10.

Sau một tiếng rưỡi, tôi làm xong toàn bộ bài thi, còn cẩn thận kiểm tra lại một lượt, không sai sót gì.

Vừa đặt bút xuống, quay đầu lại thì thấy Khúc Du Nhiên đang áp mặt vào cửa sổ, ánh mắt lạnh lẽo gắt gao nhìn chằm chằm tôi.

Giật hết cả mình.

Khúc Du Nhiên như phát điên, muốn lao vào phòng thi của tôi.

“Tại sao lại như vậy? Tại sao tôi không làm được? Tại sao!”

May mà mấy giám thị trên bục kịp thời ngăn cô ta lại.

Cô ta vùng vẫy ngoài cửa.

Tôi cười:
“Cậu không làm được đề Toán trong kỳ thi đại học thì có gì lạ đâu? Quá bình thường ấy chứ.”

Chỉ có Khúc Du Nhiên biết, chuyện này không nên như vậy.

Rõ ràng tôi đã uống ly rượu đó, lẽ ra cô ta phải có được toàn bộ kiến thức của tôi, trở thành thủ khoa kỳ thi đại học năm nay.

Nhưng bây giờ, ngay cả trình độ vốn có của mình cô ta cũng mất.

Giống như một kẻ chưa từng đi học, hoàn toàn ngơ ngác.

Cô ta hiểu, kỳ thi đại học lần này với cô ta coi như xong rồi.

Khúc Du Nhiên vì gây rối trật tự phòng thi mà bị hủy tư cách tham gia kỳ thi năm nay, nhưng với cô ta, hình phạt này đã không còn quan trọng nữa.

Dù có tiếp tục thi, cô ta cũng chẳng thi đỗ được đại học.

Ngày kết thúc môn thi cuối cùng.

Tôi lại nhìn thấy những dòng bình luận:

【Mấy ngày không xem mà cốt truyện lật thế này à? Nữ chính bị hủy tư cách thi, nam chính thì trượt kỳ thi chuyên môn, thi đại học cũng bình bình, chỉ đủ vào mấy trường hạng hai, lần đầu tôi thấy cặp nhân vật chính “phèn” đến vậy.】

【Khoan đã, đây không phải là truyện song cường à? Tính cách nhân vật sụp đổ rồi?】

【Đòi hoàn tiền! Đòi hoàn tiền! Tác giả ngu ngốc này kiếm tiền đủ rồi chưa đấy!】

【Vậy về sau viết kiểu gì? Nam nữ chính gặp lại ở công xưởng, tiếp tục tình yêu giữa chàng trai vàng và cô gái vàng trong công xưởng à?】

【Nói thật, ba năm trước vào ngày Thất Tịch, nam nữ chính gặp nhau lần đầu bên bờ biển hoàng hôn mùa hè, tôi từng thấy cảnh đó rất lãng mạn đấy, sao bây giờ lại đi theo hướng này rồi?】

Tôi chợt ngẩng đầu.

Ba năm trước ngày Thất Tịch, là kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp cấp hai.

Chính là ngày tôi rơi xuống biển.

Mà vào chiều tối hôm đó, Thôi Dịch gặp Khúc Du Nhiên ở bãi biển, vậy thì làm sao cậu ta có thể cứu tôi được?

Đầu óc tôi hỗn loạn.

Khi đang bước ra khỏi phòng thi, tôi vô ý va vào ngực ai đó.

Ngẩng đầu lên, bắt gặp Phí Tiêu đang cười rạng rỡ, lộ hàm răng trắng tinh.

“Đại học bá, thi thế nào rồi?”

Nói xong cậu ấy lại tự trả lời:
“Hỏi câu này có lẽ thừa nhỉ, cho dù cậu có làm không tốt, cũng vượt qua 99% người rồi.”

Nói xong, cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy mong chờ.

Tôi lịch sự hỏi lại:
“Vậy cậu thi thế nào?”

Cậu ấy vui vẻ đáp:
“Hình như tôi bỗng nhiên khai sáng, mấy đề trước đây không biết làm, tự nhiên hôm nay làm được, trong đầu như có sẵn đáp án, chỉ cần viết ra là được.”

Cậu ấy không biết, toàn bộ kiến thức cậu ấy có được khi thi đại học đều là từ Khúc Du Nhiên đổi sang cho.

Dù rằng cậu ấy vốn không cần điểm văn hóa cao, nhưng nhìn thế này cũng thấy vui rồi.

“Chúc mừng cậu.”

Cậu ấy thu lại nụ cười, vành tai dường như lại bắt đầu đỏ lên:
“Cậu thấy đấy, tôi cũng đâu có ngốc lắm, đúng không?”

Tôi vỗ vỗ vai cậu ấy:
“Không có người ngốc, chỉ có người lười thôi, ai chịu học đều không ngốc đâu.”

Cậu ấy ngập ngừng, hơi lúng túng:
“Sau này tôi sẽ học hành chăm chỉ.”

11.

Tối hôm đó, Thôi Dịch đến nhà tìm tôi.

Lúc ra gặp cậu ta, tôi vừa thử xong món quà tốt nghiệp mẹ tặng — một chiếc váy trắng tinh khôi như tiên nữ, còn chưa kịp thay ra.

Thôi Dịch cầm theo một bó hoa, khuôn mặt ngập tràn tự tin.

Thấy tôi, trong mắt cậu ta lóe lên vẻ kinh ngạc:
“Tri Ý, thật ra cậu làm phẫu thuật mắt xong, tháo kính ra trông cũng khá xinh đấy.”

“Tớ chắc là đủ điểm vào Đại học D rồi, chúng ta cùng học nhé.”

Tôi nhìn cậu ta như nhìn một thằng ngốc:
“Cậu đang nằm mơ à?”

Tôi vốn định mắng cho cậu ta một trận, nhưng những lời đó lại cứ nghẹn trong cổ họng, không thốt ra được.

Chuyện gì đây?

Đột nhiên tôi lại thấy xuất hiện những dòng chữ bay lơ lửng:

【Lần này cốt truyện đúng rồi, nữ chính vì nam chính mà từ bỏ cơ hội vào Thanh Hoa, Bắc Đại để học cùng Đại học D, trở thành cặp đôi ngọt ngào nơi giảng đường.】

【Thì ra tác giả đã đổi nữ chính, nữ chính mới tuy không xinh đẹp bằng Khúc Du Nhiên, nhưng cũng xem như trong sáng thuần khiết, được rồi, tôi chấp nhận.】

【Tôi thích nữ chính kiểu học bá thế này.】

……

Cái quỷ gì vậy!

Tôi lại bị ép viết thành nữ chính, còn bị cột thành couple với Thôi Dịch sao!

Thà để tôi chết còn hơn!

Tôi cảm nhận được một thế lực vô hình đang cố thao túng tôi, muốn tôi nói ra ba chữ “Tôi đồng ý”.

Tôi dồn hết sức lực để chống lại.

Miệng run run mở lời:
“Tôi… đồng… ý…”

“Cái con khỉ!”

Tôi hét lớn, phá tan sự khống chế.

Quay sang mắng thẳng vào đám người nào đó đang điều khiển câu chuyện trong thế giới này:
“Đồ ngu! Cái loại như Thôi Dịch mà cũng xứng làm nam chính à? Ai thèm làm nữ chính của cái cốt truyện nực cười này chứ! Cuộc đời tôi chỉ do tôi quyết định, không ai được phép can thiệp!”

“Về phần cậu.”
Tôi chỉ vào Thôi Dịch:
“Từ giờ cuộc đời tôi không liên quan gì đến cậu nữa. Trong kịch bản cuộc đời của tôi, cậu chỉ là một nhân vật quần chúng chẳng có chút giá trị nào, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi cũng không muốn biết bất cứ điều gì liên quan đến cậu.”

Khoảnh khắc đó, những dòng chữ lơ lửng thỉnh thoảng vẫn xuất hiện bấy lâu nay hoàn toàn biến mất.

Thôi Dịch mở miệng nhưng không nói được lời nào.

Tôi biết, tôi đã thoát khỏi cốt truyện mà cậu ta làm nam chính, từ nay về sau, tôi chỉ là chính tôi — Tống Tri Ý.

Thủ khoa kỳ thi đại học, một huyền thoại sống.

Và câu chuyện của tôi vẫn chưa kết thúc.

12.

Như tôi dự đoán, tôi trở thành thủ khoa tỉnh.

Tôi đậu vào Đại học Thanh Hoa, bắt đầu học cách chế tạo tên lửa.

Lên đại học tôi mới nhận ra thế giới này rộng lớn biết bao, còn rất nhiều thứ tôi cần học, cảm giác không ngừng tiến bộ thực sự rất thỏa mãn.

Thỉnh thoảng về nhà, nghe người lớn nhắc đến Thôi Dịch, nói rằng cậu ta đang học lại, dường như đã thay đổi, nghiêm túc học hành.

Nghe nói trong trường còn có một cô gái tên Khúc Du Nhiên vì xinh đẹp nên đang ôn lại để thi nghệ thuật.

Tôi đoán tác giả chắc lại sửa cốt truyện rồi.

Không biết lần này là nhân vật gì nữa?

Tôi cũng không đoán nổi, và cũng chẳng còn quan tâm.

Học kỳ hai năm nhất, tôi bị bạn cùng phòng kéo đi tham gia buổi giao lưu, bất ngờ gặp lại Phí Tiêu.

Cậu ấy trông như đã sớm có chuẩn bị, dường như đã chờ ngày này từ lâu.

Lần này cậu ấy rất thẳng thắn:
“Tống Tri Ý, tôi đến vì cậu.”

Xung quanh mọi người ồ lên.

Tôi lại cực kỳ bình tĩnh, dẫn cậu ấy đến một nơi yên tĩnh, sau đó hỏi:
“Năm đó, ngày Thất Tịch, là cậu cứu tôi ở bãi biển sao?”

Lần cuối cùng gặp Thôi Dịch, tôi đã hỏi cậu ta vấn đề này.

Cậu ta nói người cứu tôi là Thôi Dịch.

Khi đó tôi cảm thấy vừa bất ngờ, lại vừa như đã đoán trước.

Muốn kéo tôi từ biển lớn cách xa vài trăm mét về bờ an toàn trong gió to sóng lớn, đúng là chỉ có thể là Phí Tiêu với thể lực nghịch thiên mới làm được.

Cậu ấy học cùng trường cấp hai với chúng tôi, tôi không biết cậu ấy, nhưng Thôi Dịch – cùng đội bóng rổ – thì biết.

Và vì không thể vượt qua Phí Tiêu, nên đã khó chịu với cậu ấy suốt.

Vậy nên cậu ta chưa bao giờ nói cho tôi biết người cứu tôi thực sự là Phí Tiêu.

“Cảm ơn cậu.”

Tôi chân thành nói:
“Cảm ơn cậu không để người tôi từng thích biến thành một kẻ tồi tệ.”

“Cậu thích tôi sao?”

Cậu ấy trả lời không chút do dự:
“Đúng.”

“Tại sao?”

“Không có tại sao cả, hồi cấp hai nhìn thấy cậu một lần ở hành lang, thế là thích luôn, thích vốn dĩ đâu cần lý do.”

Tôi ngẩn người, rồi thản nhiên đáp:
“Nhưng tôi đã qua cái tuổi vì một lần được giúp đỡ mà thích một người rồi.”

“Hơn nữa, cậu hơi ngốc đấy.”

Phí Tiêu: “…”

Đứng bét lớp mà.

Tôi nghi ngờ sau này nói chuyện với cậu ấy chắc sẽ gặp chút vấn đề.

Ngày hôm đó, Phí Tiêu vì muốn chứng minh mình không ngốc, cố hết sức thể hiện bản thân.

Cuối cùng sắp khóc đến nơi.

“Tôi sẽ học! Tôi sẽ học, được chưa!”

Tôi rất trân trọng người biết quay đầu.

Vậy nên tôi hào phóng cho cậu ấy mượn tập ghi chép cấp ba của tôi, còn viết tặng bốn chữ ở trang đầu — Học vô chỉ cảnh (Học tập không có giới hạn).

(Hoàn)