18

Đoạn Đình không còn qua lại với đám lưu manh nữa, cậu ấy cần tiền gấp, mỗi tháng phải trả ba ngàn cho anh Hổ, còn phải lo tiền học, tiền sinh hoạt và tiền sách vở cho tôi.

Cậu ấy đến công trường khuân vác, vì nơi đó trả công theo ngày, một ngày hai trăm tệ. Đoạn Đình rất cao, dù cùng tuổi với tôi nhưng đã cao hơn tôi cả cái đầu. Ban đầu, người quản lý không muốn nhận cậu ấy vì còn quá nhỏ, nhưng Đoạn Đình nói chỉ cần trả cậu ấy một trăm năm mươi, cậu ấy sẽ làm việc nhiều hơn những công nhân khác. Người quản lý cho cậu ấy thử một ngày, cuối cùng miễn cưỡng đồng ý để cậu ấy ở lại.

Sau 8 giờ 30 tối, siêu thị bắt đầu giảm giá, bắp cải ba tệ một cái, mì sợi năm tệ một gói ăn được hai ngày, chợ đầu mối bán áo thun 39 tệ hai cái, màu đen dễ phai nhưng ít dơ, trong căn phòng tầng hầm không có bàn, may mà nhặt được một chiếc tủ cũ người ta bỏ đi, Đoạn Đình mang về, đập đập sửa chữa, miễn cưỡng làm ra thêm một cái ghế.

Trong phòng không có ánh sáng, không có máy sưởi, dù đắp hai lớp chăn cũng lạnh đến tê tay tê chân. Đoạn Đình quấn chặt chăn cho tôi, còn nhét thêm một túi chườm nóng.

Quần áo rất khó giặt, không có máy giặt, nước lạnh giặt mãi cũng không sạch, phơi trong phòng cả tuần cũng không khô, luôn mang theo mùi ẩm mốc không tan được.

May mà mùa đông rồi cũng sẽ qua. Chiều hôm thi xong kỳ thi chuyển cấp, trước cổng trường đậu đầy xe sang, phụ huynh ăn mặc sang trọng ngóng chờ con em bước ra khỏi trường. Tôi liếc mắt liền thấy Đoạn Đình.

Cậu ấy mặc áo ba lỗ đen đã sờn vải, so với những người xung quanh quả thực lạc lõng, nhưng cậu ấy không hề tỏ ra lúng túng, chỉ lười biếng dựa vào xe, đôi mắt chăm chú tìm kiếm ai đó.

Tôi gọi cậu ấy một tiếng, nhảy chân sáo chạy đến bên cạnh. Đoạn Đình đứng thẳng người, giơ tay nhận lấy cặp sách của tôi, đeo lên vai chỉ bằng một tay, rồi vừa dẫn tôi ra ngoài vừa đưa cho tôi một ly gì đó.

“Thi xong rồi, có đói không, uống tạm cái này, về nhà rồi ăn cơm.”

Tôi nhận lấy, trên cốc in đầy chữ tiếng Anh màu mè, cốc lạnh buốt, nhãn dán đã được cẩn thận bóc ra, nước trong cốc dưới ánh nắng lấp lánh đẹp đẽ.

“Tôi nghe người ta nói đây là trà sữa đào sữa, đang có khuyến mãi, khách thứ một trăm sẽ được miễn phí, đúng lúc tôi vừa hay là người thứ một trăm.”

Đoạn Đình cười rạng rỡ, cười lên là đôi mắt bớt đi sự sắc bén, nhướng mày đầy tự hào.

“Nếm thử xem có ngon không, anh cậu không có gì khác, chỉ được cái vận may không tệ. Nếu cậu thích, lần sau có khuyến mãi tôi lại mua.”

Tôi uống một ngụm, vị ngọt như thấm tận vào lòng. Đoạn Đình không biết, tôi từng thấy các bạn nữ trong lớp cũng cầm loại cốc như thế, vào trưa thứ tư hoặc thứ năm, họ tụm lại với nhau ríu rít gọi đồ ăn ngoài.

Những chiếc cốc sặc sỡ được dán nhãn, vài lát trái cây cùng với sữa tươi, một ly 45 tệ, thùng rác toàn là những ly trà sữa vừa uống vài ngụm đã bị vứt đi.

Tôi theo Đoạn Đình vòng qua dòng người về nhà. Tôi quay đầu nhìn lại cửa tiệm đó, cửa kính sáng bóng, không có tờ rơi, không có khuyến mãi.Đọc full tại page Nguyệt hoa các

Đoạn Đình vẫn đang chờ câu trả lời của tôi, ánh mắt mang theo nụ cười nhìn tôi. Tôi cúi đầu nhìn ly trà sữa trong tay, hồi lâu mới nói:

“Không ngon, tôi không thích đồ ngọt.”

Vì vậy, trà sữa, bánh kem, đồ ngọt, tôi đều không thích. Tôi không tò mò vị của chúng, cũng không mong đợi sự xuất hiện của chúng, càng không cần mua lần nữa.

19

Ngày công bố điểm, tôi đã đạt được thành tích tốt nhất từ trước đến nay — đứng nhất khối, xếp thứ ba toàn tỉnh. Rất nhiều trường gửi thư mời nhập học cho tôi, cuối cùng tôi chọn Trung học phổ thông Thịnh Anh, ngôi trường được đồn đại là có nguồn tài nguyên giáo dục tốt nhất nhưng cũng đắt đỏ nhất dành cho giới nhà giàu.

Không vì lý do nào khác, trường đó miễn học phí, còn cấp cho tôi một suất học bổng năm mươi nghìn tệ — vừa đủ để trả hết khoản nợ còn lại của anh Hổ.

Gần ngày khai giảng, khi tôi đang thu dọn đồ đạc, Đoạn Đình đột nhiên nói vẫn còn một việc cần làm. Cậu ấy lấy sổ hộ khẩu và thẻ căn cước của tôi ra, xoa đầu tôi, cười nói:

“Nợ trả xong rồi, chúng ta sẽ bắt đầu cuộc sống mới. Em có từng nghĩ đến không…”

Đoạn Đình do dự một chút, chỉ vào thẻ căn cước của tôi, ánh mắt dịu dàng.

“Anh dẫn em đi đổi một cái tên mới, em muốn gọi là gì?”

Tôi hoàn toàn không ngờ Đoạn Đình sẽ nói điều đó. Cái tên này đã theo tôi suốt mười lăm năm, lâu đến mức tôi cứ ngỡ sẽ gắn bó với nó cả đời, chôn vùi trong căn phòng tối tăm chật hẹp.

Trong ký ức tuổi thơ, bầu trời lúc nào cũng mờ mịt sương mù. Tôi ghét mùa đông nhất, vì phải dậy sớm quét tuyết, những ngón tay nứt nẻ khi giặt quần áo lạnh đến buốt tim, đường núi mùa đông vừa trơn trượt vừa bẩn thỉu.

Tôi khẽ vuốt ve thẻ căn cước, nói:

“Đổi thành Lâm Hạ nhé. Hạ trong mùa hè, cái nóng của mùa hè.”

Giọng tôi rất nhẹ.

Lâm Dẫn Đệ đã chết trong cái lạnh của mùa đông. Lâm Hạ, ở tuổi mười lăm, đã chào đón mùa hè của riêng mình.

20

Khi lên lớp mười một, tôi chọn ban Khoa học Tự nhiên. Thầy giáo nói nếu giữ vững thành tích hiện tại, tôi hoàn toàn có thể thi đậu một trường 985, nếu cố gắng hơn chút nữa, có thể vào Thanh Hoa.

Sau khi trả hết nợ cho anh Hổ, cuộc sống của tôi và Đoạn Đình nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Đoạn Đình nhận quản đốc công trường làm anh lớn, giống như đàn em chạy việc, pha trà, lo lắng việc vặt. Quản đốc thấy Đoạn Đình lanh lợi, cũng sẵn sàng dạy cậu ấy học thêm kỹ thuật.

Làm thuê chân tay thu nhập rất bấp bênh, hôm nay có việc, ngày mai có thể không. Nhưng theo quản đốc, thu nhập mỗi tháng ít nhất cũng ổn định ở mức bốn ngàn tệ. Đoạn Đình đưa tôi rời khỏi khu ổ chuột, chuyển vào một khu chung cư cũ.

Tiền thuê mỗi tháng là một nghìn hai trăm tệ, nhưng có bảo vệ tuần tra ở cổng. Khi Đoạn Đình không ở nhà, tôi không cần phải luôn lấy bàn chặn cửa, sợ có người phá cửa xông vào nữa. Mùa đông trong khu có hệ thống sưởi, lần đầu tiên tôi biết thì ra mùa đông chỉ cần đắp một chiếc chăn mỏng cũng có thể ngủ ấm áp.

Giao thừa năm đó, sau bữa cơm tất niên, tôi ngồi bên cửa sổ, Đoạn Đình nằm dài trên ghế sofa. Làm việc ở công trường quanh năm, làn da của cậu ấy đã rám nắng, cánh tay rắn chắc đầy cơ bắp. Trông cậu ấy khỏe mạnh như vậy, nhưng ai biết được bên trong cơ thể trẻ ấy đã tích tụ bao nhiêu vết thương âm ỉ theo năm tháng.

Tôi tự học cách xoa bóp, mỗi tuần ít nhất tranh thủ thời gian giúp cậu ấy mát xa một lần, dùng rượu thuốc, dồn hết sức bóp cho cậu ấy tan cơ. Làm lao động chân tay từ khi còn trẻ luôn phải trả giá, tôi xoa bóp kỹ một chút, để sau này khi Đoạn Đình già đi có thể bớt đau đớn hơn.

Vừa mát xa, tôi vừa tính toán sổ sách với Đoạn Đình:

“Tôi có hỏi rồi, nhà nước có cho vay học phí, học phí với ký túc xá suốt bốn năm đại học đều có thể vay, lại không tính lãi. Thầy giáo nói tôi còn có thể xin học bổng và làm thêm, còn có học bổng khuyến khích sinh viên, một năm được năm ngàn tệ, tiết kiệm chút là đủ tiền học hết đại học.”

Tôi cảm thán một câu:

“Cảm ơn nhà nước.”

Đoạn Đình chống đầu nhìn tôi, khóe môi khẽ cười.

“Em có nghĩ muốn vào trường nào chưa?”

Tôi nghĩ ngợi một lúc, rồi lắc đầu.

“Tôi không có sở thích gì đặc biệt, cứ xem điểm rồi chọn thôi.”

Đoạn Đình xoa đầu tôi, tôi nghiêng đầu nhìn cậu ấy, chớp mắt:

“Anh, sau này khi tôi vào đại học, chúng ta cùng nhau lên Bắc Kinh nhé. Anh đừng làm ở công trường nữa, chính sách bây giờ tốt lắm, đi học không tốn nhiều tiền, anh tìm một công việc mới. Khi anh còn nhỏ, anh từng có ước mơ gì không?”

Đoạn Đình khựng lại, lặp lại một lần.Đọc full tại page Nguyệt hoa các

“Ước mơ à?”

Giọng nói có phần không chắc chắn. Từ lâu rồi cậu ấy đã lãng quên từ này, bây giờ nhắc lại dường như hơi ngỡ ngàng.

“Chắc là từng có, anh từng muốn làm cảnh sát. Anh ngoài đánh nhau ra thì chẳng giỏi gì cả.”

Đoạn Đình cười, đùa với tôi:

“Cũng không biết người chỉ học hết tiểu học có được nhận vào làm cảnh sát không. Chắc phải tìm người dạy anh học văn hóa trước.”

Tôi không phục:

“Anh quên năm ngoái anh còn giúp cảnh sát bắt trộm trên phố à? Người ta còn khen anh là thanh niên gương mẫu, dũng cảm nữa đó.”

Tôi được Đoạn Đình nuôi lớn, trở thành một cô gái bình thường như bao người cùng tuổi, học hành bình thường, tương lai có thể tốt nghiệp bình thường, có một cuộc đời bình thường.

Ngoài cửa sổ pháo hoa rực rỡ. Đêm giao thừa năm ngoái, chúng tôi còn đang co ro trong căn phòng dưới tầng hầm lạnh giá. Năm nay, chúng tôi ở trong căn phòng tràn ngập hơi ấm, cùng nhau vẽ nên những ước mơ tương lai.

Xem xong pháo hoa, Đoạn Đình giục tôi đi ngủ. Tôi quay đầu lại, cười với Đoạn Đình, đôi mắt cong cong.

“Anh, chúc anh năm mới vui vẻ!”

Mùa đông rồi sẽ qua đi, cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn.