Ai cũng tưởng anh ta định đánh, ai ngờ chỉ là lấy que kẹo mút khỏi miệng tôi: “Con đã ăn mười cây rồi, ăn nữa sâu răng đó.”
Anh ta quay sang dặn quản gia: “Đập cái cao ốc mới xây của Tạ Tam đi, xây thành khu vui chơi.”
Tôi ngây người nhìn “tà Phật” trong truyền thuyết, lúc này lại đang lóng ngóng đút tôi xúc miệng, suýt làm tôi sặc chết.
……
Từ khi Tạ Ngôn và Tạ Kiều đi mẫu giáo, tôi ở nhà rảnh không chịu được.
Để bám chặt cái đùi vàng này, tôi liền hóa thân thành kẹo dính, quấn lấy Tạ Cửu không rời.
“Ba ơi~ Dắt con đi chơi đi mà~” Tôi ôm chân anh ta lăn lộn, nước mắt nước mũi dính đầy quần âu đặt may thủ công của anh ta.
Trán Tạ Cửu giật giật, quay sang hỏi quản gia: “Trẻ con thích chơi gì?”
Quản gia kính cẩn: “Bẩm Cửu gia, thường thì thích cưỡi ngựa nhỏ, thế giới tuyết, công viên trò chơi…”
Ngày hôm sau, tôi háo hức được đưa đến trường đua ngựa.
Sau đó bị nhét lên một con ngựa đua thuần chủng cao gần hai mét.
“Đây… đây là ngựa nhỏ á?” Tôi run rẩy bám lấy yên ngựa.
Tạ Cửu mặt không đổi sắc: “Mới ba tuổi, chưa trưởng thành.”
Đạn mạc gào rú:
【Cứu mạng! Ngựa đua ba tuổi!】
【Một cú đá của nó thôi đủ tiễn ba thằng đàn ông trưởng thành lên đường đó!】
【Cửu gia à… anh bị hiểu nhầm khái niệm “nhỏ” rồi!】
Tôi bị dằn xóc trên lưng ngựa suốt tám tiếng, đến khi xuống thì hai chân mềm nhũn, mông đau rát.
Buổi tối chỉ còn biết nằm bò trên bàn ăn, rưng rưng gặm bò bít tết.
“Khóc gì mà khóc.” Tạ Cửu nhíu mày: “Ngày mai đi thế giới băng tuyết.”
Hôm sau, khu trượt tuyết.
Tạ Cửu cho tôi mặc đồ trượt nhỏ nhất, rồi… đẩy thẳng tôi từ đường trượt cấp cao xuống!
“Chân tách ra! Dồn trọng tâm về phía trước!”
Anh ta đứng trên chỉ huy to như huấn luyện viên Olympic.
Tôi lăn lông lốc từ đỉnh núi xuống chân núi như một quả dưa lăn, cuối cùng “bịch” một tiếng chui vào đống tuyết, chỉ còn hai chiếc ủng lòi ra ngoài đá loạn xạ.
Đạn mạc cười muốn nội thương:
【Đây là dạy trượt tuyết hay âm mưu giết người vậy trời?!】
【Cửu gia: Còn sống là được~】
【Tiểu Noãn: Cảm ơn nhà anh luôn á!】
Tạ Cửu ung dung trượt xuống, kéo tôi ra khỏi đống tuyết.
Tôi phun ra một búng tuyết: “Ba! Con thật sự là con ruột của ba hả?!”
Anh ta trầm ngâm một lát: “Về lý thuyết… đúng là vậy.”
Buổi tối khi tắm, toàn thân tôi xanh chỗ này, tím chỗ kia.
Quản gia rơm rớm nước mắt: “Cửu gia… tôi nói là ngựa bập bênh với đắp người tuyết mà…”
Tạ Cửu toàn thân cứng đờ…
7
Sáng sớm ngày thứ ba, tôi dụi mắt đi ra vườn, suýt nữa giật lùi ba bước vì hoảng sợ.
Một chiếc xe đua mini màu đỏ đen đang đậu ngay giữa bãi cỏ.
“Tôi… tôi không biết lái xe đâu…” Tôi lùi về sau lắp bắp.
Tạ Cửu dùng một tay nhấc bổng tôi lên, nhét thẳng vào ghế lái: “Đạp ga.”
Tôi run rẩy đạp một cái.
“Em là quả táo nhỏ của anh~~~”
Nhạc vui nhộn vang lên, đèn chạy vòng bảy sắc lóe sáng ở đầu xe, vô lăng còn bật ra một con vịt vàng biết xoay tròn.
Đạn mạc:
【??? Tạ Cửu đặt xe điện trẻ em gấp trong đêm á???】
【Sự đáng yêu trái ngược này cười xỉu luôn!】
【Người đàn ông lạnh lùng bắt đầu cưng chiều trẻ nhỏ rồi…】
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lái chiếc xe âm nhạc lao qua lao lại trong vườn, suýt cán lên cây la hán mà Tạ Cửu yêu quý nhất.
Thái dương anh ta giật giật, nhưng cuối cùng không nói gì.
Tối hôm đó, khi Tạ Ngôn và Tạ Kiều từ trường mầm non về, tôi phấn khích kéo hai người thay nhau chơi thử.
Tạ Kiều dè dặt hỏi: “Chú ơi… tụi con chơi được không ạ?”
Đúng vậy, hai đứa vẫn gọi Tạ Cửu là “chú”.
Sau khi có kết quả xét nghiệm, cả hai đều biết mình không phải con của Tạ Cửu.
Nhưng Tạ Cửu vẫn cho phép họ ở lại nhà họ Tạ.
“Ừ.” Tạ Cửu không ngẩng đầu khỏi đống hồ sơ, tiện tay nhét một cái bánh quy vào miệng tôi.
Nửa đêm, tôi bị buồn tiểu đánh thức, mơ mơ màng màng đi vệ sinh.
Lúc đi ngang qua thư phòng, bất ngờ nghe thấy một tiếng rên trầm đục.
Tò mò nổi lên, tôi ghé mắt nhìn qua khe cửa.
Một người đàn ông bê bết máu đang quỳ dưới đất, bên cạnh là vệ sĩ cầm dây lưng dính máu.
Tạ Cửu ngồi trong bóng tối, tay đang lần chuỗi Phật.
“Cửu gia tha mạng! Là thiếu gia Tạ Tam sai tôi thật mà!” Người đó khóc rống lên: “Hồi đó tổng giám đốc Lâm để ý đến bà Thẩm, Tạ Tam vì muốn ký hợp đồng, kêu tôi bỏ thuốc vào rượu ở tiệc mừng thọ… nhưng mà… tổng giám đốc Lâm lại bị đau bụng, tôi không tìm thấy ông ta, liền tiện tay nhốt bà Thẩm vào một căn phòng.”
Tôi nín thở, người như bị đông cứng.
“Căn phòng đó… ở đâu?” Giọng Tạ Cửu lạnh như băng.
“Là… là căn phòng ở góc cuối tầng hai biệt thự họ Tạ…”
Chuỗi Phật đột ngột đứt đoạn, hạt gỗ lăn lốc khắp sàn.
“Xử lý sạch sẽ.” Tạ Cửu đứng dậy, đôi mắt đỏ rực như máu: “Sáng mai tôi muốn thấy hợp đồng thâu tóm tập đoàn Lâm.”
Đạn mạc bắt đầu loạn:
【Mẹ ơi! Vậy ra bà Thẩm bị bỏ thuốc rồi… với Tạ Cửu?!】
【Tiệc mừng thọ đó là âm mưu sao?! Tạ Tam là súc sinh thật sự, vợ mình cũng bán được!】
【Khoan… nhớ trong nguyên tác có nói Tạ Cửu từng thầm yêu một người phụ nữ đã lấy chồng, nên mới vào chùa!】
Tôi bụm miệng lùi lại, ai ngờ va phải một người.
Tạ Ngôn không biết từ khi nào đã đứng sau lưng tôi, tay cầm chặt một con dao ăn.
Cậu ấy nhìn chằm chằm về phía thư phòng, trong mắt là thù hận không hợp với độ tuổi.
Tôi suýt nữa hét lên, nhưng Tạ Ngôn lập tức bịt miệng tôi.
Tay cậu lạnh toát, còn run nhè nhẹ.
Trong góc hành lang, Tạ Kiều lặng lẽ đứng đó, ánh trăng hắt lên người cô bé gầy gò tạo thành bóng dáng đơn độc.
Ánh mắt hai người… hoàn toàn giống nhau.
8
Ánh mắt chứa đầy thù hận, không hề thuộc về trẻ con, khiến tim tôi run lên một nhịp.
Tôi bị hai đứa kẹp giữa, kéo thẳng về phòng, Tạ Kiều nhanh tay khóa cửa lại.
“Noãn Noãn đừng sợ.” Tạ Ngôn giấu dao ăn dưới gối, bỗng ôm chặt lấy tôi: “Là lỗi của Tạ Tam, là hắn nợ mẹ.”
Tạ Kiều vòng tay ôm tôi từ sau lưng, giọng khẽ như lông vũ: “Hắn không xứng làm ba.”
Cô bé dừng lại một lát, rồi dụi mặt vào vai tôi: “Em mãi mãi là em gái của tụi chị.”
Đạn mạc vỡ òa cảm xúc:
【Hu hu hu ba đứa nhỏ tự chữa lành cho nhau…】
【Đây là dạng văn học gia đình tan vỡ rồi vá lại mà tôi thích!】
Tôi cảm thấy vai mình nóng ướt.
Tạ Ngôn ngẩng mặt lên đầy kiêu ngạo, ánh trăng rọi qua làm nổi bật hàm răng cậu cắn chặt đến bật máu: “Cả đời anh là anh trai em.”
Bên ngoài bỗng có tiếng bước chân, giọng Tạ Cửu vang lên ngoài cửa: “Chưa ngủ à?”
Ba đứa chúng tôi lập tức ôm nhau cuộn thành một cục giả vờ ngủ.
Cửa bị đẩy hé ra, một dải ánh trăng chiếu nghiêng vào trong phòng.
Tạ Cửu đứng ở cửa rất lâu, lâu đến mức tôi tưởng anh phát hiện ra rồi.
Cuối cùng chỉ nghe thấy tiếng anh thở dài khe khẽ, đặt thứ gì đó trước cửa rồi rời đi.
Chờ tiếng bước chân khuất hẳn, cả ba đứa chạy chân trần ra kiểm tra.
Là ba ly sữa nóng.
Tạ Kiều bỗng òa khóc: “Tại sao… tại sao chú ấy không phải là ba của tụi mình?”
Tạ Ngôn mắt đỏ hoe, cạn sạch ly sữa trong một hơi.
Lúc ăn sáng, bản tin đang đưa tin tập đoàn Lâm đột nhiên tuyên bố phá sản.
Tạ Cửu mặt không đổi sắc, ung dung bóc trứng cho tôi, tôi thì phát hiện anh đã thay chuỗi Phật mới.
Một chuỗi đỏ tươi như máu, giống như đã thấm đẫm chu sa.
Lúc đó, điện thoại anh đổ chuông, anh cau mày nghe máy.
Đột nhiên, trước mắt tôi hiện lên một loạt đạn mạc đỏ như máu:
【Nguy hiểm! Hôm nay trong truyện, Tạ Tam sẽ gài bẫy!】
【Tên vô dụng đó không nâng mình lên được lại ganh tỵ với việc lão gia giao sản nghiệp cho em trai. Ngầm ngầm chơi xấu.】
【Tạ Cửu sẽ rơi vào bẫy, bị cắt cụt chân! Đáng tiếc… sau này Tạ Tam lên làm người kế thừa.】
【Phản diện và nữ phụ ác độc rồi sẽ quay về nhà mình, lớn lên rồi tự tay diệt cha ruột, nắm quyền.】
“Ba ơi!” Tôi bất ngờ nhào tới ôm lấy chân anh: “Ba định đi đâu vậy? Dắt con theo với!”
Tạ Cửu cúi đầu nhìn tôi, tay vô thức vuốt nhẹ chuỗi Phật: “Không phải đi chơi.”
“Con hứa ngoan!” Tôi túm chặt lấy gấu áo vest của anh, tung chiêu sát thủ: “Không cho con đi thì con tuyệt thực! Bỏ nhà đi luôn!”
Tạ Kiều và Tạ Ngôn đặt dĩa xuống, nhìn tôi lo lắng.
Chuỗi Phật trên tay Tạ Cửu nứt ra một đường nhỏ.
Đạn mạc:
【Trời ơi uy hiếp quá chuẩn!】
【Tạ Cửu: Không thể giữ con nhóc này được nữa!】
【Chiêu tối hậu của trẻ con: bỏ nhà đi!】
Cuối cùng, tôi được như ý ngồi vào chiếc Maybach.
Khi xe chạy vào đường chính, tôi bất ngờ chỉ ra ngoài cửa sổ hét to: “Kẹo hồ lô! Con muốn ăn cái đó!”
Tạ Cửu liếc xéo tôi một cái: “Về nhà kêu bếp làm.”
“Con muốn ăn ngay cơ!” Tôi lăn lộn trên ghế da thật: “Chỗ đầu ngã tư có kẹo hồ lô dâu tây!”
Tài xế nhìn qua gương hậu xin chỉ thị, Tạ Cửu bóp trán: “Rẽ trái.”
Vừa lúc xe rẽ sang đường phụ, đằng sau bất ngờ vang lên tiếng phanh chói tai.
Một chiếc xe tải chở đầy hàng lao thẳng vào chỗ chúng tôi vừa đứng lúc nãy, đâm sầm vào bồn cây ven đường.
Đạn mạc bùng nổ: …