Sau khi biết được anh trai và chị gái mình, một người là phản diện, một người là nữ phụ ác độc trong truyện.
Tôi dắt cả hai đi… giả vờ bị xe đâm để đòi tiền một vị Phật tử nổi tiếng trong giới nhà giàu Bắc Kinh.
Nằm lăn quay trước đầu xe, tôi còn dặn dò bọn họ kỹ lưỡng: “Tuyệt đối đừng lên tiếng!”
Thế mà vị Phật tử kia chỉ nhẹ nhàng lần chuỗi hạt, mắt chẳng thèm liếc lấy một cái: “Cán qua đi.”
Tôi bật dậy một cái, tính quay đầu chạy trốn thì bỗng thấy trước mắt tối sầm lại.
【Cười chết mất, phản diện 5 tuổi, nữ phụ ác độc 4 tuổi, còn thêm nhân vật qua đường 3 tuổi, cộng lại còn chưa tới 13 tuổi!】
【Đây mà là Phật tử Bắc Kinh gì chứ, rõ ràng là tà Phật!】
【Nhân vật qua đường cứ tưởng Phật tử sẽ phổ độ chúng sinh, ai ngờ tà Phật này giết người không chớp mắt, ba mầm non này còn chưa đủ kẽ răng của người ta!】
Tôi nghiến răng, kéo anh với chị lại gần:
“Quỳ xuống! Gọi ba đi!”
Phật tử: “???”
1
Tôi xuyên vào cuốn tiểu thuyết này đã tròn một năm, mãi đến ba ngày trước mới phát hiện, người anh trai năm tuổi luôn để phần đồ ăn ngon cho tôi, lại chính là phản diện siêu cấp khuấy đảo cục diện tương lai.
Còn cô chị gái bốn tuổi ngày ngày nghiêm túc chải tóc cho tôi kiểu “chó gặm” kia, về sau sẽ trở thành nữ phụ ác độc bị ghét nhất truyện.
Đáng sợ hơn, nguyên nhân khiến hai đứa trẻ đó hắc hóa… chính là tôi.
Nữ chính chỉ là chất xúc tác khiến họ càng thêm điên loạn mà thôi.
“Ấm ấm, cho em nè.” Anh trai tôi lấy từ áo bông rách ra nửa cái bánh bao cứng như đá, cẩn thận bẻ làm ba phần, nhét phần lớn nhất vào tay tôi.
Gương mặt lem luốc của anh nở nụ cười lấy lòng, chẳng ai ngờ được sau này anh sẽ trở thành kẻ điên khiến cả Kinh Thành nghe tên đã sợ mất mật.
Tôi nhìn cái bánh bao mốc meo trong tay, lại nhìn chị gái đang ngồi trong góc tường chọc ổ kiến, cắn răng đưa ra một quyết định.
Phải dẫn hai đứa đi đụng xe vị Phật tử huyền thoại trong giới nhà giàu Bắc Kinh kia thôi.
Nghe nói vị Phật tử đó nhân hậu, biết đâu sẽ nhận nuôi bọn tôi, thậm chí còn có thể đưa cặp đôi rồng phượng này đi đúng đường.
Ba ngày trước, tình nhân mới của ba thấy chúng tôi chướng mắt, vu oan mẹ tôi ngoại tình rồi đuổi cả ba đứa ra khỏi nhà.
Từ lúc đó, tôi bắt đầu lên kế hoạch.
Cuối thu, gió lạnh thấu xương, ba củ cải nhỏ chúng tôi co ro dưới gầm cầu để sưởi ấm.
Nếu cứ thế này mãi, chẳng chết đói thì cũng chết cóng.
“Chính là hôm nay!” Tôi siết chặt tay anh trai và chị gái, mắt dán chặt vào con đường đối diện.
Theo quan sát, cứ mỗi chiều thứ Tư lúc ba giờ, chiếc Maybach biển số Kinh A88888 chắc chắn sẽ đi ngang qua ngã tư này.
Đèn đỏ vừa bật, tôi hít sâu một hơi: “Nằm xuống!”
Ba chúng tôi đồng loạt ngã ra vạch kẻ đường, trông cứ như ba cây xúc xích được sắp hàng ngay ngắn.
Qua khe mắt khép hờ, tôi thấy chiếc xe sang màu đen đó đã dừng lại trước mặt.
Khi tôi còn đang vui mừng vì kế hoạch thành công, một loạt chữ sáng chói bất ngờ hiện lên trước mắt:
【Má ơi! Ba nhóc ngốc này dám đụng xe với đại ca Tạ Cửu?!】
【Không phải trong truyện cô em út sẽ chết cóng dưới gầm cầu sao?】
【Xong rồi xong rồi, hôm nay Tạ Cửu vừa xử xong phản bội, tâm trạng đang cực kỳ tệ!】
Tim tôi như ngừng đập!
Những dòng chữ đó… chẳng lẽ là… đạn mạc?
Cơ thể tôi cứng đờ, chưa kịp phản ứng, chiếc Maybach đen đã thắng lại ổn định.
Cửa kính xe từ từ hạ xuống, lộ ra một gương mặt lạnh lùng.
Ngũ quan như vẽ, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh rợn người.
Những ngón tay thon dài của anh ta đang lần từng hạt chuỗi Phật đỏ sẫm.
Đạn mạc bùng nổ:
【Cười muốn chết, phản diện 5 tuổi, nữ phụ ác độc 4 tuổi, nhân vật qua đường 3 tuổi, cộng lại chưa tới 13!】
【Đây mà là Phật tử Bắc Kinh gì chứ, là tà Phật thì có!】
【Bọn nhỏ tưởng người ta phổ độ chúng sinh, ai ngờ tà Phật giết người không chớp mắt, ba nhóc này chưa đủ nhét kẽ răng người ta!】
Anh tôi vẫn nằm ngơ ngác dưới đất, chị tôi thì bám chặt lấy áo tôi, mặt trắng bệch.
Tạ Cửu cúi mắt nhìn chúng tôi một cái, môi mỏng khẽ nhúc nhích: “Cán qua đi.”
Tôi: “???”
Tiếng ma sát chói tai từ bánh xe vang lên, tôi lập tức kéo hai đứa còn lại chạy về lề đường.
Tài xế hạ cửa kính, nhìn ba đứa nhóc lấm lem vài giây, rồi quay đầu thì thầm: “Cửu gia, ba đứa này… trông giống ba đứa bị Tạ Tam thiếu đuổi ra mấy hôm trước.”
Tôi giật nảy mình.
Tạ Tam thiếu?
Chẳng phải là ông bố cặn bã trong truyện hay sao?
Ký ức lập tức ùa về.
Lúc tôi xuyên vào truyện chỉ mơ hồ nhớ mẹ tôi từng là đối tượng liên hôn với Tạ Tam, bị lừa sạch tài sản rồi bị vứt bỏ, cuối cùng uất ức mà qua đời.
2
Còn về Tạ Cửu, trong truyện miêu tả rất ít, chỉ nói là nhân vật nắm quyền thần bí nhất nhà họ Tạ, quanh năm tụng kinh, sống lạnh nhạt siêu thoát.
Nhưng không ai nói cho tôi biết, vị Phật tử này lại là tà Phật!
Hơn nữa, tôi chết trong truyện khá sớm, nhiều tình tiết tôi còn chưa chứng kiến, nên không nhớ rõ lắm.
Đạn mạc bỗng tràn màn hình:
【Má ơi! Trong truyện từng nói Tạ Cửu có lần làm rơi chuỗi Phật, là mẹ nữ chính nhặt được rồi trả lại!】
【Coi như kết duyên! Tạ Cửu nợ mẹ nữ chính một lời hứa!】
【Tiếc là mẹ nữ chính não cá vàng, không dùng lời hứa đó để trả thù, chết quá oan ức!】
Tôi bất ngờ ngẩng đầu, ánh mắt vừa vặn chạm vào đôi mắt sâu không thấy đáy của Tạ Cửu.
Ngón tay anh ta vẫn lần từng hạt chuỗi Phật đỏ sậm, đột nhiên mở miệng: “Mẹ của cháu… họ Thẩm?”
Tim tôi đập loạn, vô thức gật đầu.
Ánh mắt anh ta trầm xuống, ngón tay trên chuỗi Phật cũng dừng lại.
Trong nguyên tác, tôi bị chết cóng.
Tình nhân mới của ba chỉ vào mặt tôi chửi là con hoang, còn ông bố máu lạnh thì chẳng buồn nhìn lấy một cái, quay người ôm lấy người mới mà đi.
Mà đúng thật, khi mẹ mang thai tôi, thời gian mang thai chẳng khớp với ba tôi chút nào.
Nghe nói hôm đó là sinh nhật của cụ nhà họ Tạ.
Ba tôi bận hú hí với tình nhân trong phòng riêng, còn mẹ tôi đột nhiên khó chịu nên bỏ về sớm.
Trùng hợp thay, sau hôm đó, Tạ Cửu từng sai người đi khắp nơi tìm một người phụ nữ.
Người hầu chỉ nghĩ là có ai chọc giận vị gia này, đâu biết rằng hôm ấy… chuỗi Phật của anh ta bị mất.
Mẹ tôi là người đã cho người đem chuỗi Phật đó trả lại.
Tôi nhìn chằm chằm chuỗi Phật trên tay Tạ Cửu, một ý nghĩ điên rồ bỗng nổ tung trong đầu.
Chẳng lẽ…
Gió lạnh tê buốt, vậy mà tôi nóng bừng cả người.
Không quan tâm nữa! Đánh cược một phen!
Tôi lập tức kéo hai đứa anh chị còn đang đơ người, “phịch” một tiếng quỳ xuống, giọng lanh lảnh: “Ba ơi!”
Anh chị tôi theo phản xạ cũng kêu theo: “Ba ơi!”
Ba tiếng “ba ơi” giòn tan khiến ngón tay đang lần chuỗi Phật của Tạ Cửu khựng lại.
Không khí đông cứng.
Đạn mạc nổ tung:
【??????】
【Nước đi này đi vào lòng đất rồi!!!】
【Thấy người ta giàu là nhận bừa làm ba hả?! Quá bá đạo!!!】
Tạ Cửu từ từ ngồi xuống, ngón tay lạnh băng nâng cằm tôi lên.
Ánh mắt anh ta sắc lạnh xen lẫn ý cười thích thú: “Nhóc con, biết nhận nhầm cha sẽ có kết cục gì không?”
Tôi nuốt nước bọt, liều mình ghé tai anh ta thì thầm: “Mẹ nói, sinh nhật của con là ngày 26 tháng 3.”
Tôi từng thấy ngày đó trong cuốn nhật ký mẹ để lại, chỉ ghi vỏn vẹn một dòng: “Sinh nhật của Ấm Ấm.”
Đồng tử Tạ Cửu co lại dữ dội.
Giây tiếp theo, anh ta đứng bật dậy, lạnh giọng: “Đi theo.”
Anh tôi – Tạ Ngôn – lập tức hóa thành sói con xù lông, kéo tôi ra sau, cảnh giác nhìn chằm chằm Tạ Cửu: “Ông định làm gì?”
Chị tôi – Tạ Kiều – cũng chắn trước mặt tôi, rõ ràng run lẩy bẩy mà vẫn gắng gượng: “Không được bắt cóc em gái tôi!”
Tôi quýnh quáng dậm chân: “Anh chị, đi cùng nhau đi!”
Tạ Cửu chẳng buồn quay đầu, lên xe rồi lạnh lùng ném lại một câu: “Cả ba đều mang theo.”
3
Đạn mạc hỗn loạn:
【Má ơi! Đây là tình tiết nhận cha thật sao?】
【Trong truyện đâu có nói Tạ Cửu có con mà!】
【Tình tiết này quá căng! Nếu Tiểu Noãn không chết, nữ chính sao xuất hiện được? Chính vì gương mặt giống Tiểu Noãn nên nữ chính mới bị phản diện và nữ phụ ác độc nhận nhầm đem về nhà đó!】
……
Trong biệt thự nhà họ Tạ, khi bác sĩ bước tới gần tôi, anh trai tôi lập tức lao đến cắn chặt cổ tay ông ta.
“Không được chạm vào em gái tôi!”
Cậu ấy như một con thú nhỏ bảo vệ lãnh địa, mắt đỏ bừng lên.
Tạ Cửu khẽ nhíu mày, quản gia lập tức tiến lên giữ chặt anh tôi lại.
“Bác sĩ chỉ lấy một sợi tóc để xét nghiệm, không làm đau em gái cháu đâu.”
Tôi vội vàng dỗ dành: “Anh đừng sợ, nhổ tóc không đau đâu.”
Bác sĩ lấy mẫu xong liền vội vàng rời đi, nói sẽ làm xét nghiệm khẩn, ba tiếng có kết quả.
Lúc ăn tối, ba chúng tôi đói sắp xỉu, vừa nhìn thấy bàn ăn đầy đồ ngon đã cắm đầu vào ăn ngấu nghiến.
Anh trai tôi vừa ăn vừa bóc tôm cho tôi.
Chị gái thì miệng còn dính cơm, vẫn cẩn thận cầm khăn giấy lau miệng cho tôi.
Tạ Cửu ngồi ở ghế chính, ánh mắt sâu thẳm quan sát bọn tôi.
Đạn mạc rầm rộ đoán già đoán non:
【Anh ta đang nhìn ai vậy? Tiểu Noãn vì miếng ăn mà không tiếc cả tính mạng kìa.】
【Không khí này rợn thật sự!】
【Mọi người đoán xem, Tiểu Noãn có thật là con gái của Tạ Cửu không?】
Quản gia bất ngờ vội vã bước vào, đưa một phong bì tài liệu niêm phong cho Tạ Cửu.
Tim tôi lập tức nhảy lên cổ họng.
Tạ Cửu ung dung mở tài liệu, liếc qua một cái, biểu cảm khó đoán.
Tôi lập tức nhảy khỏi ghế, bắt đầu nhét thức ăn vào túi điên cuồng.
Đùi gà, bánh ngọt, thậm chí còn vơ cả nắm kẹo.
“Em gái?” Anh tôi ngơ ngác.
Gì mà em gái chứ!
Không tranh thủ gói ít đồ ăn, nhỡ đâu lát nữa bị đuổi ra ngoài lại đói rã ruột thì sao?
Tạ Cửu bỗng bật cười khẽ, đẩy tờ giấy xét nghiệm ra giữa bàn ăn.
Trên đó ghi rõ rành rành:
【Kết quả so sánh DNA xác nhận có quan hệ cha con sinh học giữa Tạ Chu và Tiểu Noãn.】
Tôi nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe vô tội chớp chớp, giả vờ không hiểu kết quả xét nghiệm.
Nội tâm: A a a a a a a! Thật sự ôm trúng đùi vàng rồi sao?!!
“Tiểu… tiểu thư?!” Quản gia run run gọi, khay bạc trong tay rơi xuống đất đánh choang một tiếng.
Ông ta kích động đi vòng quanh tôi, mắt trợn tròn: “Đôi mắt này, sống mũi này… giống hệt Cửu gia lúc nhỏ!”
Ủa bác ơi, mới lúc nãy ông còn tưởng tụi con là lũ lừa đảo mà.
Quay xe cũng lẹ quá rồi đó?