Tạ Cửu thản nhiên liếc tôi một cái: “Từ nay ở lại đây.”
Tôi lập tức túm chặt vạt áo anh trai và chị gái: “Phải ở cùng anh chị!”
Tạ Ngôn và Tạ Kiều lập tức chắn trước mặt tôi như hai bức tường thịt, cảnh giác nhìn Tạ Cửu.
“Ở lại cùng nhau.” Tạ Cửu nói xong liền quay người bước đi, chuỗi Phật trên tay phát ra tiếng va chạm trầm trầm.
Quản gia vừa lau nước mắt vừa chuẩn bị cho tôi một phòng công chúa màu hồng, còn sắp xếp hai phòng trẻ em kế bên.
Ông cúi xuống hỏi khẽ: “Tiểu thư, ba năm qua… cô sống sao vậy?”
Tôi cắn môi nhớ lại.
Một năm từ khi xuyên sách, tên ba cặn bã đó ngày ngày chơi bời trác táng, mẹ kế thì hành hạ bọn tôi đủ kiểu.
Người giúp việc ăn chặn đồ ăn, còn vu oan chúng tôi ăn cắp.
Lúc đói nhất, anh trai năm tuổi phải đào thùng rác tìm đồ ăn, chị gái bốn tuổi nhường cho tôi nửa cái bánh quy mốc cuối cùng…
“Đói bụng.” Tôi níu lấy vạt váy, nhỏ giọng nói: “Ba… không cho ăn cơm.”
4
Quản gia bỗng run bắn lên: “Ông ta không phải ba cô, ông ta là… chú cô. Cửu gia mới là cha ruột cô.”
“Thế còn anh chị thì sao?” Tôi giả vờ ngây ngô: “Ông ấy cũng là ba họ à?”
Quản gia há miệng định nói thì bất ngờ trông thấy vết sẹo cũ sau tai tôi.
Đó là vết bỏng do mẹ kế dí tàn thuốc lên mùa đông năm ngoái.
Mắt ông đỏ hoe, bàn tay run run định chạm mà không dám: “Cái… cái này là…”
Đạn mạc bùng nổ:
【Trời má! Vết bỏng thuốc lá?!】
【Đứa nhỏ này đáng thương quá, bảo sao chỉ cần nữ chính có nét giống là phản diện và nữ phụ ác độc liền nhận nhầm về nhà bù đắp điên cuồng!】
Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng chuỗi Phật rơi xuống đất.
Tạ Cửu không biết đã đứng đó từ bao giờ, ánh mắt khóa chặt lấy vết sẹo sau tai tôi.
Anh cúi người nhặt chuỗi Phật lên, giọng lạnh đến rợn người: “Dạo gần đây, Tạ Tam có phải đang thầu khu đất ở phía nam thành phố?”
Quản gia rùng mình: “V-vâng, đúng vậy thưa Cửu gia.”
“Gọi điện cho Cục Quản lý đất đai.” Tạ Cửu thong thả xoay chuỗi Phật: “Nói khu đất đó… phát hiện cổ mộ.”
Đạn mạc náo loạn:
【Cổ mộ gì chứ, là mộ phần cho anh trai ảnh thì có!】
【Chiêu cổ mộ là tuyệt kỹ xử người của Tạ Cửu đấy!】
【Tạ Cửu kiểu cha gà bảo vệ con ghê thật sự!】
Tôi lén liếc gương mặt âm trầm của Tạ Cửu, bất giác thấy… có khi cái đùi này, mình ôm hơi quá to rồi?
Sáng hôm sau, tôi dụi mắt mở cửa phòng, suýt nữa vấp ngã.
Tạ Ngôn và Tạ Kiều vậy mà lại cuộn mình ngủ cả đêm ngay trước cửa phòng tôi.
Tạ Ngôn còn nắm chặt con dao ăn trong tay, rõ ràng phòng bị có người nửa đêm tới cướp tôi đi.
“Anh chị…” Mũi tôi cay xè, cúi xuống lay bọn họ: “Về giường ngủ đi mà.”
Tạ Kiều mơ màng ôm lấy tôi: “Không được… phải bảo vệ Noãn Noãn!”
Đạn mạc nghẹn ngào tràn màn hình:
【Hu hu hu hu hu hu đây chính là tình anh chị em thần thánh】
【Đây là khởi nguồn phản diện và nữ phụ ác độc trong nguyên tác đó!】
Lúc ăn sáng, ánh mắt Tạ Cửu dán chặt vào đầu tôi.
Tạ Kiều dùng dây thun nhặt được buộc cho tôi một chỏm tóc nhọn hoắt, trông chẳng khác gì một cái ăng-ten ngược.
“Ra thể thống gì.” Anh ta đặt tách cà phê xuống, mặt lạnh tanh: “Buộc lại.”
Quản gia vội vã gọi người giúp việc, nhưng ngượng ngùng phát hiện trong biệt thự nhà họ Tạ… chỉ có toàn quản gia và vệ sĩ nam, không có nổi một con muỗi cái.
Cả phòng im lặng như tờ.
Tôi đột nhiên nhảy khỏi ghế, đầu vẫn chổng cái ăng-ten hài hước, chạy đến trước mặt Tạ Cửu, nhét lược vào tay anh ta: “Vậy ba buộc cho con đi~”
Không khí lặng ngắt.
Quản gia len lén liếc Tạ Cửu, xấu hổ nói: “Hay để tôi thử xem, tôi từng thấy vợ tôi buộc tóc cho cháu gái, chắc không khó đâu…”
Đám vệ sĩ trợn mắt, nhìn nhau hoảng loạn.
Ngón tay thon dài của Tạ Cửu khựng giữa không trung, sắc mặt ngưng trọng.
Đạn mạc điên cuồng lăn:
【A a a a a a!! Con bé dám nhờ Tạ Cửu buộc tóc?!】
【Không biết tay ông ấy đã từng nhuốm bao nhiêu máu người ta à? Buộc tóc gì chứ, sợ không phải vặn cổ luôn ấy!】
【Cứu tôi với, tôi ngồi trước màn hình mà phải nhéo người liên tục cho tỉnh lại đây nè!】
Tạ Cửu híp mắt lại, đúng lúc tôi tưởng anh ta sắp nổi giận thì bất ngờ đưa tay gỡ dây thun trên đầu tôi.
Mười phút sau…
Tôi đội hai chỏm tóc còn lố hơn cả cái ăng-ten ban nãy.
Bên trái thì rối bời như tổ quạ, bên phải chĩa thẳng lên trời, nhìn chẳng khác gì hoa bồ công anh vừa bị sét đánh.
Tạ Ngôn phun sữa ra khỏi miệng, Tạ Kiều thì cắn chặt môi nhịn cười đến run cả người.
“Cửu… Cửu gia…” Quản gia run giọng: “Hay là để tôi…”
Một cái lườm sắc lẹm quét qua, quản gia lập tức im bặt.
Tạ Cửu lạnh lùng nhìn “kiệt tác” của mình, đột nhiên vươn tay.
Bốp!
Đập bẹt luôn chỏm tóc bên trái.
5
“Đối xứng rồi.” Anh ta thu tay lại đầy hài lòng, như thể vừa hoàn thành một việc vô cùng quan trọng.
Đạn mạc lập tức bùng nổ:
【Cứu mạng! Tạ Cửu – người từng giết người không chớp mắt đang làm cái quái gì vậy?!】
【Sao điểm dễ thương kỳ dị này lại có thể tồn tại chứ!】
【Noãn Noãn chạy mau! Gu thẩm mỹ của người này không cứu được nữa rồi!】
Tôi đội quả đầu thảm họa mới, lén liếc bóng mình dưới cửa sổ kính.
Tổ sư cha nó, đúng là biến thành anten bắt sóng thật rồi.
“Đẹp quá trời luôn!” Tôi nói dối không chớp mắt, giơ ngón cái: “Ba buộc đẹp nhất luôn!”
Đầu ngón tay Tạ Cửu khựng lại, vành tai kín đáo đỏ lên một mảng kỳ quái.
Ngày bị bắt buộc đến trường mẫu giáo, Tạ Ngôn và Tạ Kiều suýt nữa quậy sập cả biệt thự nhà họ Tạ.
“Không được bán em gái tôi đi đâu đấy!” Tạ Ngôn như một con thú nhỏ phát điên, ôm chặt lấy chân tôi: “Em ấy… ăn ít mà biết giả chết nữa, giữ lại xài được mà!”
Tạ Kiều thẳng thừng rút cây nĩa giấu trong người, dí vào cổ mình: “Ai mà dám chia cách tụi tôi là tôi chết tại chỗ!”
Chuỗi Phật trong tay Tạ Cửu lập tức đứt tung, những hạt gỗ mun lăn tứ tung trên sàn.
Anh ta ngồi xổm xuống, nhìn thẳng hai quả bom mini đang phát nổ: “Ai nói là tôi định bán con bé?”
“Lần trước ba tôi cũng nói y vậy!” Tạ Ngôn buột miệng: “Lừa tụi tôi đi rồi… lúc quay về mới phát hiện em gái bị đem bán cho đứa ngu nhà họ Tống làm đồ chơi rồi!”
Không khí lập tức đông cứng lại.
Tôi đang liếm kẹo mút cũng cứng đơ người, đoạn ký ức kia dần hiện về trong đầu.
Thiếu gia nhà họ Tống nhốt tôi trong phòng, vừa kéo áo tôi vừa cười toe: “Chơi trò nhảy cầu nhé~”
Lúc hắn kéo tôi ra ban công tầng hai, tôi cắn chặt cổ tay hắn, gom hết sức đẩy hắn rớt thẳng xuống hồ bơi.
Ánh mắt Tạ Cửu tối sầm, môi mím thành một đường căng cứng.
“Hắn dám bán con?”
“Sau đó họ nói con hung dữ quá…” Tôi lí nhí: “Nên… trả con về.”
Tạ Cửu bỗng nhiên đứng bật dậy, nắm đấm giáng thẳng xuống bàn trà gỗ lim.
Chiếc bàn cổ giá trị liên thành “rắc” một tiếng nứt đôi.
“Tạ Cửu! Mảnh đất phía nam thành phố…” Tạ Tam đột ngột xông vào, âu phục chỉnh tề nhưng mồ hôi đầm đìa: “Cậu phải giúp anh, bên Cục Di sản nói phát hiện cổ mộ rồi, ba trăm triệu của anh…”
Giọng hắn nghẹn lại giữa chừng.
Vì tôi đang ngồi vắt chân trên ghế da thật, hai chân đung đưa, tay thì nhét đầy kẹo mút vào túi áo của Tạ Ngôn và Tạ Kiều.
Bên cạnh Tạ Cửu là một hàng vệ sĩ nhà họ Tạ đứng nghiêm như tượng.
“C-con nhỏ rác rưởi đó sao lại ở đây…” Mặt Tạ Tam trắng bệch.
Tạ Cửu thong thả nhặt một hạt chuỗi Phật lên: “Anh vừa nói… đất phía nam sao cơ?”
“Có cổ mộ! Tiêu rồi!” Tạ Tam quýnh quáng giậm chân, đột nhiên chỉ tay vào tôi: “Tạ Cửu, con bé này ở đâu ra vậy? Nó không phải người nhà họ Tạ! Xui xẻo quá, mau vứt nó đi!”
“Nó là con gái tôi.” Tạ Cửu buông nhẹ một câu, như sấm nổ bên tai Tạ Tam.
Đạn mạc điên đảo:
【Nước trong miệng Tạ Tam phun sạch ra rồi! Cười chết!】
【Ông anh ba này tiêu chắc! Dám chửi con gái người ta trước mặt ba ruột người ta!】
【Nhưng mà… trong truyện gốc Phật tử đâu có con gái mà?】
Tạ Tam chân mềm nhũn, khuỵu xuống: “Không, không thể nào!”
Hắn đảo mắt, tưởng đã hiểu nhầm: “Tạ Cửu, có phải cha lại bắt cậu đi xem mắt không? Cậu muốn nhận con nuôi thì cũng đừng nhận cái thứ ranh con này chứ! Nó là con hoang của Thẩm Uyển với thằng nào đó!”
“Anh nói bậy!” Tạ Ngôn và Tạ Kiều hét lên rồi đồng loạt lao tới, nắm chặt tay tôi: “Noãn Noãn không phải con hoang!”
Tạ Tam cười nham hiểm, túm lấy cổ áo Tạ Ngôn: “Mày biết cái gì? Mẹ tụi mày… hôm đó ở tiệc mừng thọ của ông nội…”
6
“Bốp!”
Một tiếng rạn xương thanh thúy vang lên.
Cú đấm của Tạ Cửu nện thẳng vào mặt Tạ Tam, khiến hắn đập đầu vào tường.
Anh ta chậm rãi xoay cổ tay: “Tôi không thích cái miệng này.”
Cằm của Tạ Tam lệch hẳn sang một bên, máu mũi phun tung tóe.
Vệ sĩ lập tức xông lên khống chế hắn.
“Răng của anh ba tôi hơi lộn xộn, chỉnh lại đi.” Tạ Cửu hờ hững ra lệnh.
Trong tiếng la hét thảm thiết, Tạ Ngôn và Tạ Kiều mở to mắt nhìn Tạ Tam bị kéo đi tìm răng rơi vãi khắp sàn.
Tạ Kiều khẽ kéo ống quần Tạ Cửu: “Chú… thật sự sẽ không đánh Noãn Noãn chứ?”
Tạ Cửu ngồi xổm xuống, hiếm khi nhẫn nại đối mặt với bọn trẻ: “Sẽ không.”
“Vậy… vậy tụi con ngoan.” Tạ Ngôn mắt đỏ hoe, đẩy tôi về phía anh ta: “Đừng đánh em ấy, đánh con đi, con chịu được.”
Đạn mạc vỡ tung:
【A a a a a a tiểu phản diện đáng yêu quá trời!】
【Phản diện giết người như ngóe trong truyện gốc giờ thành thế này á?】
【Tình cảm anh chị em này là tiên cảnh chứ gì nữa!】
Tạ Cửu bất ngờ đưa tay.