Sau khi đậu đại học, ba mẹ tôi dự định cho tôi 4.000 tệ tiền sinh hoạt mỗi tháng.
Nhà bạn trai tôi biết được chuyện này liền âm thầm giảm tiền sinh hoạt của cậu ấy từ 2.000 xuống còn 1.000 tệ.
Tôi không hiểu nổi: “Ba mẹ cậu làm vậy, cậu còn ăn no được không?”
Bạn trai tôi nhìn tôi với ánh mắt tội nghiệp: “Em gái tớ năm sau cũng thi đại học, mẹ tớ nói nuôi hai đứa rất vất vả. Bé yêu, nếu tớ không ăn no, cậu sẽ nuôi tớ chứ?”
Tôi ngạc nhiên: “Cậu đã bắt đầu ăn ‘cơm mềm’ từ bây giờ rồi sao, không sợ đau dạ dày à?”
1
Tôi tên là Hoàng Tử Văn, năm nay thi đại học phát huy vượt mong đợi, đậu vào một trường 985 ở tỉnh ngoài.
Ba mẹ tôi rất vui, còn mở tiệc lớn mời họ hàng bạn bè.
Người thân ai cũng gửi lời chúc mừng, riêng ông bà nội đã thưởng cho tôi 20.000 tệ.
Chưa kể ông bà ngoại, bác, chú, anh chị họ đều tặng tiền rất hào phóng.
Ba mẹ tôi đùa: “Văn Văn, mới tốt nghiệp cấp ba mà con đã là tiểu phú bà rồi đó!”
Tôi cười hì hì: “Đúng vậy, sau này con sẽ nuôi ba mẹ nha!”
Dù có trong tay không ít tiền, tôi luôn là người có kế hoạch chi tiêu từ nhỏ, chưa từng tiêu xài hoang phí.
Ba mẹ cũng đã bàn bạc, quyết định mỗi tháng sẽ cho tôi 4.000 tệ tiền sinh hoạt khi tôi nhập học.
Họ dặn: “Con gái thường tiêu nhiều, nếu thiếu tiền thì gọi ngay cho ba mẹ, tuyệt đối đừng vay mượn người ngoài.”
Tôi đã tìm hiểu trước mức sống ở thành phố S, chi phí cơ bản cho sinh viên khoảng 2.500 tệ, với 4.000 tệ là sống khá thoải mái rồi.
“Tạ ơn ba mẹ.”
2
Tôi khá dư dả, nhưng bạn trai tôi – Hạ Chính Dương – thì không được như vậy.
Hạ Chính Dương là “nam thần” của lớp tôi, cao ráo đẹp trai, nổi bật giữa một lớp toàn nam sinh đeo kính.
Suốt ba năm cấp ba, chúng tôi là bạn cùng bàn, chỉ là bạn bình thường.
Mãi đến trước ngày thi đại học, cậu ấy mới chính thức tỏ tình với tôi.
Tôi cũng có thiện cảm với cậu ấy nên nói: “Nếu cậu đậu cùng trường đại học với tôi, tôi sẽ đồng ý.”
Kết quả, chúng tôi thật sự đậu cùng trường, và tôi trở thành bạn gái của cậu ấy.
Hoàn cảnh gia đình của Hạ Chính Dương khá bình thường, không dư dả như nhà tôi, còn có một em gái nhỏ hơn một tuổi, chi tiêu trong nhà cũng nhiều.
Cậu ấy nói mẹ chỉ cho cậu ấy 2.000 tệ tiền sinh hoạt mỗi tháng.
2.000 tệ bình thường là không ít, nhưng ở thành phố S, nơi có chi phí cao, thì hơi eo hẹp.
Tôi sợ cậu ấy buồn, nên an ủi: “Tiết kiệm một chút chắc cũng đủ xài.”
Hạ Chính Dương bất đắc dĩ nói: “Ừ, cũng đành vậy. Mà ba mẹ cậu cho cậu bao nhiêu?”
Tôi “ừm” một tiếng, nói: “Cậu đừng hỏi nữa.”
Nhưng càng vậy Hạ Chính Dương càng tò mò, cứ hỏi mãi.
Không còn cách nào, tôi đành nói thật: “Gấp đôi cậu.”
“4.000 tệ?”
“Ừ.”
Hạ Chính Dương than thở: “Quá đáng thật! Tớ ăn nhiều hơn cậu, uống nhiều hơn cậu, mà tiền sinh hoạt của cậu lại gấp đôi tớ!! Đúng là ‘cửa son rượu thịt thừa, ngoài đường người chết đói’ mà!”
Cậu ấy đúng là nói quá rồi…
Tôi bĩu môi: “Cậu có cần mỹ phẩm không? Có cần băng vệ sinh không? Có cần kính áp tròng không? Có cần váy dài, váy ngắn, váy liền không?”
Riêng giày đã có giày thể thao, giày Birkenstock, giày lỗ, giày huấn luyện Đức, giày chunky, giày Mary Jane…
Con gái tốn kém đủ thứ nhé!
Hạ Chính Dương: “…”
3
Mấy ngày sau, trước cổng trường tổ chức chợ đồ cũ, mỗi năm học sinh lớp 12 tốt nghiệp đều bán lại những món đồ không còn dùng nữa.
Lần này tôi đem theo một số ba lô, tạp chí, tiểu thuyết, và cả những quyển vở, đồ dùng học tập chưa xài để bán.
Hạ Chính Dương không có gì để bán, đồ cậu ấy đều để lại cho em gái.
Cậu ấy phụ tôi trông sạp một lúc rồi ngượng ngùng hỏi:
“Bé yêu, cậu bán cho tớ cái ba lô đó giá rẻ được không?”
Tôi chỉ vào cái ba lô cũ của mình: “Cái này hả?”
“Ừ.”đọc full tại page nguyệt hoa các
Cái ba lô này là hàng thể thao, lúc mua tốn năm sáu trăm tệ, không rẻ chút nào.
Nhưng kiểu dáng này phù hợp với học sinh cấp ba, lên đại học thì hơi trẻ con.
Tôi dùng rất kỹ, vẫn còn mới khoảng 70%, tôi định bán khoảng một hai trăm tệ.
Hạ Chính Dương nói nhỏ: “Em gái tớ từng thấy cái ba lô này ở trung tâm thương mại, nó rất thích nhưng mắc quá, nhà tớ không mua nổi. Nếu tặng cho nó chắc nó sẽ vui lắm.”
Nghe vậy tôi thấy chạnh lòng.
Tôi nghĩ, mình cũng không dùng nữa, cho người khác dùng tiếp cũng là tái sử dụng, bảo vệ môi trường mà.
“Thôi được, không lấy tiền, tặng cậu đó.” Tôi hào phóng nói.
Hạ Chính Dương mừng rỡ, hôn mạnh vào má tôi một cái:
“Cảm ơn cậu, bé yêu.”
Sau đó cậu ấy đem về, em gái cậu ấy còn nhắn tin cảm ơn tôi.
Tôi có chút ngại ngùng.
Cứ như vậy, mùa hè vô tư vô lo nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã đến ngày nhập học.
4
Tuy tôi và Hạ Chính Dương cùng đến một nơi, nhưng tiếc là không thể xuất phát cùng nhau.
Bởi vì ba mẹ tôi đã đặt sẵn vé máy bay, còn cậu ấy thì đặt vé tàu hỏa.
Chúng tôi đành hẹn gặp nhau tại trường.
Tối đầu tiên ở trường, tôi nghĩ nên ăn mừng một chút, nên đặc biệt tìm một quán ăn đặc sản gần trường.
Nhưng vừa bước vào quán, Hạ Chính Dương nhìn qua cách bài trí và thực đơn, liền líu lưỡi: “Trời ơi, giá thế này, sau này nên hạn chế tới đây thôi.”
Tôi nói: “Giá cũng ổn mà.”
Tiết kiệm một chút thì khoảng 50 tệ/người.
Hạ Chính Dương cúi đầu buồn bã: “Haizz, mẹ tớ chỉ cho tớ 1.000 tệ/tháng, sau này chắc chỉ đủ ăn cơm căn-tin thôi.”
1.000 tệ?
Ăn căn-tin cũng không đủ!
Lúc tôi mới tới trường, tôi đã ghé căn-tin xem qua, các suất ăn ở đó cũng từ 12-13 tệ trở lên, có những món đắt lên đến 19-20 tệ.
Tính ra ba bữa một ngày, dù tiết kiệm cũng phải mất khoảng 20-30 tệ.
Chẳng lẽ cậu ấy không tắm, không dùng giấy vệ sinh, không mua đồ sinh hoạt sao?
Tôi nghi hoặc: “Lúc trước không phải cậu nói là 2.000 tệ sao?”
Hạ Chính Dương thở dài: “Em gái tớ năm sau cũng thi đại học, lại còn phải học thêm… nhà tớ nuôi hai đứa mệt lắm, nên chỉ có thể tiết kiệm thôi.”
Tôi hơi cạn lời, nhưng chuyện nhà người ta, tôi cũng không tiện bình luận, chỉ đành nói:
“Vậy để tớ tìm hiểu xem có việc làm thêm nào không.”
Tự lập cũng là điều tốt.
Hạ Chính Dương tội nghiệp nhìn tôi, làm nũng: “Bé yêu, nếu tớ ăn không no, cậu sẽ nuôi tớ chứ?”
Tôi suýt nữa buột miệng nói: “Đương nhiên rồi!”
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, tôi bỗng cảm thấy tiền sinh hoạt của cậu ấy và tôi dường như có mối liên hệ nào đó.
Mẹ cậu ấy rõ ràng ban đầu nói sẽ cho cậu ấy 2.000 tệ, người lớn không thể không biết giá cả sinh hoạt.
Giờ bỗng dưng giảm mạnh như vậy, thật sự là không kham nổi sao?
Có khi nào… thật ra là muốn tôi bù vào cho cậu ấy không?
Vấn đề là, tôi cũng đang được ba mẹ nuôi mà.
Ba mẹ tôi nuôi tôi thì được, chứ sao phải nuôi cậu ấy?
Thấy tôi im lặng, Hạ Chính Dương nhìn tôi chằm chằm: “Bé yêu, cậu thật sự không nuôi tớ à!”
Nhìn cậu ấy như đang ép tôi phải tỏ thái độ.
Tôi là cô gái học kỹ thuật, tính cách thẳng thắn, không biết vòng vo, thế là tôi nói thẳng:
“Bây giờ cậu đã muốn ăn cơm mềm rồi, không sợ đau dạ dày à?”
Hạ Chính Dương: “!”
“Hoàng Tử Văn!”
5
Hạ Chính Dương tức đến đỏ cả vành mắt, trông cực kỳ tủi thân.
Giằng co khoảng một phút, tôi bỗng thấy cậu ấy cũng thật đáng thương.
Một chàng trai to cao, đã đậu đại học rồi, vậy mà mẹ còn không cho đủ tiền sinh hoạt, còn muốn dựa dẫm bạn gái…
Tôi mềm lòng, nói: “Đừng giận, tớ đùa thôi. Nhưng mà mẹ cậu làm vậy thật sự không có ý bảo tớ bù tiền cho cậu chứ?”
Có những chuyện thà thẳng thắn ra còn hơn giữ trong lòng.
Hạ Chính Dương bối rối nói lắp: “Không… không có đâu!”
Tôi nói: “Vậy thì được rồi.”
Dù sao tiền cũng ở trong tay tôi, cậu ấy muốn ăn cơm mềm cũng không dễ đâu.
Vì chuyện này, tôi cũng hết hứng đi dạo phố.
Ăn xong, chúng tôi cùng quay về trường.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Thế là tôi bắt đầu cuộc sống đại học vừa mới mẻ vừa bận rộn.
Trưa hôm sau, tôi và Hạ Chính Dương gặp nhau ở căn-tin.
Tôi mua một suất mì nước, cậu ấy mua một suất cơm gà chiên.
Hạ Chính Dương ăn rất nhanh, chỉ vài ba miếng đã ăn hết, còn tôi thì ăn chậm, lúc cậu ấy ăn xong, tôi mới ăn được một nửa.
Sau đó, cậu ấy ngồi nhìn tôi chăm chăm, đợi tôi ăn gần xong thì hỏi: “Cậu còn ăn nữa không?”
Tôi nói: “Cũng chẳng còn bao nhiêu nữa.”
Chỉ còn chút xíu ở đáy bát và vài món tôi không thích ăn.
Hạ Chính Dương bưng lên ăn một hơi hết sạch: “Tớ vừa hay còn thiếu một chút.”
Tôi: “…”