9.

Trong thời gian ba tôi nằm viện.

Tập đoàn Hà Thị như một con chó điên, muốn cắn xé một phần từ tập đoàn Giang Thị.

Chúng lợi dụng truyền thông để thổi phồng tin tức.

Tổng giám đốc Giang Tri Thời của Giang Thị đang cấp cứu, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.

Buộc người vợ chưa từng tiếp xúc với công việc công ty phải tạm thời tiếp quản.

Một thời gian ngắn khiến lòng người hoang mang.
Thị trường chứng khoán chao đảo.

Ngay cả ở trường, tôi cũng nghe được những tin đồn này.

Sau khi Cố Nam Chi được nhà họ Hà nhận làm con nuôi, địa vị của cô ta trong lớp cũng tăng cao.

Còn tôi thì trở thành người bị cả lớp ghét bỏ.

Đúng lúc này, Triệu Hoài Xuyên xin nghỉ, không có ở trường.

“Giang Tử Cầm, nghe nói nhà cậu sắp phá sản rồi hả? Lại đây, tôi thưởng cho cậu một miếng bánh quy, là bánh quy ba tôi mang từ Thụy Sĩ về đấy. Chắc sau này cậu không có cơ hội ăn nữa đâu.”

“Tử Cầm, nhà cậu thật sự sắp phá sản rồi sao? Nghe nói người nghèo đều có mùi chua chua trên người, sao tôi cảm thấy bây giờ cậu đã có rồi nhỉ?”

Bạn học vừa nói vừa bịt mũi chạy đi.

Tôi hoàn toàn không để tâm.

Ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng gọi tôi ra ngoài, bóng gió hỏi về tình hình thực tế của gia đình tôi.

“Em biết đấy, học phí trường quý tộc rất đắt, gia đình em hiện giờ có còn khả năng chi trả không?”

Tôi mím môi: “Học phí năm nay, gia đình em đã đóng đủ ngay từ đầu năm học rồi.”

Trong giờ thể dục.

Cố Nam Chi sai tôi đi cất bóng rổ vào kho dụng cụ.

Không cần nghĩ cũng biết cô ta lại muốn giở trò.

Quả nhiên, khi tôi mở cửa, cửa bị khóa từ bên ngoài.

Mở không được.

Tôi chẳng thèm bận tâm.

Đẩy cửa sổ nhảy ra.

Vừa hay ngã trúng một người.

Khi nghe tiếng rên khẽ của cậu ấy, tôi chậm rãi bò ra khỏi người cậu.
“Cậu có sao không?”

Chính là Triệu Hoài Xuyên.
Cậu ấy mồ hôi ướt đẫm, ngược lại hỏi tôi: “Cậu có sao không?”

Lúc này tôi vẫn còn ngồi ngay trên chân cậu ấy.
Vẫn có thể nghe thấy tiếng xương gãy vang lên giòn tan.

Tôi dìu Triệu Hoài Xuyên vào phòng y tế trường.
Cậu vừa mới nhập học không lâu, lại phải rời trường lần nữa.

Chân phải được bó bột.
Chống nạng, đi cà nhắc.

Hai đứa chúng tôi đúng là tổ hợp đồng cảnh ngộ của lớp.
Một người ngoài mặt thì khổ, một người thật sự rất khổ.

Mẹ tôi thì vẫn đang vắt óc xử lý chuyện công ty.

Kỳ thi đại học sắp tới gần.

Mọi người thì có người chuẩn bị đi du học, có người chuẩn bị kế thừa gia sản, còn tôi – một kẻ học hành nửa vời – chỉ có thể trông chờ vào kỳ thi đại học.

Tôi lôi sách giáo khoa cấp ba ra học chăm chỉ.
Đầu óc ngu si, như bánh răng chưa tra dầu, không thể vận hành được.

Triệu Hoài Xuyên nghiêm túc thực hiện trách nhiệm của một gia sư.
Mỗi ngày đều giám sát tôi học hành.

Còn thiết kế cho tôi một chương trình ôn tập riêng.
Gọi là “Kế hoạch trưởng thành cho gà mờ”.

Mỗi ngày tôi đều “treo đầu xà, châm đùi”*, hạ quyết tâm học hành chăm chỉ. (*nghĩa là học hành cực khổ)

Gia đình Triệu Hoài Xuyên đối xử với tôi cũng rất tốt.
Trong thế giới luôn xoay quanh nam nữ chính này, phản diện nào cũng có quá khứ bi thảm.

Cuộc sống hạnh phúc hiện tại của Triệu Hoài Xuyên, một nửa là nhờ công lao của tôi.

Mỗi lần làm bài tập, tôi lại cười đắc ý.

Triệu Hoài Xuyên như có đôi mắt X-quang, cuộn đề thi lại gõ vào đầu tôi.

Trải qua ba tháng huấn luyện địa ngục…

Tôi cuối cùng cũng thi xong kỳ thi đại học.

Ba tôi, mẹ tôi, và Triệu Hoài Xuyên chống nạng, cầm hoa đứng đón tôi trước cổng trường.

Khoan đã.
Triệu Hoài Xuyên?

“Cậu không đi thi sao?”

Cậu ấy liếc mắt nhìn trời: “Tôi được tuyển thẳng rồi.”

Chưa tới hai tuần sau kỳ nghỉ hè, tin tức tập đoàn Giang Thị thâu tóm tập đoàn Hà Thị đã khiến cả mạng bùng nổ.

Tuy mẹ tôi nhiều năm không làm kinh doanh, nhưng giới thương trường vẫn truyền tai nhau câu chuyện mẹ tôi khi còn là sinh viên đại học đã thể hiện tài năng kinh doanh xuất sắc ngay lần đầu ra trận.

Bà được gọi là kỳ tài thương mại.

Thậm chí, ông ngoại tôi từng có ý định về hưu, giao công ty cho mẹ tôi.

Chỉ vì một câu nói của thanh mai trúc mã: “Con gái thì nên ở nhà làm vợ, chăm sóc chồng con.”

Mẹ tôi ngoan ngoãn ở nhà thật.

Nhưng bây giờ, Giang Tri Thời đối với bất kỳ điểm sáng nào của Trần Niệm đều vô cùng kinh ngạc, mọi quyết định của mẹ tôi đều răm rắp nghe theo.

Còn gia đình cặp đôi chính diện bị ép trả lại cổ phần, nộp đơn phá sản, cố gắng cắt lỗ để giữ mạng.

Ngay cả chuyện Cố Nam Chi và Hà Cửu Tiêu du học, cuối cùng cũng chỉ đủ tiền cho một người ra nước ngoài.

Cố Nam Chi trở thành quân cờ bị vứt bỏ, thậm chí còn bị ép liên hôn với gia tộc khác để miễn cưỡng duy trì chút danh tiếng cuối cùng của nhà họ Hà.

Còn sự thật “nam nữ chính định mệnh thuộc về nhau” lại trở thành một trò cười.

【Nữ phụ pháo hôi thật sự lợi hại, dẫn cả gia đình phản diện lật ngược thế cờ!】
【Cốt truyện này khá hay, bộ truyện fanfic cẩu huyết này đúng là có cái kết như thế.】
【Nghe nói lần này cuộc thi Công dân tốt năm của thành phố Bắc, cặp vợ chồng phản diện cũng được đề cử.】

“Cái gì! Nữ phụ pháo hôi dẫn cả nhà phản diện thành công dân tốt toàn thành phố rồi sao!”

Ngày họp lớp sau khi tốt nghiệp, Cố Nam Chi và Hà Cửu Tiêu đều không đến.

Người ta nói, chấn thương gân cốt phải mất trăm ngày mới lành.
Bó bột của Triệu Hoài Xuyên vẫn chưa tháo ra.

Cậu ấy cũng không muốn tham gia.

Vậy nên chỉ còn tôi mặc váy công chúa xinh đẹp, thản nhiên ăn bánh ngọt ở một góc.

Rất nhiều người muốn mời tôi nhảy một điệu.

Tôi đều từ chối.

Tôi xách váy, đi về phía khu vườn vắng.

Thấy một góc xe lăn.

Tôi trêu chọc:
“Triệu Hoài Xuyên, cậu thật miệng thì nói không mà lòng lại có.”
“Tôi có thể mời cậu nhảy một điệu không?”

Khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Hoài Xuyên cuối cùng cũng bị tôi làm cho rối loạn, cậu nói năng lắp bắp, thậm chí còn muốn đẩy xe lăn chạy trốn.

Tôi sao có thể cho cậu ấy cơ hội được.

Tôi giữ chặt tay cầm xe lăn.

“Tôi chỉ muốn đến thăm cậu thôi.”

Tôi đương nhiên biết cậu ấy không nỡ rời xa tôi.

Tôi thích trêu chọc.

Tôi kéo Triệu Hoài Xuyên ra bãi cỏ.

Vứt luôn cây nạng qua một bên.

Tôi tự mình ngồi lên xe lăn, vui vẻ lao thẳng xuống dốc.

Triệu Hoài Xuyên chống nạng, nhảy lò cò đuổi theo tôi.

“Giang Tử Cầm, làm thế nguy hiểm lắm, cậu có biết không!”
“Dừng lại mau!”

Tôi coi như không nghe thấy.

Đợi đến khi cậu ấy vứt luôn nạng, tháo cả bó bột.

Cậu ấy cho tôi một bài học nhớ đời – mông đau, chân cũng đau.

“Tôi không dám nữa.”

Lần sau vẫn dám.

Ai bảo Triệu Hoài Xuyên thích tôi đến vậy.

Tôi chính là linh vật của tổ phản diện.

(Toàn văn hoàn)