10
Khi ăn cơm, ba người chúng tôi rơi vào một bầu không khí yên lặng kỳ quặc, ngay cả Lương Tuyết – cô nàng hay nói nhiều – cũng không mở miệng.
Chỉ có đôi mắt của cô ấy là không chịu ngồi yên, cứ đảo qua đảo lại liên tục.
Nhưng không hiểu sao, cứ ngửi thấy mùi thịt là tôi lại cảm thấy buồn nôn.
Sự khó chịu của tôi nhanh chóng thu hút sự chú ý của hai người kia.
Lương Tuyết nhìn Lương Thần rồi nói: “Anh bỏ thuốc độc vào thức ăn à?”
Lương Thần không thèm để ý đến câu nói vô lý đó, anh quay sang hỏi tôi: “Em thấy không khỏe ở đâu?”
Nhưng tôi còn chưa kịp trả lời, cơn buồn nôn dữ dội hơn đã ập đến.
Tôi vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, nôn ra một trận mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Lương Tuyết và Lương Thần thấy tôi khó chịu như vậy, nhất quyết đòi đưa tôi đến bệnh viện.
Tôi buồn nôn khó chịu quá cũng đành đồng ý.
Chúng tôi nhanh chóng đến bệnh viện, sau một loạt kiểm tra, từ tiêu hóa cho đến khoa sản, cuối cùng bác sĩ cầm phiếu kết quả nhìn hàng loạt chỉ số, rồi quay sang Lương Thần – người đang đứng sau lưng tôi – nói:
“Chị Trình, chị đang mang thai, đã gần hai tháng rồi.”
Bác sĩ dường như nghiễm nhiên coi Lương Thần là chồng tôi, liền nói tiếp:
“Chị Trình có dấu hiệu thiếu máu nhẹ, sau này anh chồng phải chú ý bổ sung dinh dưỡng cho chị ấy nhiều hơn nhé.”
“Tôi… tôi không…”
Tôi còn chưa kịp giải thích xong thì cửa phòng khám đã bị ai đó đẩy mạnh ra.
Ngay sau đó, tôi nhìn thấy Chu Trì với vẻ mặt u ám bước vào.
Anh lập tức nắm chặt cánh tay tôi, ánh mắt đen nhánh đầy nguy hiểm quét qua Lương Thần đứng bên cạnh tôi:
“Sao hả? Đây là người cha rẻ tiền mà cô tìm cho con tôi à?”
Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen sâu thẳm của Chu Trì một lúc lâu, còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy Giang Lai bước vào từ ngoài phòng khám.
Cô ấy thấy vẻ mặt âm trầm của Chu Trì liền vội vàng lên tiếng:
“A Trì, anh làm gì vậy? Với con gái thì phải nhẹ nhàng một chút chứ!”
“A Trì” nghe thân mật thật đấy, vậy sao anh lại làm ra vẻ như đang bắt gian tôi thế này?
Cái cơ thể dễ rơi nước mắt của tôi lại phát tác, khoé mắt lại bắt đầu cay cay.
Tôi trừng to mắt ngăn nước mắt rơi xuống rồi mở miệng:
“Vậy còn anh? Anh đưa mối tình đầu của anh đến bệnh viện làm gì?”
Chu Trì nghi hoặc nhíu mày: “Mối tình đầu? Mối tình đầu nào cơ?”
Lương Tuyết không chịu thua tiếp lời:
“Ôi chao, người ta đang ở ngay bên cạnh anh kia kìa, còn không thừa nhận?”
Dường như một giây sau, Chu Trì và Giang Lai mới nhận ra mọi người đang nói về ai.
Giang Lai khó tin chỉ vào mình: “Ý mấy người là… mối tình đầu mà mấy người nhắc đến là tôi á?”
Lương Tuyết hừ lạnh: “Chứ không phải ai?”
Giang Lai bất lực cười khổ:
“Trời ơi, tôi là chị họ của A Trì đấy được không? Tôi chỉ là sống ở nước ngoài nhiều năm, lần này về còn chưa kịp đến chào dì và cậu.”
Trong khoảnh khắc đó, tôi và Lương Tuyết như bị sét đánh, cả hai đều ngơ ngác.
Chu Trì từ từ quay sang nhìn Lương Thần: “Vậy lời đồn này… là do anh bịa ra à?”
Lương Thần thản nhiên cười: “Đúng đấy, thì sao?”
Ngay lập tức, Chu Trì túm lấy cổ áo của Lương Thần, chậm rãi nói:
“Sao hả? Đã kết hôn rồi mà vẫn không từ bỏ sao?”
Lương Thần không hề e ngại, mỉm cười vô tư:
“Đúng vậy, nếu ngày đó anh không nhanh chân đề xuất liên hôn với nhà họ Trình trước, làm sao tôi lại để lỡ cơ hội chứ. Anh cũng đâu có vinh quang gì!”
11
Cũng từ khoảnh khắc đó, tôi mới biết hóa ra cuộc hôn nhân sắp đặt này là do chính Chu Trì đề xuất.
Còn Lương Thần, anh ấy thực sự đã từng đối xử với tôi rất tốt, nhưng tôi luôn nghĩ anh chỉ coi tôi như em gái – giống như cách anh đối xử với Lương Tuyết.
Cuối cùng, Chu Trì và Lương Thần cũng không đánh nhau. Nếu hai người thừa kế mà đánh nhau trong bệnh viện, chắc chắn ngày hôm sau sẽ lên trang nhất các tờ báo.
Sau đó, tôi cũng biết được lý do tại sao Chu Trì gần đây lại có những hành động bất thường như vậy.
Giang Lai kể với tôi rằng Chu Trì luôn tự ti, cảm thấy mình không có sức hút, ngủ cùng giường với vợ rồi mà vợ vẫn muốn ly hôn.
Giang Lai thẳng thừng phê bình anh: tính cách quá khô khan, ăn mặc cũng chẳng có gì nổi bật, bảo sao cưới nhau một năm rồi mà vợ vẫn muốn chạy trốn.
Sau đó Giang Lai đã “huấn luyện” cho Chu Trì: nào là vô tình lau miệng giúp vợ khi ăn cơm, mặc quần áo phải lộ xương quai xanh và bắp tay một cách khéo léo, rồi nhất định phải quyến rũ vợ, để lộ cơ bắp – con gái ai mà chẳng thích ngắm mấy cái đó.
Hai người họ cùng đến khách sạn cũng là vì khách sạn đó mới được Giang Lai thu mua, cô ấy muốn nhờ Chu Trì hướng dẫn cách quản lý.
Đó cũng là “phí dạy học” cho việc chỉ anh cách tán vợ.
Chu Trì sau đó nghiêm túc luyện tập từng chiêu từng thức, kết quả là vẽ vời hết cho người mù ngắm – mà người ta thì lại chạy mất rồi.
Sau khi hiểu lầm ở bệnh viện được giải quyết, Chu Trì lập tức mạnh mẽ đưa tôi về nhà.
Dường như anh đã nhẫn nhịn đến cực hạn, nắm chặt tay tôi nói:
“Trình Ý, giờ em cũng đã biết hết rồi, tôi không giấu nữa. Thật ra tôi đã thích em từ lâu rồi, cuộc hôn nhân này là do chính tôi chủ động đề xuất. Nhưng em cũng không từ chối, có phải chứng tỏ trong lòng em cũng có tôi không?”
Đôi mắt anh sáng rực nhìn tôi, nhưng những ngón tay không ngừng xoắn vào nhau lại cho thấy sự lo lắng và thiếu tự tin của anh.
Nỗi chua xót trong lòng tôi dần được thay thế bằng vị ngọt ngào. Một lúc lâu sau, tôi gật đầu:
“Đúng vậy.”
Ngay khoảnh khắc đó, Chu Trì vui mừng đến mức lập tức bế tôi lên. Từ xa vang lên tiếng mẹ Chu:
“Thằng nhóc thối, mau thả Tiểu Ý xuống cho mẹ!”
Buổi tối, khi tôi nhìn thấy khung ảnh trên đầu giường anh, bỗng nhớ lại tấm hình hôm đó tôi chưa kịp nhìn rõ, sự tò mò thôi thúc tôi mở ra xem.
Hóa ra là một tấm ảnh của tôi hồi cấp ba mà tôi chưa từng thấy, cũng không trách tôi nhận không ra.
Đó là bức ảnh tôi mặc váy trắng ngắn tham gia một buổi biểu diễn văn nghệ ở trường, tóc xõa, trang điểm nhẹ nhàng.
Khi đó tôi bận tối mắt tối mũi, còn không kịp nhờ ai chụp ảnh giúp, ảnh của trường chụp cũng chỉ là ảnh tập thể, hoàn toàn không có bức ảnh riêng như thế này.
Chu Trì bê ly sữa bước vào liền thấy tôi ngẩn người cầm tấm ảnh trên tay, mặt anh ngay lập tức đỏ lên:
“Em… em nhìn thấy rồi à?”
Có lẽ chưa từng thấy dáng vẻ ngại ngùng như vậy của anh, tôi mỉm cười trêu chọc: “Chụp lén à? Tịch thu nhé.”
Chu Trì nghe xong cũng không phản ứng gì, đôi mắt đen sâu thẳm chỉ nhìn tôi chăm chú:
“Người đã ở ngay bên cạnh tôi rồi, tấm ảnh cũng không còn quan trọng nữa.”
Ngay giây sau, anh bỗng thay đổi giọng điệu, chậm rãi tiến lại gần tôi, hơi thở ấm áp phả lên cổ khiến tôi cảm thấy ngưa ngứa.
“Nhưng mấy năm nay tôi đều dựa vào nó để giải quyết vấn đề. Em tịch thu rồi, sau này em phải chịu trách nhiệm đấy.”
“Hả?”
Ngay giây sau, anh đã ôm eo tôi, cúi xuống hôn tôi…
Ngoại truyện:
Trong một bữa tiệc rượu, mấy người bạn trêu chọc Chu Trì:
“Này, cậu cưới vợ cũng được một năm rồi nhỉ? Đừng nói với bọn tôi là hai người vẫn còn ngủ riêng đấy nhé.”
Thấy Chu Trì im lặng không nói, mấy người kia tặc lưỡi cảm thán:
“Không phải chứ, Chu ca à, những chuyện khác cậu làm nhanh gọn thế, sao đến chuyện phụ nữ lại do dự vậy?”
Chu Trì uống một ngụm rượu rồi chậm rãi mở miệng:
“Các cậu không hiểu, cô ấy nhát lắm, không thể dọa cô ấy được.”
“Ôi chao, là bọn tôi không hiểu, chỉ sợ cậu nhịn lâu quá, lúc hành động lại làm người ta sợ chạy mất.”
Quả nhiên, đúng như mấy người kia lo lắng, ngày hôm đó anh đã kiềm chế rất lâu, thậm chí khi ở trên xe còn cố ý tránh đụng vào tôi, chỉ sợ dọa tôi.
Nhưng mẹ anh lại cố ý để dì giúp việc sắp xếp để tôi mang nước lên cho anh. Lúc đó, chỉ cần nghe thấy giọng tôi là anh đã gần như không kiềm chế nổi.
Thế mà tôi lại dám lảng vảng trước cửa phòng tắm của anh, cuối cùng anh thật sự không nhịn được mà hôn con thỏ nhỏ là tôi.
Dù đã hôn, anh vẫn còn nhẫn nhịn, sợ làm tôi hoảng sợ bỏ chạy.
Nhưng không ngờ, con thỏ nhỏ lại chủ động ôm lấy cổ anh. Ngay khoảnh khắc đó, anh không thể nhịn thêm nữa…
[Hoàn]