéo tôi dậy nổi.
Tôi đoán anh còn sang gõ cửa nhà tôi.
Vì khi tôi gà bay chó sủa, đánh răng rửa mặt thay đồ trong tư thế “tốc chiến tốc thắng”,
vừa mở cửa định lao ra, thì túi đồ ăn sáng đặt trước cửa bị tôi đá bay, đổ tung tóe đầy đất.
Cháo kê, bánh bao, một ly sữa đậu nành và một cây quẩy.
Tất cả… nằm chết không toàn thây.
Không nỡ nhìn…
Không chỉ không dám nhìn, mà còn chẳng có thời gian để nhìn.
Giờ cao điểm chen tàu điện ngầm, thử xem?
Không có kỹ năng “nội công thượng thừa”, cậu không vào được đâu.
Nỗi buồn của dân công sở.
Thế mà lúc đó, Triệu Sơ Niên còn nhắn WeChat hỏi tôi:
“Ăn sáng chưa?”
Tôi nuốt nghẹn đắng vào bụng, ngoan ngoãn trả lời:
“Rồi ạ!”
Tôi còn thêm một icon mặt cười dễ thương, tỏ lòng cảm ơn.
Vương Tiểu Tiểu lập tức nhảy vào tám chuyện, hỏi tôi kế hoạch “vòi vòi sen” hôm qua thực hiện thế nào.
Tôi lập tức đánh trống lảng, bảo rằng nam thần hẹn tôi cuối tuần đi leo núi.
Vương Tiểu Tiểu nghe xong vui mừng như trúng số,
vừa bảo tôi phải ăn diện xinh đẹp, vừa tỏ ra buồn bã kiểu mẹ chồng gả con dâu.
Cô ấy ghen bóng gió, nói:
“Bắp cải tớ nuôi, cuối cùng lại bị heo ủi mất rồi…”
Hôm nay là thứ Năm, còn một ngày nữa là thứ Bảy.
Tức là tôi còn một ngày để “lột xác” toàn diện — từ đầu tới chân.
Tan làm, Vương Tiểu Tiểu đến đón tôi lao thẳng đến trung tâm thương mại.
Đầu tiên là đến thầy Tôny cắt tóc.
Nói là cắt tóc, thực chất là tỉa tót một chút, rồi làm một lần hấp dầu dưỡng mượt.
Ba trăm tệ tiêu cái “bụp”, tóc rơi đầy sàn, và cái đầu tôi cuối cùng cũng có được kiểu “đen dài thẳng” thần thánh.
Sau đó tôi và Vương Tiểu Tiểu bắt đầu tranh luận nảy lửa về hàng loạt chủ đề:
- Giày cao gót hay giày bệt?
- Giày chunky hay giày thể thao?
- Váy hay quần?
- Set đồ hay item lẻ?
Tôi nói:
“Nam thần hẹn đi leo núi, tất nhiên phải tôn trọng hoạt động — giày bệt cho dễ leo, leo một lèo tới đỉnh không hụt hơi!”
Vương Tiểu Tiểu chửi:
“Não cậu bị lừa đá rồi à? Đi chơi với trai cũng giống như đi xem phim, xem gì không quan trọng, quan trọng là… có nắm tay được hay không!”
Cho nên, cô ấy gợi ý cho tôi một combo hoàn hảo:
Váy dịu dàng + giày gót thấp hình mèo.
Giữa đường mệt thì kêu không đi nổi nữa — như thế nam thần sẽ phải cõng hoặc ít nhất cũng đỡ mình xuống núi.
Tăng cường tiếp xúc thể chất = điểm cộng tối đa.
Tôi thì cười khẩy coi thường, kiên định với nguyên tắc “giày bệt hành thiên hạ”,
mua hẳn một bộ đồ thể thao của Adidas.
Còn chuyện tôi đã từng nắm tay Triệu Sơ Niên,
tôi có nói ra không?
Không nói!
Vương Tiểu Tiểu giận không chịu nổi,
nhưng vẫn dặn đi dặn lại:
“Nếu nhất định phải đi giày bệt thì cũng được… Nhưng giữa đường dù còn đi được cũng phải giả vờ kêu mệt.
Lỡ như Triệu Sơ Niên mệt trước thì cô phải ở lại thể hiện đi như bay — có phải làm anh mất mặt không??”
Nghe cũng có lý.
Tôi gật đầu khiêm tốn tiếp thu, cam kết sẽ giữ trọn mặt mũi cho nam thần.
Tối thứ Sáu, Vương Tiểu Tiểu còn nhắn WeChat dặn đi dặn lại:
- Đắp mặt nạ!
- Bôi kem nền!
- Ngủ dưỡng nhan!
- Quan trọng nhất: ĐẶT BÁO THỨC!!!
Dưới sự giám sát video của cô ấy, tôi đặt liền tám cái báo thức,
giấu tám góc trong phòng ngủ, cách nhau 5 phút, đảm bảo không ngủ quên.
Nhưng sự thật chứng minh:
Khi trong lòng có người, cần gì báo thức?
Báo thức đầu tiên mới “tít” một tiếng, tôi lập tức bật dậy như lò xo.
Quần áo đã phối từ hôm trước.
Tóc cũng không dám lăn khi ngủ,
ngủ thế nào — dậy vẫn y chang thế, kiểu tóc Tony đã cho vẫn nguyên xi.
Xong xuôi mọi thứ, tôi còn xuống mua hai phần ăn sáng,
xách sang nhà Triệu Sơ Niên, tiện thể hỏi luôn:
“Mình khi nào đi?”
Cửa mở ra, nam thần cũng vừa chỉnh chu xong xuôi.
Một thân đồ thể thao Adidas —
vừa hay thành đồ đôi với tôi.
Trong lòng tôi thầm mừng như mở cờ:
May mà tôi không nghe lời Vương Tiểu Tiểu, không mặc váy, không mang giày gót thấp.
Đồi Thu Danh vốn nổi tiếng là điểm du lịch nghỉ dưỡng của thành phố, đã tác thành cho vô số cặp đôi.
Bởi vì ở lưng chừng núi có một “đình Thánh Hiền”,
nơi mà các dì các mợ tự phát tổ chức chợ trao đổi thông tin hôn nhân, kiểu như chọn con rể, kén con dâu, đúng chuẩn chợ nhân duyên có quy mô lớn.
Tôi đeo balo nhỏ xinh sau lưng, tinh thần phơi phới, cùng nam thần sánh bước trên đường núi quanh co.
Người đi bên cạnh chúng tôi hoặc là nam thanh nữ tú tuổi sinh viên, ánh mắt ngọt ngào say đắm,
hoặc là vợ chồng, người yêu tay nắm tay, ngọt đến mức muốn sâu răng.
Thậm chí còn có vợ chồng già, tay dắt tay, mặt mày rạng rỡ như đang khoe “chiến tích” hôn nhân với cả thế giới.
Mùa xuân – là mùa sinh sôi nảy nở, là mùa dễ yêu nhất.
Không khí quanh đây cũng tràn ngập cảm giác…
rục rịch muốn kết đôi.
Tôi và Triệu Sơ Niên nói chuyện từ thời tiết đến phim ảnh, từ giải trí đến công việc, rồi từ công việc lại nói sang sức khỏe cá nhân của tôi,
Mọi thứ đều… quá ăn ý, quá hòa hợp, quá… bất ngờ.
Bởi vì — tôi thấy có một con Golden Retriever đang lao thẳng về phía tôi với tốc độ ánh sáng.
Nhìn rất quen mặt.
Đặc biệt là cái vòng cổ trên cổ nó, giống y hệt cái tôi mới đặt trên Taobao tuần trước để tặng cho tiểu thư Đậu Đậu.
Sau con chó đó — chính là mẹ tôi, bà Triệu – đang đi dắt chó dạo.
Và đúng ngay khoảnh khắc đó, Triệu Sơ Niên bất thình lình nắm lấy tay tôi –
không báo trước!
Tiểu thư Đậu Đậu chạy vòng quanh tôi, cọ chân, vẫy đuôi, lè lưỡi cười toe toét.
Mẹ tôi nhìn tôi, rồi lại nhìn tay tôi đang nắm tay Triệu Sơ Niên,
tay bà run đến nỗi làm rơi cả dây dắt chó.
Triệu Sơ Niên cực kỳ bình tĩnh tiến tới, lễ phép nói:
“Cháu chào dì ạ, cháu tên là Triệu Sơ Niên, là bạn trai của Thu Thu.”
Tôi: !!!
Nói xong, anh ấy còn ngoái đầu lại nhìn tôi, ánh mắt đầy ý cười.
“Nếu Thu Thu đồng ý.”
Tôi: !!!!
Mẹ tôi cực kỳ bình tĩnh cúi xuống nhặt dây dắt chó, rồi nói luôn:
“Vậy thì nó đồng ý.”
Tôi: !!!!!!
Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra,
chỉ biết rằng — nó thật sự đã xảy ra.
Triệu Sơ Niên một tay dắt tôi, một tay dắt chó,
cùng mẹ tôi – bà Triệu – vui vẻ tán gẫu trên đường núi đầy ánh nắng mùa xuân.