20
Thấy tôi, Kỳ Hằng lập tức đứng bật dậy.
Mấy bước đã đến trước mặt tôi, nắm chặt tay tôi.
Giọng anh lộ rõ vẻ hoảng loạn:
“Anh cố tình lừa em… nhưng em có thể nghe anh giải thích không?”
“Có thể.”
“Anh biết em muốn tìm một người môn đăng hộ đối, sống bình ổn.
Trước kia anh vốn không nằm trong phạm vi cân nhắc của em.
Nếu không giả vờ phá sản, anh sợ mình mãi mãi không có cơ hội.
“Xin lỗi, anh đã không nghĩ tới cảm xúc của em.
Nhưng… em có thể cho anh một cơ hội để sửa sai không?”
Nói đến cuối, giọng anh nhỏ dần, như đang tự nói với chính mình.
Anh biết rõ, lừa gạt thì vẫn là lừa gạt.
Đã xảy ra quá nhiều chuyện phi thực tế như vậy,
Lẽ ra tôi nên nhận ra từ sớm là anh đang giấu giếm.
Tôi dùng sức gỡ tay anh ra khỏi tay mình, giọng bình thản:
“Cảm ơn tổng giám đốc Kỳ đã cho tôi cơ hội vào Hồng Vũ,
Cũng cảm ơn anh đã đóng vai người nghèo để dỗ dành tôi vui vẻ.
Thứ không thuộc về tôi, tôi sẽ không nhận.
Mọi chuyện… kết thúc tại đây thôi.”
21
Chuyện rắc rối trước còn chưa giải quyết xong,
Rắc rối mới lại kéo tới.
Hôm nay, tổ trưởng Đường bất ngờ gọi điện cho tôi.
“Ba mẹ em đang làm loạn dưới sảnh công ty. Tổng giám đốc Kỳ không có ở đây, em mau đến một chuyến đi.”
Khi tôi đến nơi,
Thấy ba mẹ tôi đang ngồi ngay dưới sảnh công ty mà khóc lóc ầm ĩ.
Người đi đường tuy không dám lại gần, nhưng vẫn xì xào mắng con gái họ bất hiếu.
Nỗi đau từ gia đình ruột thịt bị phơi bày trước bao người.
Trước đây, tôi có thể sẽ cãi tay đôi với họ ngay tại chỗ.
Nhưng giờ… tôi đã không còn sức để cãi nhau nữa.
Chỉ muốn giải quyết mọi thứ trong im lặng.
Tôi lạnh mặt đi đến trước mặt họ.
“Ai nói với hai người là tôi làm ở đây?”
Mẹ tôi ngẩng lên nhìn tôi:
“Trương… Giờ mày không lo cho ba mẹ nữa thì lo ai? Hỏi ai nói làm gì?”
Tôi đã có câu trả lời trong lòng.
“Nếu hai người cứ tiếp tục gây rối ở đây, tôi không có ý kiến.
Nhưng—đừng mong lấy thêm được đồng nào từ tôi nữa.”
Vừa nghe tới tiền,
Cả hai lập tức đứng dậy.
22
Tôi đưa họ vào một nhà hàng gần đó, gọi một phòng riêng.
Vào thẳng vấn đề:
“Sau khi đi làm, mỗi tháng con đã gửi cho ba mẹ năm nghìn, bốn năm qua là tổng cộng 240.000.
Trong thẻ này có 300.000 tệ.
Từ giờ, mỗi tháng con sẽ gửi thêm 1.500 tệ – đúng theo mức cấp dưỡng tối đa do luật quy định cho con gái.”
Từ khi tôi 15 tuổi, họ không đưa cho tôi thêm một đồng nào.
Khoản này coi như đã trả xong ân nuôi dưỡng.
Tất nhiên, lòng tham của họ không dừng lại ở đó.
Tôi còn chưa nói hết câu, ba tôi đã mắng tôi bất hiếu.
“Nếu muốn tiếp tục dây dưa, thì gặp nhau trên toà đi.
Tôi tính sẵn cho hai người rồi – chi phí thuê luật sư, các loại phí khác, ít nhất cũng mấy chục nghìn.
Cầm thẻ này là lựa chọn có lợi nhất cho hai người.”
Mẹ tôi gượng gạo:
“Bọn ta sẽ tìm con rể đòi! Bạn gái của Dương Dương nói rồi, con rể chúng ta là chủ tập đoàn Hồng Vũ, tiền sính lễ phải năm triệu, không thì đừng mong cưới!”
Điều tôi lo nhất cuối cùng cũng xảy ra.
Cũng là lý do tôi muốn giữ khoảng cách với Kỳ Hằng.
Gia đình tôi giống như cái hố không đáy,
Cho một lần, họ sẽ đòi thêm lần nữa.
Nhưng may mắn là… tôi và Kỳ Hằng giờ chẳng còn liên quan gì.
“Vì hai người, vừa rồi Kỳ Hằng đã nhắn tin nói sa thải tôi.
Anh ấy còn bảo đã tăng thêm nhân viên bảo vệ.
Nên đừng đến công ty anh ấy gây chuyện nữa, xảy ra chuyện gì thì tự mà gánh.
“Còn nữa, đừng mất công tìm tôi nữa.
Tôi sẽ không ở lại bất kỳ chỗ nào mà hai người biết.”
Nói xong câu cuối cùng, tôi đứng dậy rời đi.
Bao nhiêu lời muốn nói tích tụ bao năm, cuối cùng cũng đã được nói ra.
Tôi thấy lòng nhẹ nhõm hẳn.
Từ nay về sau, tôi chỉ làm tròn trách nhiệm pháp lý của mình.
Họ sống ra sao, không còn liên quan gì đến tôi nữa.
23
Về đến nhà, tôi thấy một cảnh tượng quen thuộc.
Kỳ Hằng đang đứng trước cửa nhà tôi.
Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau,
Anh ấy lảng tránh, cúi đầu, dáng vẻ mệt mỏi và thất vọng.
Tôi bước tới, dừng lại trước mặt anh.
Kỳ Hằng định nắm tay tôi, tay giơ lên nửa chừng rồi lại buông xuống.
Cuối cùng chỉ thốt lên một câu:
“Em có thích anh không… dù chỉ một chút thôi?”
Tôi không do dự:
“Có.”
Thích là thích.
Tôi không vòng vo.
Người đàn ông trước mặt như vớ được cọng rơm cứu mạng, đôi mắt sáng rực lên.
“Đừng sống quá mệt mỏi nữa, anh có thể gánh bớt cho em.
Lấy anh nhé?”
Nếu… một ngày nào đó trong tương lai,
Kỳ Hằng không còn thích tôi nữa,
Tôi sẽ lại rơi vào tình trạng đơn độc, không có chỗ dựa.
Cuộc sống không có cảm giác an toàn như vậy,
Không phải điều tôi mong muốn.
So với việc đứng cạnh anh với tư cách là vợ,
Tôi muốn đứng cạnh anh bằng năng lực của chính mình.
“Kỳ Hằng, em không muốn tiếp tục là Phương Niệm tự ti, nhạy cảm, không thể sống thiếu ai đó.
Em muốn trở thành Phương Niệm tự tin, có năng lực giải quyết mọi vấn đề.
Và quá trình đó… chỉ có thể do em tự đi qua.”
Ánh sáng trong mắt anh dần tắt.
“Anh có thể… đi cùng em.”
Tôi lắc đầu.
“Hôm qua em nộp đơn xin chương trình đào tạo luật sư quốc tế, đã được duyệt rồi.
Khóa học ở Anh.”
Anh như một đứa trẻ sợ bị bỏ rơi,
Ôm chặt lấy tôi, vùi mặt vào cổ tôi.
Có vài giọt nước ấm rơi xuống…
Anh khóc rồi.
“Khi nào em đi?”
“Ngày mai.”
“Anh sẽ đợi em về… Lúc đó, cho anh một cơ hội… được không?”
“Được.”
Phiên ngoại
1
Tại một buổi tiệc.
Tôi mặc váy đỏ dài, nổi bật giữa đám đông.
“Luật sư Phương thật sự tuổi trẻ tài cao, mới một năm mà đã giúp Phương Thành đứng vững trong giới luật.”
“Ngài quá khen, cũng nhờ có luật sư Lâm và tổng giám đốc Ngô ủng hộ, văn phòng luật mới khởi sắc được.”
Tổng giám đốc Ngô nâng ly:
“Không biết luật sư Phương đã có nửa kia chưa?”
“Ông không biết chứ, luật sư Phương nhà chúng tôi không chỉ hút đàn ông mà còn hút cả phụ nữ đấy.”
Tôi mỉm cười đáp lại:
“Hiện tại thì chưa, nhưng… đã có người đặt chỗ rồi.”
Đúng lúc này, hội trường rộn ràng hẳn lên.
Mọi ánh mắt đều hướng về phía sau lưng tôi.
“Tổng giám đốc Kỳ đến rồi!”
“Anh ấy đang đi thẳng về phía này! Mọi người chuẩn bị đi!”
Tôi vừa xoay người lại thì mặt đã đụng ngay vào lồng ngực ấm áp, vững chãi.
“Tại sao về mà không nói với anh? Em biết anh nhớ em đến thế nào không?”
“Khóc cái gì chứ? Bao nhiêu người đang nhìn kìa.”
“Càng nhìn càng tốt. Anh muốn tất cả biết rằng em là của anh, để không ai dám nhòm ngó.”
2
Ngày thứ hai sau khi tái ngộ,
Kỳ Hằng dọn cả văn phòng làm việc vào văn phòng của tôi.
Khổ cho Chu Giám đốc,
Phải chạy đi chạy lại giữa công ty tôi và công ty anh ấy.
Tôi khuyên Kỳ Hằng làm việc nghiêm túc,
Tan làm rồi gặp nhau cũng chưa muộn.
Anh lắc đầu, không chịu.
Mắt hoe đỏ, tay nắm chặt vạt áo tôi.
“Nếu em lại biến mất thì sao?
Phương Niệm, anh thật sự rất thiếu cảm giác an toàn…
Anh muốn nhốt em lại.”
Tôi bất lực, dịu giọng dỗ dành:
“Em là luật sư mà, phải dùng phương pháp hợp pháp.”
“Ý em là sao?”
“Chúng ta kết hôn đi.”
[Toàn văn hoàn]