Vào ngày đính hôn, chị dâu nhà chồng giật mất chiếc vòng vàng của tôi.
Cô ta còn ngang nhiên lý luận:
“Lúc tôi đính hôn, giá vàng chỉ 300 tệ một gram, bây giờ là 900 tệ một gram.”
“Mặc dù mẹ chồng đều mua cho mỗi người 100 gram vàng, nhưng mức chênh lệch này là tận 60.000 tệ đó!”
“Tôi không muốn tính toán với cô làm gì, cô nhường cái vòng vàng này cho tôi, tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra.”
Tôi lập tức giật lại chiếc vòng vàng của mình.
“Vàng của chị và vàng của tôi đều là 100 gram, giá trị như nhau, sao có thể nói là chị thiệt được?”
Nhưng chị ta chẳng thèm nghe, lăn ra ăn vạ trước mặt khách khứa:
“Tôi không sống nổi nữa rồi, tôi không sống nổi nữa, mẹ chồng thiên vị, chị em dâu không hòa thuận, tôi sống để làm gì!”
Vị hôn phu của tôi cầu xin:
“Lan Lan, chị dâu rắc rối vậy đó, chỉ là một cái vòng vàng thôi mà, nhường chị ấy đi.”
Bà mẹ chồng tương lai cũng khuyên nhủ:
“Lan Lan, chị dâu con khổ lắm, nhường cho chị ấy đi con.”
Nhường cho chị ấy à? Thế tôi nhường luôn cả chồng chưa cưới cho chị được không?
1
Trước khi đính hôn, tôi đã biết nhà họ Phó có một bà chị dâu rất phiền phức.
Lần đầu tôi đến nhà anh ăn cơm, chỉ vì mẹ anh mua cho tôi ít vải thiều và măng cụt, chị ta đã làm ầm lên:
“Lần đầu tôi về ra mắt, bà chỉ mua quýt đường và dâu tây, bây giờ lại mua vải thiều với măng cụt cho cô ta, rõ ràng là khinh thường tôi!”
Mẹ Phó Dã giải thích:
“Hôm con về là mùa đông, còn bây giờ là mùa hè, trái cây theo mùa khác nhau mà. Nhưng tấm lòng của mẹ dành cho các con là như nhau.”
Nhưng chị dâu không nghe, tức giận đến mức lật luôn cả bàn ăn:
“Tôi biết ngay mà, Phó Vọng không giỏi giang bằng Phó Dã, các người đều khinh thường nhà tôi. Nhưng đừng quên, Trình Trình mới là trưởng tôn của nhà họ Phó, các người đừng hòng loại bỏ được nhà tôi!”
Phó Vọng không nói lời nào, ngồi xổm bên góc hút thuốc.
Mẹ Phó Dã thì cẩn thận dỗ chị dâu.
Phó Dã thì bế đứa bé ba tuổi – bé Phó Trình – để dỗ dành.
Còn tôi thì đứng đó, xấu hổ muốn chui xuống đất.
Sau hôm đó, tôi liền nói lời chia tay với Phó Dã.
Một gia đình phức tạp như vậy, tôi thật sự không muốn lấy vào.
Phó Dã lái xe tìm tôi ngay trong đêm, còn đứng dưới nhà tôi cả đêm để “nuôi muỗi”.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, nhìn thấy đầy vết muỗi đốt trên người anh ấy, tôi không kìm được nước mắt.
Dù sao cũng là người con trai tôi theo đuổi từ năm nhất đại học.
Lúc đó anh từ chối tôi với lý do:
“Lan Lan, gia đình anh quá phức tạp, em đáng lẽ phải có một tương lai tươi sáng, chứ không phải bị kéo vào vũng lầy cùng anh.”
Hồi đó tôi còn trẻ, bốc đồng,
tưởng anh ám chỉ điều kiện nhà anh không bằng nhà tôi.
Tôi ôm lấy anh:
“Anh thích em đúng không?”
Đôi mắt cậu thiếu niên hiện lên nét phức tạp mà tôi không hiểu, nhưng vành tai đã đỏ bừng lên rồi.
Tôi kiễng chân hôn anh một cái:
“Phó Dã, gia đình có phức tạp đến đâu em cũng không sợ. Cùng lắm thì anh về sống với nhà em, ba mẹ em chắc chắn sẽ thích anh.”
Quả đúng như vậy.
Ba mẹ tôi ngay lần đầu nhìn thấy Phó Dã đã gật đầu.
Dù sao thì anh cao ráo, đẹp trai, học chuyên ngành giỏi, lại khiêm tốn lễ phép.
Sau đó, mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ.
Tôi là con một, nên khi biết tin tụi tôi tốt nghiệp xong là định kết hôn,
ba mẹ đã chuẩn bị nhà cửa và xe cộ cho tôi – tất nhiên đều đứng tên tôi.
Những năm gần đây, chúng tôi đã thấy quá nhiều trường hợp “phượng hoàng trục lợi”.
Phó Dã biết chuyện, chẳng tỏ vẻ gì, còn nói thẳng là lẽ ra nên như vậy.
Anh còn nói ba mẹ tôi chịu giúp đỡ khi chúng tôi khó khăn, anh nhất định sẽ không phụ lòng hai người và tôi.
Ngay cả mẹ chồng tương lai cũng rất chân thành.
Chủ động đề nghị sính lễ 188.000 tệ, 100 gram vàng, còn nói con cái sinh ra có thể mang họ Trình.
Tôi nghĩ sau này cũng sẽ sống tách xa bà chị dâu kia, nên đã bỏ qua mấy chuyện vụn vặt.
Không ngờ, đến ngày đính hôn, chị ta vẫn còn lên sân khấu gây sự.
Càng không ngờ là Phó Dã và mẹ anh, lúc nào cũng nhẫn nhịn, chiều chuộng chị ta vô điều kiện.
Thế thôi cũng được đi.
Nhưng bọn họ lại bắt tôi cũng phải nhường nhịn?
Tôi không chịu nổi nữa.
Tôi ném thẳng hộp vàng vào người Phó Dã.
“Lấy hết đi! Đem tất cả cho chị dâu của anh! Phó Dã, chúng ta kết thúc rồi!”
2
Vừa dứt lời, cả hội trường đang hỗn loạn chợt yên ắng hẳn.
Mắt Phó Dã đỏ bừng:
“Lan Lan, anh đã nói với em rồi, gia đình anh rất phức tạp!”
Mẹ Phó Dã cũng vội vàng đến nắm lấy tay tôi:
“Lan Lan, con gái ngoan, dì biết hôm nay con đã chịu ấm ức. Dì hứa sẽ bù đắp cho con sau này, đừng để người ngoài chê cười có được không?”
Tôi từ từ gỡ tay bà ra.
“Dì à, hôm nay là ngày tốt lành đính hôn của con và Phó Dã, ba mẹ con và người thân đều có mặt ở đây.”
“Nếu con bị người ta chèn ép đến mức này mà vẫn cam chịu, thì sau này ba mẹ con sao có thể ngẩng đầu trước họ hàng bạn bè?”
“Họ cả đời tự hào, con không thể khiến họ trở thành trò cười của thiên hạ chỉ vì con”
Mẹ Phó Dã nước mắt ròng ròng:
“Con ngoan, dì biết chuyện này nhà dì sai. Nhưng chị dâu con vốn là người như thế, con nhường một bước, vì nể mặt A Dã được không?”
Tôi bật cười vì tức:
“Chị dâu đâu còn là trẻ con, tại sao lần nào cũng bắt con phải nhịn?”
“Mười năm trước 100 gram vàng, và 100 gram bây giờ khác gì nhau?”
“Cho dù giá mua bây giờ có cao hơn, nhưng khi bán ra vẫn tính theo trọng lượng, chẳng phải vẫn là một trăm gram sao? Con thật sự không hiểu, vì sao chị dâu lại có thù oán sâu như vậy với con.”
Mẹ Phó Dã nhíu chặt mày, Phó Dã đứng chắn trước mặt bà.
“Trình Lan Lan, em cứ phải ép người quá đáng như thế sao?”
Tôi không hiểu.
Rõ ràng là tôi bị ức hiếp cơ mà.
Tôi chỉ nói lý lẽ, sao lại thành ra tôi quá quắt?
Ba mẹ tôi tức giận bước lên sân khấu, kéo tay tôi định rời đi:
“Nhà họ Phó quy củ lớn, nhà họ Trình chúng tôi trèo cao không nổi, hôn sự này chấm dứt tại đây.”
Người thân phía nhà tôi cũng bắt đầu đứng dậy tỏ ý muốn rời bàn.
Phó Dã “phịch” một tiếng quỳ sụp trước mặt ba mẹ tôi.
“Chú dì, hôm nay là lỗi của cháu, khiến Lan Lan phải chịu uất ức. Cháu thề, từ nay mỗi năm cháu sẽ mua cho cô ấy một chiếc vòng vàng lớn. Cháu cầu xin hai người, nể tình bọn cháu bên nhau từng ấy năm, xin cho cháu một cơ hội nữa.”
“Cháu học đại học bốn năm nhiều hơn anh trai cháu, coi như cái vòng vàng này là phần bù đắp cho sự thiệt thòi của anh ấy, được không ạ?”
Còn Phó Vọng –
Từ đầu đến cuối vẫn ngồi xổm bên cạnh như cái xác không hồn, hút thuốc.
Tôi tức điên lên.
Nếu Phó Dã đối xử tệ với tôi, hay bất kính với ba mẹ tôi, tôi đã dứt khoát nói lời chia tay rồi.
Đằng này, bao năm bên nhau, anh ấy luôn giữ chỗ giúp tôi, xếp hàng mua đồ ăn cho tôi.
Lúc leo núi Thái Sơn, tất cả hành lý đều để anh ấy mang, vậy mà anh vẫn chừa một tay đỡ tôi từng bước leo lên.
Với ba mẹ tôi, anh càng lễ phép cung kính, còn dặn tôi đừng bướng bỉnh, vì ba mẹ đã rất vất vả rồi.
Tại sao anh lại có một bà chị dâu như vậy?
Tôi quay sang hét vào mặt cái người đang giả chết kia:
“Anh cả! Anh không thể quản vợ mình sao?!”
Mặt Phó Dã hiện lên vẻ khó xử.
Mẹ Phó Dã lập tức đổi đề tài:
“Lan Lan, thông gia, Hồng Hà từ nhỏ đã không có ai chở che, sau khi lấy chồng thì coi tôi như mẹ ruột, nên có phần chiếm hữu hơi mạnh.”
“Lan Lan may mắn hơn Hồng Hà rất nhiều, dù là gia cảnh hay học vấn đều hơn hẳn. Vì tình nghĩa giữa Phó Dã và Phó Vọng, mình nhường một bước, được không?”
3
Bàn tay ba tôi đang kéo tôi khựng lại giữa chừng.
Tôi hiểu, ba đã mềm lòng trước lời mẹ Phó Dã.
Nếu bà ta ép tôi phải nhường, chắc chắn ba mẹ tôi sẽ không chấp nhận.
Nhưng bà lại nói với vị thế của người mẹ chồng thông cảm cho con dâu lớn – vì từ nhỏ thiếu thốn tình thương nên mới sinh ra tính chiếm hữu, như một phản xạ phòng vệ.
Một người mẹ chồng thấu tình đạt lý như thế – thật sự rất hiếm.
Huống hồ, từ đầu đến cuối, Phó Dã đâu có làm gì sai.
Một cái vòng vàng thôi, ba mẹ tôi cũng chẳng để tâm.
Mẹ tôi bóp nhẹ tay tôi, ghé sát vào tai thì thầm:
“Lan Lan, cứ để Phó Dã giữ thể diện trước mắt mọi người đi, sau này nó cũng sẽ nhớ mãi tấm lòng của con.”
“Chỉ là một cái vòng thôi mà? Mẹ đã chuẩn bị cho con năm trăm gram vàng làm của hồi môn, chẳng lẽ con thiếu một cái vòng này sao?”