15
Tang Ngải từng khen làn da tôi trắng. Cô ấy nói lần đầu gặp tôi, cứ tưởng tôi là tiểu thư con nhà giàu mới chuyển trường tới. Nhưng tôi không phải.
Nhà tôi rất nghèo, cha tôi bị tật ở chân, mẹ tôi thì lười biếng, chỉ biết ăn không ngồi rồi, hai người sống dựa vào khoản trợ cấp tám trăm tệ mỗi tháng.
Cha mẹ tôi kết hôn mười năm mới sinh được một cặp song sinh trai gái, đáng tiếc là bé trai bị chết lưu, người còn sống là tôi – một đứa con gái, chỉ biết ăn hại, vô dụng. Bà thím hàng xóm cười nhạo mẹ tôi là “gà mái không biết đẻ trứng”, cả đời không sinh được con trai. Mẹ tôi đóng sập cửa lại, giận tím mặt, vừa mắng tôi vừa đánh đập tôi đến bầm dập khắp người.
Cha tôi cho rằng tôi đã “đánh cắp” mạng sống của em trai, nên từ nhỏ đến lớn chưa từng cho tôi sắc mặt tốt, cứ say rượu là lôi tôi ra đánh, mắng tôi là đồ vô tích sự, là gánh nặng. Mẹ tôi bị người thân chê cười, cũng đem hết mọi lỗi lầm đổ lên đầu tôi. Trên tay tôi đầy vết bầm tím, những vết thâm tím lâu ngày không bao giờ tan hết.
Nếu như đi học phải đóng học phí, tôi chắc chắn đã bị nhốt ở nhà để làm việc rồi. Nhưng cho dù là vậy, cha tôi cũng chẳng hề cam tâm. Nếu không phải hiệu trưởng đích thân tới nhà đưa cho ông ba trăm tệ, tôi chắc chắn sẽ không được đi học.
Hiệu trưởng là người duy nhất trong làng tôi thi đỗ đại học, dáng người gầy gò nhưng tính cách rất cứng cỏi. Sau khi tốt nghiệp, bà quay về huyện dạy học. Tôi không phải học sinh đầu tiên bà gọi quay lại trường, cũng sẽ không phải người cuối cùng.
Đoạn Đình cũng có hoàn cảnh gần giống tôi, nhưng gia đình còn phức tạp hơn. Cha mẹ cậu ấy gặp tai nạn xe, cậu ấy được gia đình bác nuôi dưỡng. Cậu ấy đánh nhau rất giỏi, khuôn mặt lúc nào cũng hằm hằm, tôi có hơi sợ cậu ấy.
Sau này, một lần tan học, tôi nhìn thấy cậu ấy đang cho chó hoang ăn ở con hẻm nhỏ, trên mặt còn vết bầm tím do đánh nhau. Tôi do dự một lúc, rồi vẫn bước đến. Con chó hoang nhìn thấy tôi liền vui vẻ chạy tới, cọ cọ vào người tôi một cách thân thiết.
Chúng tôi không nói gì, nhưng sau đó thường hay gặp nhau sau giờ học, mỗi người làm việc riêng, cậu ấy dùng băng gạc băng bó vết thương, tôi lẩm nhẩm học bài. Tôi không muốn về nhà, vì sợ cha đánh mắng, nhưng tôi không biết lý do tại sao cậu ấy cũng không muốn về.
Năm mười lăm tuổi, trong nhà bỗng có một người lạ đến. Tôi thấy mẹ tôi lập tức niềm nở đứng dậy, thương lượng giá cả với người đó, cười đến không khép được miệng. Mẹ tôi muốn nhận nuôi một cậu con trai từ nhà cậu tôi, điều kiện là phải đưa cho nhà cậu mười vạn tệ.
Mà nhà ông lão què ở làng bên vừa hay đưa ra sính lễ mười vạn tệ. Nhà tôi có con trai, còn tôi chỉ cần gả cho lão què đó là mọi người đều vui vẻ.
Nhưng ông lão đó bị bệnh tâm thần, vợ trước của ông ta đã bị ông ta đánh chết, vì vậy sính lễ mới cao như vậy. Mười vạn tệ, ở huyện nghèo này, đúng là một con số không nhỏ.
Tôi muốn được tiếp tục đi học, dù phải đi bộ năm cây số đường núi. Nhưng tôi biết cha tôi sẽ không đồng ý.
Đúng lúc đó, Đoạn Đình đứng trước mặt tôi, cậu ấy rất cao, vượt trội so với những người cùng trang lứa, nhìn tôi từ trên cao xuống, chìa tay ra.
“Mẹ cậu muốn bán cậu đi, bác tôi muốn tôi hiến thận cho con trai ông ta, khóc cũng vô ích. Không muốn chết thì trốn đi.”
“Đi với tôi, tôi sẽ bảo vệ cậu, cậu dám đánh cược một lần không?”
16
Tôi trộm sổ hộ khẩu và thẻ căn cước, cùng Đoạn Đình trốn sang tỉnh bên cạnh.
Chúng tôi chen chúc trong căn phòng dưới tầng hầm thuê với giá ba trăm tệ một tháng, ẩm thấp, tối tăm, không có ánh sáng.
Đoạn Đình chạy ra ngoài tìm việc, nhưng là một đứa trẻ vị thành niên không có bằng cấp, chẳng ai muốn thuê cậu ấy. Không còn cách nào, cậu ấy đành theo mấy tên đầu đường xó chợ, giúp người ta đánh nhau kiếm ít tiền, lần nào trở về cũng đầy thương tích, không có tiền mua thuốc, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Một tháng sau, tôi và Đoạn Đình cãi nhau lần đầu, cãi rất dữ. Tôi muốn đi làm ở tiệm làm tóc trên phố, ông chủ nói bao ăn ở, sau ba tháng sẽ chính thức trả lương.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Đoạn Đình không đồng ý, cậu ấy nhốt tôi trong nhà, tức giận mắng tôi ngu ngốc, cả con phố này ai chẳng biết ông chủ đó là kẻ gian xảo, em tưởng thật sự chỉ cần gội đầu là xong sao?
Tôi hét lại còn to hơn, tôi hỏi cậu ấy vậy phải làm sao, dựa vào một mình cậu đánh nhau kiếm tiền sao? Rồi ngày nào tôi cũng phải trốn trong nhà lo lắng sợ hãi, để rồi có một ngày ra ngoài thu xác cho cậu à?
Đoạn Đình im lặng, đi ra ngoài cả đêm không quay về.
Sáng hôm sau, Đoạn Đình kéo tôi đến một nơi, nhét vào tay tôi chiếc cặp sách mới, đẩy tôi vào cổng trường.
“Tôi đã nhờ người giúp cậu làm xong hồ sơ nhập học, lo mà đi học cho đàng hoàng, đừng có nghĩ vớ vẩn nữa. Nếu còn dám nói muốn đi làm ở tiệm tóc, coi chừng tôi đánh cậu.”
Tôi cắn môi đứng yên, trừng mắt nhìn Đoạn Đình.
“Cậu nhờ ai làm hồ sơ? Đám lưu manh kia à? Chúng làm gì có lòng tốt giúp không công, chắc chắn phải trả tiền, bao nhiêu?”
Đoạn Đình cười, xoa đầu tôi, giọng có chút bất lực.
“Hỏi nhiều thế làm gì? Không cần lo, anh Hổ nói có thể ghi nợ trước, cứ yên tâm mà học đi. Tôi nhớ cậu học rất giỏi, không giống tôi, lên lớp chẳng hiểu gì hết.”
Đoạn Đình nói dối, cậu ấy thông minh hơn tôi rất nhiều. Dù thường xuyên đánh nhau gây sự, thành tích của cậu ấy vẫn luôn đứng đầu khối. Nhưng sau này, cậu ấy bắt đầu bỏ thi, thường xuyên biến mất khỏi trường, mọi người mới dần quên cậu ấy, nhắc tới cậu ấy chỉ còn nhớ đến ba chữ “học sinh cá biệt”.
17
Lúc tôi vừa chuyển vào trường, giọng nói còn mang nặng âm điệu quê mùa, quần áo thì cũ kỹ lạc hậu, nên trong lớp chẳng ai muốn nói chuyện với tôi.
Sau đó, có một nam sinh trong lớp tỏ tình với tôi trước mặt mọi người, tôi từ chối cậu ta. Cậu ta vì tức giận mất mặt nên dẫn cả lớp bắt nạt tôi, trong giờ thể dục không ai chịu ghép đội với tôi, đi trong lớp sẽ có người cố tình làm tôi ngã, chửi tôi ngay trước mặt là nghèo hèn, tự cao tự đại. Tôi âm thầm chịu đựng, không muốn gây chuyện.
Cho đến một ngày, tôi bước vào lớp, nhìn thấy chỗ ngồi của mình đầy những mảnh giấy vụn, sách vở của tôi bị xé nát, bài tập bị xé rách, mặt bàn còn bị hắt nước lên, tất cả ghi chú đều ướt nhèm.
Hôm đó tôi như phát điên, lao thẳng vào người nam sinh đó, cắn mạnh vào cổ cậu ta đến mức rứt ra một mảng thịt. Tôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào cậu ta, giọng nói căm hận:
“Cậu làm gì tôi cũng được, nhưng tại sao lại dám phá việc học của tôi? Sao cậu dám? Sao cậu dám xé sách của tôi?”
Năm sáu người kéo tôi cũng không kéo nổi, máu trên cổ nam sinh kia chảy càng lúc càng nhiều, cuối cùng sự việc làm náo loạn tới mức thầy giám thị cũng bị gọi đến. Phụ huynh của cậu ta tức giận gào lên, nếu con ông ta chết, tôi phải đền mạng.
Tôi đứng thẳng lưng, khóe miệng còn dính máu, từng chữ từng chữ nhìn thẳng vào mắt phụ huynh cậu ta:
“Bạo lực học đường, quấy rối tình dục. Ngày mai tôi sẽ treo băng rôn lao đầu vào cổng nhà ông, nếu ông muốn làm lớn, tôi sẽ theo tới cùng.”Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Giáo viên chủ nhiệm vội vã ra mặt khuyên nhủ, cố gắng dàn xếp cho mọi chuyện lắng xuống. Tôi mím môi.
“Đền sách cho tôi, hết ba trăm tám mươi tư tệ. Và… chuyện hôm nay, đừng nói với anh tôi.”
Nam sinh kia sau khi vết thương lành đã chuyển trường. Từ hôm đó, ánh mắt của các bạn trong lớp nhìn tôi từ khinh thường chuyển thành sợ hãi, không ai dám đứng cách tôi trong vòng một mét. Nhưng tôi không để tâm, tôi như một miếng bọt biển, tham lam hấp thụ kiến thức, thành tích ổn định tăng lên, tôi là học sinh đến lớp sớm nhất và ra về muộn nhất.