10
“Chúng ta đi đâu vậy?”
Tôi nhìn Giang Từ, người từ nãy đến giờ cứ thần thần bí bí, trong lòng đầy nghi hoặc.
“Sắp đến rồi.”
Tôi và Giang Từ sóng bước trên vỉa hè, anh nhẹ nhàng siết lấy lòng bàn tay tôi.
Chỗ anh chạm vào nóng bừng, tôi cảm thấy tim mình như đập nhanh hơn mấy nhịp, cúi đầu nhìn bóng hai chúng tôi đan vào nhau trên mặt đất, tôi rụt rè, thử móc tay vào ngón tay anh.
Giang Từ khựng lại một nhịp, rồi rất tự nhiên nắm lấy tay tôi.
Đi thêm gần năm phút, Giang Từ dẫn tôi đến trước một cửa hàng bày đầy những sản phẩm của nhân vật tôi yêu thích.
“Đây là địa điểm hẹn hò mà anh nói sao?” Tôi từ kinh ngạc, vui sướng đến không dám tin.
“Em không thích chỗ này sao?” Giang Từ dè dặt hỏi.
“Thích chứ, em thích lắm luôn.” Trời ơi, đối với một người mê anime như tôi, đây đúng là thiên đường.
“Anh còn mua sẵn mấy chục hộp blind box (hộp bốc thăm), không biết em có thể bốc trúng anh chàng đội mũ mà em thích không.” Giang Từ nói.
Tôi trợn to mắt: “Giang Từ, em cảm thấy mình hạnh phúc đến sắp ngất rồi, em yêu anh chết mất!!”
“Nếu người khác làm vậy, em cũng sẽ yêu anh ta sao?” Giang Từ hỏi.
Tôi ngẩn người: “Tất nhiên là không rồi.”
“Người em thích, nếu làm vậy vì muốn em vui, em chắc chắn sẽ yêu anh ấy hơn.” Tôi nhìn đôi tai đỏ ửng của Giang Từ, khẽ nghiêng đầu cười, trong lòng bỗng mềm mại hẳn, “Nếu là người khác làm vậy, chắc chỉ cảm động thôi.”
Giang Từ cúi đầu khẽ ho, nhưng khóe môi cong lên lại không giấu được.
Tôi nhìn anh cười ngọt ngào, khẽ ngoắc ngoắc tay với anh. Giang Từ hơi ngơ ngác, ngoan ngoãn cúi xuống.
Tôi kiễng chân hôn nhẹ lên anh một cái, rồi chưa kịp để anh phản ứng, tôi đã chạy tọt vào cửa hàng.
Ông chủ cửa hàng thấy tôi và Giang Từ bước vào, lập tức mang ra một đống blind box, vui vẻ tiếp đón.
Tôi tìm một chỗ ngồi, chăm chú tận hưởng niềm vui bốc blind box.
“Anh cũng bốc hai cái đi.” Tôi đưa cho Giang Từ hai hộp.
Không ngờ Giang Từ cực kỳ may mắn, tôi bốc nãy giờ mà chưa được nhân vật yêu thích, còn Giang Từ vừa mở hộp đầu tiên đã trúng phiên bản hiếm của nhân vật tôi thích.
“Anh là thần may mắn đó!!” Tôi vui mừng ôm chặt lấy mô hình nhỏ, còn hôn lên nó một cái.
Đang định tiếp tục bốc, thì bên cạnh vang lên giọng nói có chút ấm ức của Giang Từ.
“Thế còn anh thì sao?”
“Cái gì cơ?”
Giang Từ nhẹ nhàng chạm vào miệng của mô hình, rồi lại chỉ vào môi mình.
Tôi cảm thấy buồn cười, chống cằm cười tít mắt nhìn anh: “Trước giờ không nhận ra, anh trẻ con vậy đó hả, còn ghen với cả mô hình sao?”
“Không được à?” Giang Từ nhìn tôi, trong mắt là sự ấm ức rõ ràng.
“Nhưng hôn là đặc quyền của bạn trai mà.” Tôi thong thả nhìn anh.
Tôi tưởng Giang Từ sẽ nói thêm gì đó, nhưng anh chỉ rất nghiêm túc gật đầu: “Em nói đúng.”
“Vậy anh có thể đừng thích nhân vật đó nhiều hơn em được không?” Giang Từ nhìn quanh, dường như không dám nhìn thẳng tôi.
Tôi bật cười, hai tay ôm lấy mặt anh, nhìn anh chăm chú:
“Được thôi, chắc chắn không thích hơn anh đâu.”
Rời khỏi cửa hàng, Giang Từ lại dẫn tôi đến một công viên giải trí ở phía nam thành phố.
Công viên này mới khai trương chưa lâu, nhưng vì có hợp tác với nhiều IP nổi tiếng, nên cực kỳ hot, vé vào cực kỳ khó mua.
“Anh thấy em từng đăng trên WeChat là muốn đến đây, nên nghĩ chắc em sẽ thích.” Giang Từ nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng lấp lánh.
“Em thích lắm luôn!” Tôi mắt sáng rực nhìn vào mô hình Kuromi khổng lồ bên trong.
Hôm đó, tôi và Giang Từ chơi hết tất cả trò chơi trong công viên, cuối cùng hai đứa nắm tay nhau đến vòng quay khổng lồ.
Ngoài cửa sổ là pháo hoa rực rỡ, bên cạnh là Giang Từ đang dịu dàng mỉm cười nhìn tôi, tôi cảm thấy nếu không làm gì lúc này thì thật uổng phí bầu không khí hoàn hảo này.
Tôi khẽ nắm tay Giang Từ, đeo lên cổ tay anh một chiếc vòng tay.
Đón lấy ánh mắt của Giang Từ, tôi ngại ngùng cười: “Tiền em chỉ đủ mua cái này thôi…”
Giang Từ định nói gì đó, thì vòng quay vừa vặn lên đến đỉnh cao nhất, tiếng chuông đúng nửa đêm vang khắp công viên, tôi khẽ đặt tay lên vai Giang Từ, nhẹ nhàng hôn lên môi anh: “Chúc mừng sinh nhật anh.”
“Còn nữa không?” Giang Từ vòng tay ôm nhẹ eo tôi.
“Sau này, năm nào sinh nhật anh em cũng muốn cùng anh đón.”
“Em biết anh muốn nghe gì rồi mà.” Giang Từ khẽ cắn môi dưới của tôi.
Tôi ngã vào lòng anh, ngay trước khi anh cúi xuống hôn, tôi ôm lấy cổ anh: “Em thích anh.”
11
Từ hôm đó trở đi, gần như cả trường đều biết chuyện Giang Từ đang theo đuổi tôi.
Không ít nữ sinh ngưỡng mộ Giang Từ nhìn tôi với ánh mắt đầy oán hận.
Nhưng chuyện đó chẳng ảnh hưởng chút nào đến tôi và Giang Từ.
Anh vẫn tiếp tục theo đuổi tôi một cách công khai, chẳng hề ngại ngùng thể hiện sự quan tâm và yêu thích với tôi.
Vào ngày lễ tình nhân, Giang Từ lại ôm một bó hoa đứng đợi dưới ký túc xá, bên cạnh còn thắp nến xếp thành hình trái tim.
“Thẩm Thanh Thanh, anh thích em, em có đồng ý ở bên anh không?” Giang Từ đưa hoa cho tôi, rõ ràng trong lòng anh chắc chắn đã biết câu trả lời, nhưng tôi lại bất ngờ nhìn thấy một chút căng thẳng hiện lên trên gương mặt anh.
Giữa tiếng reo hò cổ vũ của đám bạn xung quanh, tôi vòng tay ôm lấy eo Giang Từ.
“Rất hân hạnh, bạn trai nhé.”
Từ khi danh chính ngôn thuận, Giang Từ càng quấn quýt với tôi hơn.
Mỗi sáng, anh đều đợi tôi dưới ký túc xá với bữa sáng trên tay, đưa tôi đến tận lớp rồi mới đi thực tập.
Năm nay Giang Từ đã học năm tư, sớm tìm được công việc tại một công ty lớn, dù chỉ là thực tập sinh nhưng anh đã ký được mấy hợp đồng lớn, sau khi tốt nghiệp sẽ được nhận chính thức với mức lương triệu tệ mỗi năm.
Thật ra công ty anh gần nhà hơn, nhưng vì muốn được gặp tôi mỗi ngày, tan làm xong anh vẫn kiên trì quay về trường.
Cuộc sống cứ bình yên như thế trôi qua, cho đến một ngày, tình cờ tôi gặp mẹ của Giang Từ ở tiệm trà sữa — một người phụ nữ trung niên quý phái và vô cùng sang trọng.
Tôi đã nghe nói gia đình Giang Từ rất giàu có, nên trong lòng đã chuẩn bị sẵn những kịch bản kiểu như “Cho cô năm triệu, hãy rời xa con trai tôi” đầy drama.
Nhưng mẹ Giang Từ lại mỉm cười kéo tay tôi, không ngớt lời khen ngợi: “Con dâu tốt đấy, thằng nhóc đó đúng là có mắt nhìn người.”
“Cô… cô là mẹ của Giang Từ ạ?” Tôi thử thăm dò.
Bà vui vẻ nhìn tôi: “Chúng ta đều là người một nhà rồi, chẳng mấy chốc con cũng sẽ gọi ta là mẹ thôi.”
“Cô… không phải đến để ngăn cản bọn cháu chứ?” Tôi dè dặt hỏi.
“Tại sao ta phải ngăn cản hai đứa?” Bà ngược lại hỏi tôi.
Tôi còn chưa kịp nói gì, Giang Từ đã vội vã chạy vào, thở hổn hển, rõ ràng là chạy suốt đường.
Giang Từ chắn trước mặt tôi, cau mày nhìn mẹ mình: “Mẹ, mẹ nói gì với cô ấy rồi? Có làm khó cô ấy không?”
“Không có, mẹ chẳng nói gì cả, chỉ là đến nhận con dâu thôi.” Mẹ Giang Từ vô tội phẩy tay.
“Giang Từ, cô ấy không làm khó em đâu.” Tôi kéo tay áo anh, nhỏ giọng nói.
Bà ấy còn làm bộ lau khóe mắt một cách rất khoa trương: “Có bạn gái rồi là quên luôn mẹ mình.”
Giang Từ lúng túng ho khan, kéo tôi ngồi xuống: “Vậy mẹ đến tìm cô ấy làm gì?”
“Không cho mẹ gặp con dâu tương lai à?” Mẹ anh liếc xéo anh một cái, rồi lại mỉm cười dịu dàng với tôi: “Chỉ là muốn xem thử cô gái như thế nào mà khiến con trai mẹ thầm yêu ba năm trời.”
Tôi chớp mắt, nghi ngờ nhìn Giang Từ.
Vẻ mặt Giang Từ có chút xấu hổ, nói thật, tôi dường như chưa từng hỏi anh bắt đầu thích tôi từ khi nào, vì sao lại thích tôi.
Từ khi ở bên nhau, anh đối với tôi quá tốt, mọi việc đều có hồi đáp, luôn hiểu và bao dung cho tất cả cảm xúc và những thói quen nhỏ nhặt của tôi, khiến tôi quên mất phải tìm hiểu những chuyện đó.
12
“Khỏi cần quanh co, nói đi, chuyện anh thầm thích em là thế nào?” Sau khi mẹ Giang Từ rời đi, tôi khoanh tay, nghiêm mặt nhìn Giang Từ.
Cuối cùng, Giang Từ không chịu nổi sự làm nũng và truy hỏi của tôi, đành phải kể hết.
“Anh nói anh cũng yêu em từ cái nhìn đầu tiên à?” Tôi nhướng mày, “Không tin.”
“Tại sao lại không tin?” Giang Từ sốt ruột.
“Vì anh đâu có biểu hiện ra chút nào là thích ưm đâu.” Tôi nhún vai, vẻ mặt vô tội.
“Vì anh luôn nghĩ là em ghét anh.” Giang Từ gãi má, có chút ngại ngùng.
“Sao anh lại nghĩ thế chứ?” Tôi tròn mắt.
“Ngày khai giảng, lần đầu gặp nhau, anh đưa em về ký túc xá, vốn định xin cách liên lạc, nhưng em chẳng nói lời nào đã chạy thẳng vào ký túc xá.” Giọng Giang Từ mang theo chút tổn thương, ánh mắt như trách móc tôi.
… Hôm đó tôi đang kỳ kinh nguyệt, khó chịu muốn chết, lại còn đổ mồ hôi nữa.
“Hiểu lầm thôi, hôm đó em mệt quá.” Tôi cười gượng.
“Lần nào gặp anh ở trường, em cũng né tránh.” Giang Từ tiếp tục.
“Em ngại mà!”
“Em thích ngồi ở tầng ba thư viện, chỗ gần cửa sổ, anh thường đến đọc sách gần đó, nhưng lần nào anh đến, em cũng lập tức đứng dậy bỏ đi.” Giang Từ tiếp tục tố cáo.
“Em ngồi gần anh thì tôi còn tâm trí đâu mà học nữa.” Tôi phát điên.
“Em đặc biệt thích ăn bún ở canteen số 2, anh cũng thường đến đó, nhưng cứ thấy anh là em quay lưng chạy luôn.”
“Em sợ ăn uống lôi thôi xấu hổ trước mặt anh mà.” Tôi lẩm bẩm, “Với lại, bình thường ai mà dám thẳng thắn đối diện với người mình thầm thích chứ.”
“Ừ, anh hiểu mà.” Giang Từ nắm tay tôi, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay.
“Em thường cho mấy con mèo hoang dưới ký túc xá ăn xúc xích, đặc biệt thích con mèo cam mập ú, nhưng lại rất sợ con mèo xám.”
“Bởi vì có lần nó suýt cắn anh.”
“Có một thời gian em liên tục nhận và gửi hàng, có hôm anh thấy em ôm mười mấy cái hộp đi loạng choạng, anh định chạy tới giúp em nhưng lại bị một cậu con trai cướp mất cơ hội.”
Tôi hơi ngượng: “Chắc là bạn theo đuổi Tuệ Tuệ, đến nhờ em tìm hiểu sở thích của cậu ấy.”
Những chi tiết nhỏ mà ngay cả tôi cũng đã quên, hoặc chưa từng để ý, giờ đây từng chút một hiện lên trong đầu tôi.
Trong lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ — tôi vẫn luôn nghĩ rằng đó chỉ là mối tình đơn phương của mình, hóa ra trong lúc tôi không hay biết, đã có người âm thầm dõi theo tôi như vậy.
Thì ra tất cả không phải là cuộc độc diễn của riêng tôi.
“Anh từng nghĩ em không thích anh, còn buồn bã rất lâu.” Giang Từ tựa đầu lên vai tôi, hơi thở nóng rực khiến tôi vô thức rụt cổ lại, nhưng lại càng dựa sát vào anh hơn.
“Sao em có thể không thích anh chứ, anh vừa đẹp trai vừa giỏi giang.” Tôi nhỏ giọng phản bác, “Thật ra người nên tự ti phải là em mới đúng.”
“Nhưng em chẳng hề tỏ ra thích anh chút nào, nên anh chỉ có thể chủ động tấn công thôi.” Giang Từ cúi đầu cọ nhẹ vào tóc tôi.
“Anh nói gì vậy, rõ ràng là em chủ động trước.” Tôi chu môi, “Dù gây ra chút hiểu lầm, nhưng tôi – cô gái dũng cảm – là người đã chủ động xin WeChat của cậu qua tường hỗ trợ trước.”
Giang Từ không nhịn được bật cười: ” Em nghĩ ai là người quản lý tường hỗ trợ đó?”
“Ơ…” Tôi nhớ lại việc Tuệ Tuệ từng nói rằng xin được WeChat của Giang Từ khó như thế nào, tròn xoe mắt: “Vậy là anh chỉ cho mình em thôi?”
“Đúng vậy, ngốc quá.” Giang Từ bất đắc dĩ xoa xoa mặt tôi, “Cũng nhờ lần đó anh mới biết, thì ra em cũng thích anh.”
“Lúc đó em có vui không?” Tôi khoác tay Giang Từ.
“Có chứ, cảm giác mình là người may mắn nhất thế giới.”
Tôi xoay người ôm lấy cổ anh, ngay giây phút trước khi anh hôn tôi, tôi mỉm cười: “Hôm anh tỏ tình với em, em cũng đã nghĩ như vậy.”
[Hoàn]